Khóc lóc.
Thở dốc.
Nhục nhãn dừng ở thân thể thống khổ phát run dưới thân, thiếu niên trước mắt lộ tất cả ngọn lửa hừng hực màu đen…
“Ngọc nhi… Đau quá a… Ngọc nhi…”
“Xuỵt… Nhanh thôi… Cũng nhanh thôi…”
“Ô… Không được… Ca ca chịu không nổi rồi… Ngọc nhi… Ngươi tha ca ca đi… Ca ca lần sau cũng không dám… Ô… Đau quá đau quá…”
“Không được! Ta không yên tâm! Nếu như không làm như vậy ta không thể yên tâm a… Ca, ngươi nhẫn nại chút nữa, rất nhanh, rất nhanh thôi oh… Ngoan… Ngoan…”
Tâm địa bắt đầu cứng rắn bắt buộc mình không chú ý đến lời cầu khẩn đau khổ của hắn, thiếu niên làm sao cam lòng trơ mắt mà nhìn con người dưới thân chịu khổ. Nhưng là… Hãy đọc tiếp va cảm nhận nha
Thể loại : hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, ngược luyến tàn tâm, ngược tâm
Editor : Băng Tiêu
Beta – reader : Linh Nhi, Băng Tiêu
Chạy trốn – đó chính là ý nghĩ duy nhất hiện giờ của ta, không biết có bao nhiêu người ở phía sau đang truy bắt, cũng không biết bọn họ đang uy hiếp ta cái gì, chạy trốn là việc duy nhất mà ta muốn làm.
Từ nhỏ bị ba mẹ bán vào Lam Nhan Lâu, chỉ biết rằng chính mình trước kia đã chết đi, bây giờ ta chỉ là một tiểu quan của Lam Nhân Lâu bị ngàn người chẩm vạn người cưỡi. Khách nhân đến đây đều có bối cảnh nhất định. Ban ngày họ đạo mạo trang nghiêm, là tinh anh trong nhiều lĩnh vực, cống hiến cho cái xã hội hủ bại thối rữa này, chỉ có điều ko rõ là làm cho nó càng thêm hủ bại hay nguyên nhân gì khác. Nhưng đến tối, bọn họ hết thảy đều hoá thân thành *** thú, đến nơi đây uống rượu mua ***, nhìn các màn biểu diễn biến thái mà không quên cùng hòa vào nhịp điệu thác loạn đó.
Hồng Kông, thành phố được mệnh danh là “hòn ngọc phương Đông” đang rộng mở chào đón tôi.
Tôi vừa bước chân vào biệt thự của Vinh gia, đã thấy cha con nhà Vinh đứng chờ sẵn ở cửa.
“Đi đường vất vả rồi, Sinh Sinh.” Chủ nhân Vinh gia – Vinh Bỉnh đi tới.
“Bác Vinh ạ.” Tôi lễ phép cúi người chào ông ta. Hồng Kông là nơi hãy còn đậm đặc tư tưởng truyền thống lễ giáo, tôi không biết ông già ấy có để ý quá đến lễ tiết châu Âu hay không. May là ông ta vẫn cười cười tiếp nhận rồi hôn mừng gặp mặt một cái.
Vinh Dữ Đình đút tay trong túi, mặc Tây trang lộ vẻ thoải mái, nhẹ nhàng cười trưng ra hàm răng trắng với tôi, “Bọn anh đều chờ mong cậu đến đó, Sinh Sinh.”
“Làm phiền mọi người rồi.” Tôi vốn không thích người khác gọi thẳng tên thân mật của mình, có điều vậy cứ coi như là cách người Hồng Kông thể hiện sự thân thiết đi, “Em chỉ định đến Hồng Kông một thời gian ngắn thôi, không ngờ ba lại gọi điện phiền đến bác Vinh thế này.”......
Yến Triệu Ca xuyên qua lần đầu, đi tới thế giới có nền Văn minh Võ đạo phồn thịnh chí cực, được vào trong Tàng Thư Các của Thần Cung có thu tất cả kinh điển của thiên hạ, bao hàm toàn diện, nhưng sau đó là một hồi thiên địa đại kiếp nạn, liền Thần Cung cũng tan vỡ.
Kế tiếp lại xuyên qua lần thứ hai, linh hồn đi tới cùng một thế giới, chẳng qua là thời đại không biết bao nhiêu năm về sau.
