Là chủ mẫu của Hầu phủ, vì danh dự gia tộc và tương lai của đích tử, ta nghiêm khắc quản lý gia đình, thậm chí còn dùng cả tiền hồi môn để duy trì vẻ vang cho Hầu phủ.
Thế nhưng Hầu gia lại ngầm ủng hộ Thái tử đoạt vị, cuối cùng thất bại, khiến toàn phủ bị tịch thu gia sản, lưu đày biên cương.
Tại vùng đất băng giá khắc nghiệt, lời cuối cùng ta nhận được là:
"Trong nhà không còn phần cơm của ngươi nữa."
Đói khát đến mức thoi thóp, ta bị ném vào chuồng bò, chếc trong giá lạnh và đói khát.
Trùng sinh trở lại, lần này ta giúp các ngươi phá tan cái Hầu phủ này!
Thiếu gia muốn cưới thôn nữ ư?
Cưới đi! Cưới thêm hai thông phòng nữa vào cho ta!
Lão phu nhân khóc lóc đòi về quê?
Về! Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, tiễn bà ấy đi ngay cho ta!
Hầu gia uống hoa tửu?
Được! Mỹ nhân cứ rước về nhà mà uống!
Nhưng tại sao ta đã thuận theo ý các ngươi, giúp cả Hầu phủ sụp đổ đến mức không còn bức tường nào, mà từng kẻ lại đồng loạt tỏ ra ấm ức thế này?
Ta là một quý phi, có thể nghe được tiếng lòng của hoàng thượng.
Ở kiếp trước, ta luôn thuận theo tiếng lòng ấy, mọi việc đều làm theo mong muốn của hắn.
Tưởng rằng có thể thăng quan tiến tước, được phong làm hoàng hậu.
Nào ngờ, hoàng thượng lại là kẻ bỉ ổi.
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cuối cùng lại đem lòng yêu một nữ tử chài lưới ngoài cung.
Bất chấp lời can ngăn của triều thần, phong nàng ta làm hoàng hậu.
Lại sợ ta sẽ làm hại vị hoàng hậu kia, liền sớm ban c.h.ế.t cho ta.
Đời này sống lại, vừa nghe thấy tiếng lòng của hoàng thượng, ta liền đem tin tức tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta.
【Bệ hạ hễ ăn vải là bị nổi phong chẩn.】
【Bệ hạ định ra tay với nhà ngươi.】
【Bệ hạ khen ngợi muội muội ngươi không dứt lời.】
An phi, Thục phi cùng các phi tần khác đều kinh hãi.
“Hoàng tỷ, ta phải làm sao bây giờ? Hoàng tỷ mau nghĩ cách giúp ta đi!”
Tác giả: Trần Thập Niên
Tran / Editor: Thoa Trần
Thể loại: Cổ đại, Gia đấu, Hài hước, Nhẹ nhàng, Chữa lành, HE
Độ dài: 117
Giới thiệu
Triệu Doanh Doanh là một mỹ nữ xinh đẹp, nhưng mỗi lần “giao chiến” với tỷ muội trong nhà đều thất bại thảm hại. Đại khái là vì đầu óc nàng không tốt lắm, tất cả đều dùng để đổi lấy dung mạo hết rồi.
Một ngày nọ, nàng lại bị chơi xấu, phụ thân trách mắng, còn phạt quỳ nàng. Từ trong Từ đường đi ra, Triệu Doanh Doanh nhìn ánh trăng sáng, hy vọng thần tiên hiển linh, phù hộ nàng lần sau có thể thắng được tỷ muội trong nhà.
Vậy là từ trên trời rơi xuống một mẩu giấy, bên trên viết tỉ mỉ cách làm thế nào để đối phó lại chiêu trò của mấy tỷ muội.
Từ đó trở về sau, thần tiên vẫn luôn phù hộ cho Triệu Doanh Doanh. Mỗi lần nàng cùng các tỷ muội “giao đấu”, đều có thể toàn thắng!
Ngày nọ, nàng bắt gặp vị hôn phu và muội muội của mình đang gian díu với nhau. Vị hôn phu không những không cảm thấy tội lỗi, còn mắng nàng là đồ ngốc nghếch ngu xuẩn, vô cùng chướng mắt nàng.
Triệu Doanh Doanh tức điên, màn đêm buông xuống, nàng lại cầu nguyện dưới ánh trăng. Khẩn cầu thần tiên ban cho nàng một vị hôn phu tốt gấp trăm lần vị hôn phu kia, để cho hai người kia tức chết đi!
