Con gái thường có một kiểu rất lạ, đó chính là yêu theo tiêu chí “thỏ không ăn cỏ gần hang”. Ánh mắt luôn tìm kiếm xa xăm còn những người bên cạnh mình có xuất sắc đến đâu cũng không hề chú ý.
Cho đến ngày nọ, người ấy bỗng nhiên rời xa thì cô mới nhận ra rằng, người ấy mới là người thấu hiểu cô nhất, thương yêu cô nhất, và sẵn sàng ở bên cạnh cô mãi mãi nếu cô cho họ một cơ hội.
Chàng trai ấy âm thầm coi cô như mặt trời ấm áp của đời mình, luôn tâm niệm rằng chỉ cần có cô ở bên thì mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Chỉ tiếc là EQ của cô thấp đến mức dù anh có tình nguyện làm “cỏ non” dâng lên tận miệng cô, cô vẫn chẳng biết cách hưởng thụ…
Thế nên, anh chỉ có thể dùng cách “mưa dầm thấm lâu” để giành lấy trái tim cô!
Ta muốn nói rõ trước, quyển này là một quyển ngược thân ngược tâm, nhàn rỗi viết để kiếm lời bình ngàn chữ, người không thích bi xin chớ xem.
Một con sói con, một hoàng hậu bị phế, một thế thân thất bại nhất. Tình yêu của mỗi người trên thế gian này đều là một chi phiếu kỳ hạn, trong kỳ hạn này, nó có thể giá trị đến trăm vạn nghìn vạn thậm chí là mười nghìn vạn, nhưng hễ qua kỳ hạn này, chẳng qua chỉ là một tờ giấy bỏ đi.Nàng chỉ là một thiếu nữ Kỳ Mạc bình thường không ngờ bị bắt đến thảo nguyên phương bắc cho tiểu vương gia Liên Khiết mua vui có một đêm.
Không giữ được trinh tiết nàng mất hết tất cả, đau khổ, định tự vẫn thế mà tên tiểu vương gia khốn đó không cho nàng chết vì sợ nàng làm ma ám hắn.
Đủ rồi nha? Hắn dùng nàng vui vẻ rồi lấy cái quyền gì cấm nàng chết chứ? Nàng lại quyết chết cho bằng được còn lớn giọng nói sẽ ám hắn tuyệt tự tuyệt tôn.
Nghe thế tên khốn đó tự ái nổi hứng đem nàng về làm vợ nhì của hắn (vợ cả là một con dê cái cho sữa nhiều nhất thảo nguyên) để hành hạ bức nàng chịu cảnh “sống dở chết dở”.
Chẳng ngờ nàng về làm tiểu nương nương của hắn chưa kịp “sống dở chết dở” thì hắn đã làm ra những trò “dở khóc dở cười” vì sa lưới tình với nàng rồi.
Ngẫu nhiên có chút ngược, ngẫu nhiên có chút ấm áp, HE! ! !
Tôi theo phái kịch tình, nên truyện này không phải thể loại thoải mái, Tiểu Bạch.
Nhảy hố xin tự giác, chỉ lấy hoa tươi không nhận gạch...
Văn án
Bên phố Tây mở tiệm quan tài mới.
Yên lặng khai trương, yên lặng tiến vào cuộc sống của dân chúng trong thành.
Chưởng quầy tiệm quan tài là một cô gái, họ Ly, khuê danh không rõ. Mọi người gọi nàng là “Chưởng quầy Ly”.
Tiệm quan tài có một tiểu nhị tên là “Đỗ Tuyền”, ngày ngày trông coi cửa hàng tiếp đón khách hàng.
Một đạo sĩ đạo hiệu “Bạch Nham”, là kẻ rảnh rỗi chơi bời lêu lổng nhất trong tiệm bán quan tài này.
Tất cả mọi chuyện, bắt đầu từ một tiệm quan tài bình thường……
Con người sống chết có số, bỏ lỡ kiếp này cứ tưởng rằng kiếp sau có thể gặp lại.
Đáng tiếc có một số người một số việc, đời này không nắm lấy thì tương lai cũng sẽ không có cơ hội gặp lại.
── Có một chuyện, không ai có thể dùng cả sinh mệnh của mình để tìm hiểu rõ như Bạch Nham.
Cho dù tan thành mây khói thì sao? Cho dù qua ngàn năm nữa thì thế nào?
Ngắn ngủn ba trăm năm cùng chung hoạn nạn, chẳng lẽ không đáng quý không nên nắm chặt sao?
── Có một loại tình cảm, khiến chưởng quầy Ly học mất ngàn năm.
Trên thế gian có rất nhiều chuyện không thể tránh được, mà thay đổi cũng chi ở mình.
Một là linh hồn mạnh mẽ chịu thần trừng phạt, một là linh hồn gãy cánh chạy trốn ngàn năm.
Nhiều thế hệ bại đức sợ bóng sợ gió, phải để bọn họ thay đổi thôi.