“Thiên địa vạn năm vẫn bốn mùa, lá cây trên cành muôn đời vẫn từ chồi non thành lá úa…
Kén sâu chỉ một lần hóa bướm, phù dung chỉ một lần tỏa hương…
Đời nhi nữ có mấy thời xuân sắc? Làm nữ nhân, thiếp chỉ một lần yêu.
Như trăm loài hoa một lần khoe sắc, một lần tàn…
Chiến trường gió tanh mưa máu, nghe đã hãi hùng.
Nhưng than ôi, hậu cung bốn bề tĩnh lặng còn đáng sợ hơn địa ngục trần gian…
Phải chi ta chưa bao giờ gặp, sẽ chưa bao giờ thương, cũng chưa bao giờ nhớ…
Phải chi người không khoác long bào, không giang sơn gấm vóc, không mỹ nhân giai lệ trùng phùng…
Kiếp làm hoa lặng thầm đợi cánh bướm. Bướm bay gần rồi bay xa, nhưng chưa từng ghé lại…
Kiếp làm hoa vẫn nhớ hoài cánh bướm. Bướm bay cao bay thấp, nhưng chẳng bao giờ nhìn thấy ta…
Kiếp làm hoa cứ phải đợi cánh bướm… đến khi hoa tàn, đến khi lá héo, đến khi cành khô… bướm chưa đến một lần…”
Bài hát mang theo một nỗi buồn thê lương, ngân vang trong gió, khắc khoải như đòi mạng người. Nữ tì đứng bên cạnh khẽ nâng tay áo lau nước mắt, giọng nghèn nghẹn nói với chủ tử:
-Nương nương… đã muộn rồi… chúng ta nên về thôi.
Người con gái rời ngón tay khỏi dây đàn, đôi mắt bồ câu u buồn nâng lên rồi hạ xuống
-Tiểu Na, ở Trung Lương có một câu chuyện cổ. Kể rằng năm đó hoàng đế trong một chuyến vi hành tình cờ nhìn trúng nàng thôn nữ quốc sắc thiên hương. Long tâm rung động mà đem nàng vào hậu cung. Chẳng may chiến tranh bất ngờ ập tới, vua vì nước chinh chiến thao trường. Loạn lạc qua đi ngài cũng quên béng cô gái nhỏ mình đem về năm đó. Nàng ta vẫn ở trong hậu cung, bị vùi lấp bởi trăm nghìn phi tần giai lệ. Nàng cứ chờ đợi một ngày hoàng đế nhớ ra, sẽ đến tìm nàng. Nhưng sự đợi chờ ấy vẫn kéo dài… đến khi tuổi trẻ qua đi, đến khi nếp nhăn đã ẩn hiện nơi khóe mắt… Trong một chiều hoàng hôn, nàng cung nữ đã viết bài thơ “Oán ngâm hồ điệp” vào chiếc lá vàng rồi thả trôi trên con suối. Không ngờ suối ấy chảy ngang qua cấm cung nơi vua ở. Hoàng đế nhặt được bài thơ, lúc lâu mới nhớ ra cái tên của người con gái ấy. Ngài sai công công đến hậu cung tìm thì nữ nhân đó vừa bạo bệnh chết đêm qua. Nàng ta cuối cùng vẫn là không chờ được…
Nữ tì nghe xong nức nỡ
-Nàng ta thật đáng thương. Nương nương người đừng phiền muộn, bây giờ nô tì lập tức đi tìm hoàng thượng. Chắc chắc ngài sẽ…
-Tiểu Na! Đừng đi, ngươi lại muốn bị lính canh đánh đòn à? Bổn cung không cần tranh sủng, nếu có lòng hoàng thượng sẽ đến, nếu không… có van xin cũng là vô ích. Nay tâm ta đã chết… phụ hoàng ta không cứu được, quê hương ta cũng bất lực mà nhìn… hắn thờ ơ với ta, bỏ qua mọi thỉnh cầu của ta. Rõ ràng chưa từng liếc nhìn ta một cái. Ngươi nói xem, ta còn hy vọng làm chi nữa?
Người thiếu nữ lại lơ đễnh gảy đàn. Nàng từng nghĩ sẽ đem âm thanh này mua vui cho hắn, nhưng hắn không cần.Phía bên kia là hồ sen bát ngát, trăm hoa đua nở.Cái đầm sen này ban ngày vốn náo nhiệt, vậy mà khi hoàng hôn lại không thấy bóng người.
Phù Dung, Phù Dung… nếu một ngày ta chết đi, cũng chỉ có các ngươi làm bạn.
Chỉ đến khi chết đi một cách nhục nhã, bị người ta coi là chuyện bại hoại thì Sơ Niệm, nhân vật chính của chúng ta, mới nhận ra hắn, người từng trên giường luôn gọi nàng là tiểu yêu tinh, bất quá cũng chỉ là mê luyến thân thể hoa ngọc của nàng cùng với đoạn tình bất chính có thể kích thích y mà thôi.