Thần tiên lại lần nữa chỉ dẫn, vị hôn phu tương lai của nàng hiện tại đang ở căn nhà sát vách kia. Thế là Triệu Doanh Doanh liền đi đến gặp, quả thật tốt gấp mấy trăm lần vị hôn phu cũ kia, còn nghe nói hắn là một đại quan ở Kinh thành, nàng vô cùng vui mừng.
Sau này, khi nàng cùng phu quân đến Kinh thành, mới biết được phu quân của nàng không chỉ là một vị quan bình thường mà còn là một người dưới một người, trên vạn người, công danh vô cùng hiển hách Hoắc Bằng Cảnh!
Triệu Doanh Doanh nhất thời sợ hãi không thôi, tất cả mọi chuyện đều là do thần tiên phù hộ mới mê hoặc được tâm trí của hắn, nếu hắn phát hiện ra nàng chỉ là một kẻ ngu ngốc thì sao?
Màn đêm buông xuống, nàng chuồn ra khỏi phòng, dưới ánh trăng tiếp tục cầu nguyện. Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, hóa ra lại là phu quân của nàng.
Hoắc Bằng Cảnh nắm lấy tay cô vợ ngốc của mình, dắt nàng về phòng ngủ:
“Làm gì có thần tiên nào? Tất cả đều là ta giúp nàng. Trời lạnh, trở về ngủ thôi.”
-
Hoắc Bằng Cảnh bị người ta hạ độc, bất đắc dĩ phải đến Giang Nam tĩnh dưỡng.
Hắn mai danh ẩn tích ở Giang Nam, thuê một tòa tiểu viện, hằng ngày xử lý số sổ con được gửi từ Kinh thành tới.
Mỗi ngày ở Giang Nam đều trôi qua không chút gợn sóng, duy chỉ có việc, đó là tiểu cô nương sống ở cách vách kia, thật khiến cho người ta có chút phiền nhiễu.
Hoắc Bằng Cảnh nhìn không được, quyết định giúp nàng một phen.
Giúp một chút, không ngờ bản thân càng lúc càng lún sâu vào.
Triệu Doanh Doanh x Hoắc Bằng Cảnh
Mỹ nhân ngu ngốc x quyền thần tâm cơ
Nữ thổ phỉ vô tâm vô phế × Hoàng đế chó má không ra gì|Cổ ngôn ngọt sủng 1v1sc
Biên cương nước Yến quanh năm chiến loạn, thổ phỉ hoành hành.
Ngư Ninh lớn lên trong ổ thổ phỉ, là một nữ thổ phỉ chiếm núi làm vua.
Nàng nhặt được một người đàn ông tuấn mỹ phi phàm bị thương dưới chân núi, ép anh ta thành thân làm phu quân.
Phu quân không chịu động phòng hoa chúc thì phải làm sao?
Dễ thôi, dùng dây trói lại, ấn đầu ép buộc.
Cứ gà bay chó sủa như vậy được hai tháng, phu quân rẻ mạt bỏ chạy, nhưng Ngư Ninh đã có thai.
Đúng lúc hai nước giao chiến, hoàng đế Đại Yến thân chinh, Ngư Ninh thừa cơ giải tán ổ thổ phỉ, quy ẩn giang hồ.
Sáu năm sau.
Con gái út của phủ Vĩnh Ninh hầu bị lạc đã được tìm thấy, cả nhà vui mừng, yêu thương như châu báu.
Chỉ tiếc vị quý nữ này mệnh khổ, phu quân mất sớm, một mình nuôi con khôn lớn.
Hầu phu nhân đau lòng con gái, tỉ mỉ lựa chọn phu quân cho con gái tái giá, ngay cả trong cung yến cũng không quên tìm kiếm đối tượng phù hợp.
Chỉ là…
Tại sao ánh mắt con gái nhìn hoàng đế lại kinh hoàng như vậy, giống như gặp quỷ?
Khương Trúc xuyên thành nữ phụ công cụ hình người trong tiểu thuyết vạn người mê.
Tiểu sư muội có thiên phú dị bẩm, người gặp người thích, mà nữ phụ tu luyện nhiều năm vẫn chỉ là một phế vật, cuối cùng bị đẩy ra cản đao cho tiểu sư muội, chết thảm đầu đường.
Vừa mở mắt ra, Khương Trúc đã phải đối mặt với khuôn mặt của cả tông môn chó liếm cực phẩm, đúng là chỉ muốn chết đi cho rồi.