Mọi người khai quật di tích còn xót lại sau Đại Phá Diệt, Văn minh Võ đạo một lần nữa khởi bước, vẫn còn đang ở thời kỳ mới phát triển.
Trong đầu Yến Triệu Ca mang đầy điển tịch của Thần Cung, lần thứ hai xuyên qua đến thời đại này, giống như cùng một người chơi phó bản cấp địa ngục, đột nhiên bị ném tới phó bản cấp bình thường.
Thật là không quá thoải mái!
Bất quá trước đó, hắn phải giải quyết một vấn đề.
"Ta không phải là nhân vật chính? Mà là nhân vật phản diện cao phú soái sư huynh đang cạnh tranh muội tử với nhân vật chính?"
"Cái kịch bản này có gì sai a!"
Nội Dung Truyện:
Mộ Cẩm Cẩm là thiếu nữ thanh xuân thế kỷ hai mươi mốt, tính tình hào sảng cởi mở, hơn nữa còn là một nữ nhân có khí chất rất cao, bởi vì một lần ngoài ý muốn cứu một bé trai mà suýt nữa bị xe đâm đến bỏ mạng, linh hồn của nàng không hiểu bậy bạ thế nào lại bị đưa tới một thời không khác, trở thành phi tử của hoàng đế Dạ Sát hoàng triều, nhưng lại không hề được sủng ái, bị ném vào lãnh cung, sau này nhờ có mấy hạ nhân hầu hạ trong cung mới biết được nguyên do…
Nội Dung Truyện: Không Thể Buông Tay
Nếu bạn mong muốn được trải nghiệm một câu chuyện tình yêu đầy đủ hương vị, chút ngọt ngào quan tâm, chút lạnh lùng đáng sợ, sự hi sinh lớn lao hay bảo bọc vô kể nhưng đôi khi lại là sự hờ hững vô tình thì hãy cùng theo dõi truyện Không Thể Buông Tay. Tác giả Úy Không đã tạo nên một chuyện tình yêu thực sự làm người đọc không thể cầm lòng, có chút cảm thương nhưng lại cũng có chút ghen tỵ, không đậm cũng chẳng nhạt đủ làm người đọc nhận ra đây là một món ăn tinh thần hữu hiệu.
Truyện mở đầu với mối tình đẹp đẽ nên thơ của Vệ Lam và Minh Quang. Cô là cô gái đẹp, đảm đang, khéo léo, bề ngoài thực mạnh mẽ nhưng luôn bị nỗi đau trong quá khứ dằn vặt không yên. Quá khứ của cô là một mảng tối đen như mực, để khi màn đêm buông xuống ác mộng tràn về. Thời thiếu nữ, Vệ Lam từng bị Đoàn Chi Dực dâm loạn gần một năm. Nhiều năm sau, khi cô tưởng rằng ác mộng đã trở thành quá khứ thì cơn ác mộng đúng nghĩa mới thực sự bắt đầu…
Anh là anh chàng thiết kế tài giỏi, cởi mở, phóng khoáng, anh yêu cô, yêu tình yêu tự nhiên gắn bó đến lạ kỳ. Không phải là thứ tình cảm thoáng qua, mà là thứ luôn hiện hữu, là người bên cô, giúp cô thoát ra khỏi bóng ma quá khứ. Tình cảm của Vệ Lam và Minh Quang cũng rất ổn định. Họ vừa là người yêu, vừa là người cộng tác, là bạn bè. Kiểu tình cảm như vậy đúng là không gì tốt hơn. Mọi tình yêu rồi cũng sẽ bớt đi nồng nhiệt, nếu tình yêu của họ được bắt đầu bằng phương thức hỗ trợ lẫn nhau thế này thì sẽ ngày càng vững chắc hơn. Tóm lại, họ trải qua những ngày tháng bình yên thanh thản, cũng không thiếu ngọt ngào ấm áp. Vệ Lam nghĩ, cuộc sống mà cô mong muốn chắc đại khái chính là thế này. Bình yên, an ổn, không cô đơn.
Nhưng mọi thứ đâu thể dễ dàng theo mong muốn được, liệu một lần nữa cuộc sống của cô có bị xáo trộn khôn, liệu còn gì đang ở phía trước. Cùng đọc truyện ngôn tình đặc sắc này và đi đến hồi kết của tác phẩm nhé !!!