Nàng chuyển thế trọng sinh, trời hiện dị tượng, cha chết mẹ vong, bị cho rằng trời sinh mệnh ngạnh, khắc cha khắc mẹ khắc chồng, vừa sinh ra đã bị đưa đến nhà bà ngọai, được bà ngoại và cậu mợ nuôi dưỡng mà lớn.
Hắn là Thất hoàng tử Kim Nguyệt quốc, từ nhỏ cơ thể suy nhược nhiều bệnh, được sư phụ mang ra khỏi Hoàng thành, dốc lòng tu luyện trong núi sâu, hoàng thất không ai biết đến sự tồn tại của hắn.
—
Trong núi sâu, nàng lưng cõng rổ dược, hệt như một chú khỉ linh hoạt leo lên vách núi đá, nhìn thấy một bóng người nho nhỏ hôn mê trong rừng, trăm năm khó có ngày tốt bụng nên thiện tâm cứu hắn.
“Tỷ tỷ, sao tỷ lại ở trong rừng? Còn té xỉu nữa.” Thấy hắn tỉnh lại. nàng hỏi như vậy.
Một tiếng tỷ tỷ khiến hắn run rẩy kịch liệt, nhưng đối mặt với ánh mắt của nàng, lời phản bác bên miệng lại nuốt trở vào, yếu ớt nói: “Ta và sư phụ ở gần đây.”
—
Nàng xông vào phòng hắn, nhìn thấy cơ thể trơn bóng của hắn đứng thẳng lên từ trong thùng tắm, ngu người nhìn thứ-không-thuộc-về-nữ giữa hai chân hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ giật mình nói: “Thì ra sư tỷ lại là sư huynh đó hả!”
Hắn đột nhiên bừng tỉnh, “bịch” một tiếng ngồi hẳn xuống thùng tắm, khuôn mặt đỏ bừng gầm lên: “Đi ra ngoài!~”
—
Nàng cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt trước giờ vẫn hưng phấn lại có chút ảm đạm, nói: “Sư huynh, vài ngày nữa có người tới đón muội về, muội phải đi.”
Hắn dịu dàng cười nhìn nàng, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi hồng phấn, nhìn nàng ngu người liền nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy?”
Nàng khẽ liếm môi, thần thái lại sáng bừng lên nói: “Hôn lại cái nữa!”
Năm đó, nàng theo “Người nhà” trở về kinh thành, mà hai tháng sau hắn cũng về tới kinh thành.
—
Nàng tính tình bất định, thỉnh thoảng tinh quái, thỉnh thoảng độc ác, thỉnh thoảng lạnh như băng, thỉnh thoảng lại dịu dàng như nước, ngoại trừ đối với một số người, trên cơ bản là một kẻ tim sói phế cẩu, thấy lợi quên nghĩa, hèn hạ vô sỉ, âm hiểm tiểu nhân.
Hắn bề ngoài tao nhã, kì thực bụng đen thùi lùi, ra tay ác liệt không dung tình, có thể khiến hắn dịu dàng, tình ý liên tục vĩnh viễn cũng chỉ có một người như vậy thôi.
An Tịnh từng bước chầm chậm tiến tới gần Bảo Bảo
Sau đó… nhanh chóng nhào tới.
Khóe môi anh nở nụ cười tà mị…
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve…
"Bảo Bảo, dù là heo, cũng đến lúc thu hoạch."
Rất nhiều năm về sau, vào một ngãy bông dưng tâm huyết dâng trào tôi hỏi anh: “Anh đã tham gia rất nhiều trận đấu, có trận nào khiến anh đặc biệt lo lắng không?”
Đang ngồi trên sô pha xem TV, anh nghe tôi hỏi vậy liền trả lời: “Có một lần lo lắng nhất, nhưng không phải là ở trên sân bóng.”
Hứng thú dâng trào, tôi truy hỏi: “Vậy là nơi nào?”