Cá của nữ chính chạy khắp nơi, vậy ta xuất gia là được chứ gì.
…
Miếu hoà thượng nổi danh cuối cùng cũng có nữ tu, vì để giúp tiểu sư muội duy nhất không đi nhầm đường nên các sư huynh thay phiên nhau truyền thụ điều tâm đắc nhất khi tu luyện cho nàng.
Đại sư huynh điềm đạm nói: “Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên mà làm, tôn trọng bản tâm là được.”
Sau này, Khương Trúc đạp một người ngã lăn ra đất: “Đại sư huynh nói tu đạo thì phải tu tâm trước, suy nghĩ phải thông suốt, không đánh ngươi thì tâm ma của ta khó tiêu.”
Nhị sư huynh dịu dàng nói: “Gặp chuyện thì không nên một mình đau khổ, càng không được tích tụ trong lòng, thanh tâm là gốc của tu đạo.”
Sau này, Khương Trúc mắng người của tông môn sát vách ba ngày ba đêm: “Nhị sư huynh nói lời tục là phải nói ra, nói ra thì tâm mới có thể thông suốt.”
Tam sư huynh một thân hạo nhiên chính khí nói: “Thế gian có hàng ngàn hàng vạn tu sĩ, Phật độ một nửa.”
Khương Trúc suy tư một nửa còn lại, bừng tỉnh đại ngộ: “Phật không độ kẻ ngu.”
Tứ sư huynh thiên tư tuyệt thế nói: “Phật chỉ luận đạo tâm, chỉ cần ngươi củng cố đạo tâm thì phi thăng ở trong tầm tay.”
Sau này, Khương Trúc dùng một kiếm chọc xuyên người kẻ địch, sâu xa nói: “Không giết ngươi thì đạo tâm ta không vững, không có lợi cho phi thăng.”
Thấy tư tưởng của sư muội ngày càng lệch lạc nhưng đạo tâm lại ngày càng vững chắc, các sư huynh rơi vào trầm tư.
Nữ chính vạn người mê chậm rãi thốt lên một câu hỏi: “Sao nữ phụ này lại kỳ lạ thế?”
Nội tổ phụ ta từng cứu mạng Trung Dũng hầu.
Lão hầu gia để ta tự chọn một trong hai tôn tử của ông.
Đời trước, ta chọn Lục Trường Uyên.
Đêm tân hôn, hắn cùng người trong lòng bỏ trốn.
Lục Trường Dật đành phải thay huynh hắn cưới ta.
Mỗi tháng chỉ đến viện của ta hai ngày, đối với ta lạnh nhạt vô cùng.
Kiếp này, ta chỉ vào chàng thư sinh lặng lẽ đứng trong góc: "Người ấy thì sao? Không thể là người ấy ư?"
Dưỡng tử của Trung Dũng hầu, một người chẳng mấy ai để mắt tới.
Ta nhớ sau này hắn đã được phân ra ở riêng.
Nếu hắn bằng lòng, chúng ta hoàn toàn có thể đóng cửa lại mà sống những ngày tháng bình yên.
Thế tử Đông Dương Hầu, người đã giữ mình trong suốt chín năm để tưởng nhớ người vợ quá cố, đột nhiên tái giá.
Nhìn tiểu thê tử được đưa về, Đông Dương Hầu phu nhân suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Và với sự xuất hiện của vị tiểu thê tử này, giấc mộng thanh bình của rất nhiều người cũng bị khuấy động.
Ngày đại quân khải hoàn trở về, ta bế Sâm Nhi đi xem náo nhiệt.
Sâm Nhi chỉ vào vị tướng trên lưng ngựa, trong tay đang ôm một đứa trẻ, hỏi ta:
"Mẫu thân, người đó giống phụ thân trong bức họa."
Ta siết chặt đôi tay ôm Sâm Nhi:
"Nói bậy, đó không phải."
Trước đây thì phải, giờ thì không, sau này cũng không phải.
Quân tử có chí lớn nơi mây xanh, ta không thể ngăn cản.
...
Tác giả: Tri Liễu Lương (Chihlia)
Tran / Editor: Du Dã Kỳ Lân
Thể loại: Cổ đại, Dị giới
Độ dài: 4
Giới thiệu
Tiểu Ma Nữ x Máu Tươi x Thức Tỉnh
"Hãy nhớ kỹ, trái tim không phải để cảm nhận, mà là thứ để nghiền nát như thức ăn."
