“Sẽ yêu thôi. Em có thể đợi.” .....“Sẽ phải đợi rất lâu đó. Có lẽ là cả cuộc đời này.”
Mộ Lạc Lạc - một cô gái ngây thơ trong sáng, từ nhỏ đã có ước mơ được kết hôn với một giáo viên, cô nàng đã quyết biến giấc mơ thành hiện thực ngay khi gặp Địch Nam - thầy chủ nhiệm lớp đại học của cô. Ngay từ lần đầu tiên gặp anh - người thầy giao trẻ tuổi lạnh lùng nhưng kiên nghị cô đã tự nhủ anh chính là một nửa của cuộc đời mình. Cô đã từng hăng say nhiệt huyết, tràn đầy niềm tin vào tình yêu, vào bản thân, cô gái trẻ Lạc Lạc đã từng kiên định nói:“Sẽ yêu thôi. Em có thể đợi.”“Sẽ phải đợi rất lâu đó. Có lẽ là cả cuộc đời này” Mộ Lạc do dự vài giây: “…như thế vẫn đợi” Nhưng bất luận cô cố gắng thế nào, người đàn ông đó cũng không bao giờ để ý đến cô,
tình yêu rốt cuộc là đắng hay ngọt, rốt cuộc là cho đi hay nhận lại, ai lại đi kiểm tra việc so sánh đó.
Địch Nam - người đàn ông trưởng thành, hoàn hảo mang trong mình nỗi đau bị người yêu cũ phản bội ban đầu bước vào cuộc hôn nhân không phải vì tình yêu nhưng thời gian đã làm cho anh nhận ra bản thân đã yêu cô từ lúc nào. Nhưng trong tim anh có hàng ngàn lí do khiến anh không thể mở rộng vòng tay đón nhận cô. Anh lúc nào cũng thấy lo lắng, sợ cô sẽ cảm thấy nhàm chán, anh sợ không xứng với tình yêu của cô, sợ một ngày nào đó cô sẽ thấy hối hận với cuộc hôn này, sẽ rời bỏ anh.
Một người vì mạng sống của mình có thể làm những gì?
Người khác Mi Lâm không biết, nhưng nàng có thể vì nó mà hy sinh tất cả, bao gồm thân thể và tự trọng.
Nàng khát khao sinh mệnh của mình có thể nở rộ như những bông hoa xuân tháng Hai, cho dù ngắn ngủi, nhưng cuộc đời nàng giờ đây lại như một con cóc ghẻ lười nhác trong bùn lầy, luôn phải cúi đầu, lầm lũi và bẩn thỉu.
Nàng chỉ biết rằng, phải sống mới có thể nói đến những thứ khác. Đến sinh mệnh cũng chẳng còn, thì có thể nói được gì nữa đây?
Nhưng không thể ngờ được, cuối cùng nàng lại rơi vào tay tên Mộ Dung Cảnh Hòa khốn kiếp, kẻ đã coi nàng như một món đồ để lấy lòng một người con gái khác, kẻ đã bị nàng trả thù một cách đáng sợ, một kẻ lòng dạ hẹp hòi đến vô cùng. Một tên khốn nạn!