Anh buông điều khiên trong tay, xoay người về phía tôi: “Là ở vùng đất tuyết Kitzbühel nước Áo.”
Tôi hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra, cười ngây ngô đi về phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Vùng đất tuyết Kitzbühel. Đó là nơi chúng tôi bị nhốt trong tuyết khoảng 13 tiếng đồng hồ vào ba năm trước, ngay khi tôi cho rằng hai chúng tôi sẽ chết ở đó, anh đột nhiên cầu hôn tôi.
—————————-
Không có tuyệt thế mĩ nữ, không có hào môn ân oán, không có ngược luyến tình thâm, đây chỉ là một câu chuyện xưa rất đơn giản, chỉ là hy vọng cáo nhỏ sau khi trưởng thành sẽ có được hạnh phúc.
Cuối cùng, chiến thắng thuộc về các ma thuật sư, Ngạ Quỷ được cho là đã bị quét sạch khỏi thế giới, nhưng thế giới ma thuật cũng bị tổn thất hàng nghìn người, đưa sự kiên đó trở thành ngày Apocalypse đẫm máu.
Tuy nhiên, đó chưa phải là kết thúc. Ba năm sau Apocalypse ,Bánh xe vận mệnh lại một lần nữa xoay chuyển, thổi bùng lên tro tàn tăm tối của quá khứ tại chính Tokyo khi Saito Yoshino, thiếu chủ bị đuổi khỏi gia tộc ma thuật sư Saito tình cờ cứu một cô gái bị Ngạ Quỷ tấn công. Ngay khi đó, Thiên Mệnh kinh khủng đầy đau khổ đã phủ xuống đầu hắn, bức màn bí mật mà thế giới Ma thuật đang che phủ dần hé lộ. Cô gái đó là.......
Khi nhấn chuông cửa nhà nghi can chính của một vụ án mới, điều tra viên Kusanagi không biết rằng anh sắp phải đương đầu với một thiên tài ẩn dật. Kusanagi càng không thể ngờ rằng, chỉ một câu nói vô thưởng vô phạt của anh đã kéo người bạn thân, Manabu Yukawa, một phó giáo sư vật lý tài năng, vào vụ án. Và điều làm sững sờ nhất, đó là vụ án kia chẳng qua cũng chỉ như một bài toán cấp ba đơn giản, tuy nhiên ấn số X khi được phơi bày ra lại không đem đến hạnh phúc cho bất cứ ai…
Với một giọng văn tỉnh táo và dung dị, Higashino Keigo đã đem đến cho độc giả hơn cả một cuốn tiểu thuyết trinh thám. Mô tả tội ác không phải điều hấp dẫn nhất ở đây, mà còn là những giằng xé nội tâm thầm kín, những nhân vật bình dị, và sự quan tâm sâu sa tới con người. Tác phẩm đã đem lại cho Higashino Keigo Giải Naoki lần thứ 134, một giải thưởng văn học lâu đời sánh ngang giải Akutagawa tại Nhật.
Nhận định
“Cuốn tiểu thuyết độc đáo ở chỗ ngay từ đầu nó đã vẽ ra toàn cảnh câu chuyện, bạn có thể dễ dàng biết ai là thủ phạm, nhưng cách thức phạm tội của thủ phạm mới là vấn đề. Liệu bạn có dám chắc mình không sa vào cái bẫy của tư duy logic?"
(Richard Lim Jr - Xclusive.com)
“Phía sau nghi can X gây hứng thú cho người đọc bởi nó khác rất nhiều so với những cuốn trinh thám thông thường. Thay vì tập trung miêu tả tội ác, cuốn tiểu thuyết chú trọng hơn vào con người, những mối quan hệ kỳ lạ và hoàn cảnh éo le của từng nhân vật. Càng thú vị hơn nữa, câu chuyện đầy tính nhân văn này lại được mô tả dưới góc nhìn đầy lý trí của toán học và vật lý.”
(Sophia Lee - Phoenix Plume)