Tiểu ma nữ Mai Lộ mười ba tuổi sắp đến tuổi trưởng thành, nàng phải vượt qua thử thách cổ xưa do mười hai ma nữ đặt ra...
Tạ Anh là một kẻ câm.
Chỉ vì lẽ đó, bài văn hắn dâng lên triều bị bác bỏ ngay trước bá quan.
Từ vị trí trạng nguyên cao quý, hắn rơi xuống thành kẻ ăn mày đầu đường xó chợ.
Hắn rớt khỏi mây xanh, kiêu hãnh một đời đều bị giẫm nát không thương tiếc.
Mà ta—ta đã đưa tay về phía hắn.
Toàn kinh thành đều nói đệ nhất mỹ nhân nước Tề đi.ên rồi.
Nhưng nào ai hay, nhiều năm sau, khi Tạ Anh có quyền lực lấn át cả triều đình, hắn lại đè ta xuống bàn mà hôn.
Đôi mắt đen nhánh kia phủ một tầng sương ướt át, hắn đau thương làm dấu:
“Thư Thư, đừng rời xa ta.”
Ngày Hoàng hậu lâm bồn, tẩm cung bỗng chốc ngập trong biển lửa.
Một nữ tử áo trắng tay lăm lăm kiếm xông thẳng vào, một mình tả xung hữu đột, chém tan mọi cản trở trong hoàng cung.
Nàng cướp đi đứa bé vừa mới cất tiếng khóc chào đời, chính là vị tiểu công chúa. Ôm chặt hài nhi đang nức nở, một tay nàng vẫn kiên định nắm chặt thanh kiếm.
"Ngoan nào, đừng khóc. Đợi ta dẫn con xông pha vòng vây này."
Một bóng hoàng bào rực rỡ chợt hiện ra trước mắt. Hoàng đế nhìn nàng với bao nỗi niềm chất chứa, hồi lâu sau khẽ phất tay.
"Thôi... cứ để nàng đi."
Bảy năm sau, một thiếu nữ thôn dã dung mạo tuyệt sắc nhập cung, vẻ đẹp lấn át cả trăm hoa, trở thành vị tân hoàng hậu.
Bên cạnh nàng luôn có một tiểu nha đầu, dung mạo giống hệt vị tiền hoàng hậu năm xưa.
Ta và phu quân từng bị chính đạo nam chính giếc chếc.
Bởi lẽ, chúng ta là phản phái tàn ác.
Một sớm trùng sinh, chúng ta trở về hai mươi năm trước.
Nhìn thiếu niên nam chính đang thoi thóp trong rừng núi, ta và phu quân đưa mắt nhìn nhau.
Phu quân hỏi:
"Hay là nhân lúc này, giếc hắn đi?"
Ta do dự:
"Hắn mang hào quang nam chính, e rằng giếc không nổi."
Phu quân buồn bực:
"Chẳng lẽ đành trơ mắt nhìn hắn được Minh chủ võ lâm cứu đi, rồi mai sau quay lại đâm chếc hai ta?"
Ta nói:
"Dù sao chúng ta cướp bóc cũng chẳng phải lần đầu, hay là lần này… cướp người đi?"
Thế là, giữa con đường cải tà quy chính và tiếp tục làm điều ác, chúng ta lựa chọn —— nuôi co
Tác giả: Dật Danh
Tran / Editor: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Cổ đại, HE, Cung đình hầu tước, Ngược tra, Gương vỡ không lành, Góc nhìn nữ chính
Độ dài: 14
Giới thiệu
Diệp Già Lạc thủ tiết mười năm, phụng dưỡng cha mẹ chồng, dùng sức bản thân chống đỡ phủ Trấn Quốc Công
Trước khi nàng chết, phu quân đã “chết trận” bỗng sống lại, còn mang về một nữ tử và hai đứa con, một trai một gái.
Hoắc Vân Kiêu nắm tay nữ tử kia, đứng trước giường bệnh của nàng, nói: “Ngươi yên tâm, sau khi ngươi qua đời, Phi Nhi sẽ là chủ mẫu phủ Quốc Công. Con trai của nàng ấy sẽ là Thế tử. Ta và nàng ấy cảm ơn tất cả những gì ngươi đã làm cho phủ Quốc Công.”
Diệp Già Lạc nghẹn một hơi, sống sờ sờ bị tức chết.
