-Anh đã nói sẽ chờ em thì nhất định anh sẽ chờ được,người con gái anh yêu,rốt cục cũng chỉ có mình em...Người con gái như vậy,tại sao anh có thể yêu em sâu đậm như ko thể rút ra vậy? Chờ em 10 năm,chúng ta đã bỏ lỡ tuổi thanh xuân của chính mình,anh...liệu có thể..yêu em thêm một lần nữa được ko?
Nhất Thiên đã từng hứa như vậy,cậu hứa được thì cậu cũng sẽ làm được,suy cho cùng vì cô cậu cũng có thể chờ đợi,không phải là 10 năm mà cho dù 20 năm 30 năm hay là có hết đời đi chăng nữa,cậu cũng sẽ không chịu từ bỏ...
Hoàng Linh đứng dưới ánh chiều đã ngả màu vàng hoe,lặng lẽ nhìn Nhất Thiên...Ánh mắt cô vẫn trong suốt như thế,tựa hồ như một viên pha lê bằng thủy tinh trắng muốt hoàn toàn mong manh dễ vỡ...Khóe mắt còn là những hạt kim cương đang lóe lên có thể rơi xuống bất cứ lúc nào..Không phải là cô không yêu cậu,mà là cô sợ cô sợ rằng mình sẽ không đủ can đảm để yêu thêm lần nữa,sau 10 năm ở Mĩ,cô mới thật sự phát hiện ra 1 điều :"Xa người mình yêu thật sự là đau đến tê tâm liệt phế".Trong khoảng thời gian đó,cô đã đau lòng đến nhường nào,bây giờ gặp lại,cô sợ mình sẽ phải rời đi 1 lần nữa.Mà rằng cô sẽ không thể gặp được cậu...cô thật sự rất khổ tâm.Người con trai dớm lệ tiếp tục nói,mặc cho ánh chiều tà có phủ bao quanh bóng dáng của mình đi chăng nữa:
-Cuộc đời này ngoài em ra anh sẽ không lấy một ai khác!!!!!!!!!!
Câu khẳng định chắc nịch của Nhất Thiên khiến Hoàng Linh cảm thấy xao xuyến hơn bất kì lúc nào khác! Bây giờ cô mới nhận ra rằng:"Hạnh phúc lớn nhất là yêu và được yêu,có bất chấp tất cả để đổi lại là hạnh phúc cô cũng cam lòng"
Đôi lời của tác giả: Truyện của mình hoàn toàn trong sáng,tình trạng đang lết^^.Đây là tập truyện đầu tay của mình,nếu có gì sai sót thì mong các bạn góp ý cho mình để mình cố gắng sửa lỗi và có thể cho ra đời những bộ truyện tiếp theo hoàn hảo hơn,thanks m.n nhiều <3 iu m.n nhiều ạ~~~
Theo đánh giá của mạng dangdang.com thì “đây là cuốn tiểu thuyết thanh xuân đơn giản và mới mẻ, hành văn trôi chảy và có vần điệu, tiết tấu câu chuyện rất nhịp nhàng. Truyện có hay hay không là ở linh hồn của nó. Tôi thật sự rất thích tài năng viết truyện của tác giả”
Ở mạng văn học Phong Mỹ, đây là tiểu thuyết thanh xuân được đánh giá rất tốt, lượt view đạt hơn 1.400.000 lần, bình luận hơn 5000 comments. Kể về tình yêu giữa cô gái Kiều Phi khoa ngoại ngữ xuất thân từ gia đình bần hàn, xinh đẹp, kiên cường mạnh mẽ, và con trai bộ trưởng ngoại giao Trình Gia Dương Tiểu thuyết đề cập đến nghề phiên dịch, khiến bạn sau khi đọc sẽ thấy thích cái nghề có vẻ xa vời này, cũng yêu cả không khí Pháp ngữ rất lạng mạn này.
Trong truyện không thiếu những cảnh miêu tả tình yêu nồng nàn mãnh liệt, khiến độc giả sẽ cảm thán “yêu một người thì ra lại có thể trong sáng đến thế.”
Trong tim mỗi người đều có một mặt trời. Ta coi nó là Thánh kinh của đời mình, hễ bước một bước liền ngẩng đầu ngưỡng vọng. Trong thế giới của cô thiếu nữ Phương Đăng chẳng hề có mặt trời. Phó Kính Thù chính là tia sáng xanh xao duy nhất trong thế giới ấy. Mặc dù không thể sánh với ánh mặt trời, nhưng vừa đủ để cô nhìn rõ con đường trước mặt.
Có điều Phương Đăng biết, thế giới của Phó Kính Thù thật ra không có ánh sáng. Cô quyết định phải giúp anh. Nếu anh là kính, vậy cô sẽ làm đèn, cô sẽ chiếu rọi anh, rồi soi sáng con đường của mình bằng chính những phản quang lóe lên từ đó. Được dõi theo người mình yêu, được biết rằng trong tim người ấy có chỗ dành cho mình, thì dù bản thân phải bước đi trong bóng tối, cũng vẫn là hạnh phúc.
Đáng tiếc Phó Kính Thù rốt cuộc chẳng thể cưỡng lại những cám dỗ trần tục, để đạt đến mục đích, anh chẳng quan tâm Phương Đăng nghĩ gì. Khi mọi điều quý giá nhất đều bị Phó Kính Thù tận tay hủy hoại, cũng là lúc mặt trời trong tim Phương Đăng hoàn toàn lịm tắt.Rốt cuộc phải dùng cách nào gìn giữ, thứ ánh sáng xanh xao ấy mới không tan biến? Rốt cuộc trong chuyện này, ai đã làm tan nát trái tim ai?