Vinh Khô, một đời sống không trọn vẹn, không có bất cứ thứ gì, tình thương hay cuộc sống chân chính, khi chết đi lại trở thành Ngũ hoàng tử Đại Hạ quốc, nhưng là một hoàng tử không ai biết, từ lúc sinh ra đã ở trong lãnh cung tồi tàn hẻo lánh, đến cả cái tên cũng không có, hắn tự lấy tên kiếp trước làm tên cho bản thân mình.
Một ngày nọ, lúc hắn năm tuổi, Hoàng cung do động đất mà sụp đổ, lãnh cung cũng bị tàn phá, hắn nhờ đó mà thoát được khỏi chiếc lồng kềm kẹp mình. Nhưng hiện tại, hắn lại tự hỏi bản thân… Hắn có còn nơi nào để về ư?
Lưu lạc một thời gian, một lần sơ ngộ tình cờ, hắn được nhận vào làm thư đồng của Phó Hòa Cẩn ở Phó phủ. Sau đó gặp gỡ, được Hoàng đế thừa nhận đón về. Hắn trở về Hoàng cung, trở về thân phận Ngũ hoàng tử của mình, gặp gỡ huynh đệ thân sinh, nhận ơn sủng của phụ hoàng, hết thảy khiến cho người người đều nhận định hắn là kẻ Hoàng đế tối sủng.
Nhưng, có thật đó là chân tình không? Hay tất cả chỉ là lừa dối?
——————————————
Không chỉ là cổ trang, rồi đế vương công mà còn có cả xuyên không, chút ngược, chút thanh thủy văn… nhiêu đó thôi đã khiến cho ta dù có phụ tử hay không phụ tử cũng phải lao vào đọc thử. Ta tiếp tục không đề cập hay có bất kì nhận xét gì liên quan đến tình phụ tử ở trong này, ta sẽ chỉ coi đó như một cặp đôi chính bình thường trong truyện, không phải ta bài xích hay này nọ… chỉ là ta không biết phải nhận xét thế nào nếu như nhìn dưới góc độ phụ tử, ta có chút không quen được với thể loại này, mn thông cảm.
Về nội dung, uhm mọi thứ đều có vẻ bình bình đạm đạm, hay có lẽ là bởi vì nó viết theo ngôi kể của Vinh Khô là chính nên lúc nào cũng bình đạm lạnh nhạt như tính cách của hắn, không có gì quá nặng nề, quá áp lực. Chung quy chỉ thấy Vinh Khô thật đáng thương, ta rất thích tính cách của hắn. Tình cảm của Hoàng đế dành cho Vinh Khô, đôi khi khá là mâu thuẫn, nhưng chí ít thì cuối cùng ta cũng biết Hoàng đế vẫn là rất yêu Vinh Khô, chỉ là giống như editor có nói, đôi khi ta cũng tự hỏi, nếu Vinh Khô đi với Phó Hòa Cẩn, nếu như Hoàng đế không có cảm tình với Vinh Khô, nếu như… thì câu chuyện sẽ thành thế nào? Có lôi cuốn ta hơn nữa hay không? Kết của chuyện, nói viên mãn, uhm thì hai người họ đã ở bên nhau, nói không viên mãn, uhm thì Phó Hòa Cẩn chết… Nói chung, kết thế này cũng tạm được đi. Nhẹ nhàng mà lắng đọng, đó là những gì ta cảm nhận về bộ này.
Về văn phong, văn phong tác giả hay, văn phong của editor… uhm đây chỉ là nhận xét của riêng ta, không có muốn gây thị phi gì, thỉnh mn giơ cao đánh khẽ, tôn trọng nhận xét này của ta. Sở dĩ ta nói văn phong tác giả hay bởi ta không thật sự cảm nhận được cách hành văn của riêng editor ở trong đó. Editor nói theo một cách nào đó, thì edit có lẽ là chưa được hoàn chỉnh(?) có thể editor thích đọc như vậy, nên edit như vậy, vì thế ta không có chê bai gì cách edit này. Nhưng quả thật, có rất nhiều đoạn, rất nhiều câu, chữ,… hoàn toàn có thể edit lại cho mượt và dễ hiểu, nhưng lại không dc edit, mà chỉ có những dòng chú thích lúc nào cũng rất dài ở dưới. Khiến cho đôi khi mạch cảm xúc đang chảy dài, lại bị ngắt đoạn bởi những câu những từ chẳng khác gì như đang đọc QT.
Tuy nhiên, bộ này từ nội dung tình tiết cho đến văn phong tác giả đều rất hay, và ta tôn trọng cách edit của editor, không những vậy, ta còn rất thích phong cách làm việc của editor, đó là ko pass hay ji cả, lại có đầy đủ word. Vậy nên ta giới thiệu bộ này cho mn, hãy đọc thử nó ^^
Giới thiệu tác giả:
Giả Nghiên hay Giả Nghiễn (赭砚) là tác giả đam mỹ cùng thời với Triệt Dạ Lưu Hương, Ám Dạ Lưu Quang, Hiểu Xuân, Peta. . . nổi tiếng với văn phong tế thủy lưu trường đẹp mà tinh tế, tràn ngập hơi thở thanh xuân của tuổi trẻ, rất được đông đảo fan hâm mộ yêu thích.