Ai ngờ vừa mở mắt, vậy mà nàng lại trở về mười năm trước…
Tác phẩm: Thiểm Quang Nhất Kiếm, tên gọi khác: Thiểm Hà Ngã Nhãn, Lóe mù ta mắt kiếm khách
Tác giả: Vô Lương Quý Phi
Giới thiệu:
Người đời ai nấy đều mờ mắt mới đi yêu kẻ chẳng hề yêu mình, chỉ duy có nàng—Lôi Tư Nhiên—lại trái ngược hoàn toàn.
Thân là ái nữ duy nhất của Vô Cực Sơn Trang, lại là hòn ngọc quý trên tay Võ Lâm Minh Chủ Lôi Vô Cực, nàng vốn dĩ có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Thế nhưng, trời sinh nàng cố chấp, nhất mực si mê thiên hạ đệ nhất kiếm—Tuyết Nhai. Chỉ để được thấy hắn một lần, nàng không tiếc trộm rời khỏi nhà, lặn lội đến Thưởng Kiếm Đại Hội. Nào ngờ, đổi lại chẳng phải một ánh mắt ôn nhu, mà là một kiếm lạnh lẽo xuyên qua con ngươi, vĩnh viễn cướp đi ánh sáng của nàng.
Một lời yêu thương còn chưa kịp thốt, nàng đã hóa thành kẻ bị ruồng bỏ.
Lôi Tư Nhiên không cam lòng.
Từ yêu sinh hận, từ hận hóa thành cuồng nộ, nàng mượn danh Võ Lâm Minh Chủ Lệnh, rải lời khắp thiên hạ, phát thiếp khiêu chiến, thề rằng—
Nếu không thể có được Tuyết Nhai, liền khiến kiếm đạo của hắn vĩnh viễn diệt vong!
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Xuyên việt , Mỹ thực , Cung đình hầu tước, Kiếp trước kiếp này , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Văn án:
Xuyên không, trong nhà có một phần ba mẫu đất, Tống Anh cho rằng mình có thể làm một cô thôn nữ giản dị chất phác.
Nhưng hôm nay, trên mảnh ruộng lại có thêm một nhánh nhân sâm thành tinh, ngày mai có thêm yêu quái ếch xanh, nuôi gà, gà có thể bay, nuôi lừa, lừa có thể cười…
Bộp! Có thể xóa hồ sơ rồi làm lại không vậy?
Không còn lựa chọn nào khác sao?
Vậy chỉ có thể làm ruộng nuôi yêu quái thôi ~
Đám yêu quái: “Lão đại, nam nhân kia tỏa ra hào quang lấp lánh, công đức vô lượng, vừa nhìn đã biết chính là thần tiên hạ phàm, ôm đùi người ta đi, sau khi chết có thể biến thành thần tiên đấy!”
Hai mắt Tống Anh tỏa sáng rực rỡ, đây chính là thịt Đường Tăng trong truyền thuyết sao?
Cần phải giữ chặt lấy, nhất định không được buông tay!
“Đại nhân, có thể cho ta cắn một miếng thịt được không? Không nhiều đâu, chỉ một miếng thôi!”
“...”
[ Mục tiêu của nữ chủ: Khi còn sống thì vàng bạc đầy nhà, sau khi chết thì vinh quang trở thành thần tiên! ]
*Văn án:
● Truyện hài hước vô lý theo phong cách của tác giả / Hướng dẫn đọc ở cuối văn án
● Chính văn đã hoàn, phiên ngoại đang cập nhật
*Meomeo: đọc ko cười là ko được mấy ní à -)))
Năm Thừa Càn thứ ba, tân đế Tiêu Ứng Hoài lập ra Thiên Sát Ti, giao cho thủ lĩnh ám vệ Tống Tiệm quản lý cung cấm, thăm dò tin tức, quyền hành lớn đến mức kinh người.
Năm Thừa Càn thứ sáu, biến cố trong cung xảy ra, các lão thần tiền triều cấu kết với Hằng vương mưu phản, lập tức bị ám vệ Thiên Sát Ti chém giết ngay trước triều đình.
Đúng lúc này, từ nóc Kim Loan Điện "rầm" một tiếng rơi xuống một người, thủ lĩnh ám vệ đáp thẳng vào lòng Tiêu Ứng Hoài.
Cả điện kinh hãi: "Hộ giá! Hộ giá!!"
Tống Kiệm vừa xuyên đến, đối diện với vị hoàng đế trước mặt, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng: "???"