—
Không phải là truyện báo thù. Nam chính và nữ chính có mối quan hệ em dâu anh chồng, nếu mâu thuẫn với vấn đề này, xin quay ra.
Đánh giá của Biên tập: Kim Lăng đế đô huy hoàng, cuộc sống xa hoa thế gia. Ân xương tước phủ bắt đầu suy tàn, Tư Sơ Niệm là cháu gái đích tôn, vì lợi ích của gia tộc phải gả vào Ngụy quốc công phủ Từ gia, trở thành vợ con trai trưởng luôn ốm yếu của Từ gia. Vận mệnh ngang trái, nửa tháng sau, trượng phu nàng liền qua đời. Quả phụ trẻ tuổi mới vào hào môn, một khi gặp con trai lớn Từ gia – Từ Nhược Lân, người quanh năm luôn trú tại biên cảnh phương bắc, nghiệt duyên liền nảy sinh. Nửa bị ép buộc nửa bị hấp dẫn, nàng lỡ lầm mang thai, mà lúc này, người nam tử từng lời thề son sắt cũng không ở bên người. Sau khi mất cả danh dự cùng tính mệnh, Sơ Niệm sống lại cùng với người bội tình bạc nghĩa luôn đuổi theo nàng, trong cuộc đời này có thể phá bỏ xiềng xích trói buộc thân phận mà nối lại duyên xưa, cùng nhau đi đến đỉnh vinh hoa hay không? Tác giả hành văn lão luyện, chuyện xưa êm tai tự nhiên, dần dần phô trương, viết chuyện uyển chuyển, tự sự thoải mái.
Thước Mộng nằm cuộn tròn trên chiếc giường KingSize, cơ thể trần trụi hiện đầy dấu hôn, cơ hồ nhìn không ra da thịt trắng nõn ban đầu. Hạ thân chậm rãi chảy ra hỗn hợp dịch trắng đỏ làm ô uế cả mặt giường trắng tinh khôi. Đôi mắt trong sáng xinh đẹp ban đầu bây giờ chỉ đờ đẫn chăm chú nhìn lên trần nhà, ngoại trừ trống rỗng chỉ còn lại toàn là trống rỗng.
Úy Minh Tuyệt từ phòng tắm đi ra, đi tới trước giường nhìn Thước Mộng từ đầu tới chân
– Ngươi đã tỉnh!
Lời nói lạnh như băng không mang theo bất kì cảm tình nào trong đó.
Thước Mộng nhìn Úy Minh Tuyệt, hai mắt trống rỗng từ từ trở nên hoảng loạn.
– Ông, ông đừng qua đây…
Cố nén cảm giác đau đớn nơi hạ thân, Thước Mộng muốn vùng dậy tránh xa Úy Minh Tuyệt. Úy Minh Tuyệt cười lạnh một tiếng, cánh tay dài vươn ra, kéo ngược Thước Một vào trong lòng mình, động tác tuy rất bình thường nhưng lại khiến cho vết thương ở nơi làm y cảm thấy thẹn dưới hạ thân càng trở nên đau đớn, cả người y run rẩy, cố gắng đem sự sợ hãi trong lòng bình ổn trở lại.
Sáng sớm, một bàn tay mò mẫm trên ngăn tủ đầu giường, tìm kiếm mắt kính của mình rồi đeo lên. Sau đó nhẹ nhàng nhấc chăn, hết sức cẩn thận bước xuống giường, cố không đánh thức người còn lại đang ngủ.
Mang dép lê vải bông, mặc vào áo ngủ đặt trên chiếc ghế sofa gần bên, cậu bước đến trước cửa sổ, kéo màn cửa sổ dày ra, để ánh nắng xuyên qua lớp rèm mỏng chiếu vào trong phòng.
Người đàn ông nằm trên giường cảm nhận được ánh sáng, trong giấc mộng hơi nhíu mày lại.
Cậu nhìn thấy thế, khóe môi khẽ cong lên. Rồi mới đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Sau khi vệ sinh sạch sẽ bước ra, người nằm trên giường đã chống tay ngồi dậy, một tay vuốt mặt:”Sao dậy sớm thế?”
Cậu đi qua, khẽ mỉm cười nói:”Hôm nay là sinh nhật Lee, cậu ấy mời chúng ta đến tham dự, đừng nói với em là anh đã quên đấy.”
Hắn nghe xong, mới bỏ tay xuống:”Đương nhiên anh không quên, chỉ là……”
“Vậy thì mau đứng lên mặc quần áo rửa mặt đi, rồi chúng ta đến đó.”
Hắn vì thế lẩm bẩm ừ một tiếng, rời giường.......