Ở VN, Giả Nghiên được biết đến qua tác phẩm “Soa kính hòa soa kính đích giản đan tương gia” với fic chuyển ver “Khi kém tắm gặp kém tắm”. Trước không nói mấy chuyện dính líu đến bản quyền, những ai từng có dịp đọc qua nguyên tác hoặc bản chuyển ver rồi hẳn sẽ có chút ấn tượng với lối viết của tác giả này: ấm áp, tươi mát, thoải mái, ngẫu nhiên ngược nhưng không quá bi lụy, chỉ có chút tiếc nuối nhàn nhạt, hơn tất cả là niềm tin và hi vọng vào tương lai.
Mượn một câu nói để hình dung: “Hồi ức là đường, ngọt đến ưu thương”
Cố An An là cô gái đẹp như đóa hoa nở rộ. Không may, đóa hoa đó theo nhánh cành rơi, theo gió rớt xuống hồng trần, trôi dạt lênh đênh để rồi nàng trở thành cô gái thanh lâu nổi danh nơi đô hội. Không phải yêu phong trần, chỉ vì duyên lầm lúc trước. Nàng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể thuận theo dù không cam tâm. Từng bước “thân bất vô kỷ” (*), lặng lẽ chấp nhận số mệnh của bản thân, con người nàng thấm dần mùi hương son phấn phong trần.
Nàng khát khao có một cuộc sống bình thản, có một người chồng để nàng yêu thương và phó thác cả đời. Đáng tiếc tạo hóa trêu người, vận mệnh cố tình cho nàng gặp gỡ Hiên Viên Tư Cửu, một tư lệnh quân phiệt quyền khuynh thiên hạ. Nàng không hề cam lòng, chỉ là bất đắc dĩ không thể phản kháng lại số phận vô tình bất công, không biết đã chịu qua bao lần bi thương. Nhưng hắn là kẻ “sát phụ thí huynh”(**) để giành lấy thiên hạ, “cường thủ hào đoạt”(***) đã thành thói quen. Chỉ có thể là hắn nói không hoặc có, há làm sao lại có thể dung thứ cho một cô gái hồng lâu dám nói lời cự tuyệt với hắn. Hắn nhìn trong mắt nàng có sự giãy giụa và bất đắc dĩ. Hắn không muốn làm tổn thương nàng, nhưng dục vọng chinh phục cùng tham luyến khiến hắn không thể buông tay, trói buộc nàng trong chiếc lồng son vô hình. Loạn thế kiêu hùng, hồng nhan khuynh thành, kết cục của họ rồi sẽ thế nào đây?
Mở quyển trục (Sách vở ngày xưa viết bằng lụa, dùng trục để cuốn lại nên gọi sách vở là quyển trục) thật chậm rãi, ta dần dần thấy được sự phồn hoa của nơi đó, lại cảm thấy trong đó có nhiều điểm tô tô chấm chấm, thấy được những đóa hoa cố vươn mình khoe sắc trong gió, đồng dạng tỏa ra hương thơm tự nhiên…. Chỉ có bụi hồng trần là như cũ.
* Thân bất vô kỷ: không có quyền tự chủ trong hành động nên đôi khi trong tình thế bắt buộc phải làm những việc ngoài ý muốn.
** Sát phụ thi huynh: giết cha hại anh.
*** Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh và lời đe dọa để chiếm đoạt.
*Lấy bổi cảnh nước Pháp thế kỉ XVIII*
Richard, một Thần Chết mang trong mình nhiều tâm sự, có vỏ bọc ngoài lạnh lùng, bất cần đời.
Michael, một Thần Chết luôn giấu nỗi u buồn vào bên trong, là một người mang nhiều lớp mặt nạ không lường trước được.
Hai thần chết, hai người anh em cùng cha khác mẹ. Nếu Richard luôn tỏ ra căm ghét Michael vì người mẹ của Michael là một con người, thì Michael luôn cố gắng hòa hợp với người anh trai mình.
Hai anh em, hai tính cách khác nhau, vô tình lại cùng đem lòng yêu một cô gái mồ côi sống ở cô nhi trên đồi.
Ai sẽ là người cuối cùng ở bên cô gái đó?
Giữa con người và Thần Chết là khoảng cách quá xa, liệu tình yêu của họ có đủ lớn để vượt qua hay không?
----
"Sai lầm của tôi chính là yêu em... Và sai lầm của em là đã khiến tôi yêu em nhiều đến thế.."
___________
Truyện viết bởi Thùy Trinh Trương.
Facebook: https://www.facebook.com/katajima.maya.9
Email: [email protected]