Hả??? Hộ cái gì cơ????
-
Tống Kiệm xuyên thành thủ lĩnh ám vệ, vừa đến đã ngã thẳng vào lòng thánh thượng. Nghi vấn có ám sát hay không thì chưa rõ, nhưng quan trọng là hắn làm việc không hiệu quả, theo quy tắc của Thiên Sát Ti, hắn phải lĩnh ba mươi roi.
Tống Kiệm quỳ trong ngự thư phòng, mặt cắt không còn giọt máu.
Tiêu Ứng Hoài hỏi hắn: "Ngươi có nhận phạt không?"
Tống Kiệm run bần bật như cầy sấy, một lúc sau mới nặn ra được một câu: "Không, không nhận được không ạ?"
Tiêu Ứng Hoài: "?"
...
Tiêu Ứng Hoài biết bên cạnh mình có kẻ phản bội, hắn âm thầm bày một ván cờ lớn, chỉ chờ đến ngày xảy ra biến cố trong cung sẽ lấy Tống Tiệm làm gương giết gà dọa khỉ.
Kết quả, Tống Tiệm đi một nước cờ hiểm, không để hắn nắm được chút sơ hở nào.
Sau đó, Tiêu Ứng Hoài cài cắm rất nhiều người giám sát ám vệ này, nhưng tin tức nhận được đều là:
"Hoàng thượng, Tống đại nhân ngủ quên trên xà nhà trong tẩm cung của ngài, còn bảo người mang cho hắn một cái chăn."
"Hoàng thượng, Tống đại nhân lại chạy tới ngự thiện phòng trộm điểm tâm rồi."
"Hoàng thượng, Tống đại nhân nói... nói rằng công việc này chẳng muốn làm một ngày nào nữa."
Tiêu Ứng Hoài: "..."
Rồi đến sau này.
"Hoàng thượng! Tống đại nhân bị giữ lại vì trêu ghẹo Thị lang Lễ bộ!"
Hai mắt Tiêu Ứng Hoài tối sầm.
Nghiến răng nghiến lợi: "Lôi người về đây cho trẫm."
-
Làm ám vệ chẳng có gì hay ho cả, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trực chiến 24/7, còn phải ngủ trên xà nhà mỗi ngày. Tống Kiệm vác đôi mắt thâm quầng, ngày ngày chửi thầm Tiêu Ứng Hoài là chó hoàng đế.
Sau này, Tiêu Ứng Hoài lương tâm trỗi dậy, nói sẽ cho hắn một điều ước.
Tống Kiệm chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn nói: "Có thể không ngủ trên xà nhà không? Ta... ta ngủ không yên, dễ bị ngã xuống."
Tiêu Ứng Hoài cười khẽ: "Chuẩn tấu."
Tối hôm đó, Tống Kiệm bị trói chặt trên long sàng.
Tiêu Ứng Hoài chậm rãi kéo nhẹ đai áo hắn, giọng nói trầm thấp: "Ám vệ đại nhân có cái eo đẹp lắm."
Tống Kiệm: "???"
-
Tống Kiệm: Có thể không làm ám vệ không?
Tiêu Ứng Hoài: Làm hoàng hậu cũng được.
---
*Lưu ý trước khi đọc (của tác giả):
● Truyện hài hước, nội dung phi logic, vui là chính.
● Cốt truyện quyền mưu kiểu học sinh tiểu học, thả bay mọi logic, xin cứ cười thoải mái.
● Nếu là người theo chủ nghĩa logic hoặc thích nghiên cứu kỹ lưỡng thì nên cân nhắc trước khi đọc, có rất nhiều chi tiết không chặt chẽ.
● Mọi thứ đều theo nội dung chính văn.
● Không cãi nhau, không gây war, những bình luận quá mức vô lý sẽ bị xóa.
● Mỗi ngày cập nhật khoảng 3000 chữ, từ 18h-24h. Nếu không đăng sẽ có thông báo.
● Chúc mừng năm mới!
*Lời nhắc cuối: Hãy chắc chắn rằng bạn có thể chấp nhận phong cách này trước khi thêm vào danh sách đọc. Những bình luận cố tình gây sự sẽ bị xóa. Truyện này chỉ để giải trí và tạo niềm vui, không đảm bảo logic, không đảm bảo logic, không đảm bảo logic. Tôi chưa từng gắn thẻ "chính kịch", từ đầu đã không có! Nếu tình tiết hợp lý thì coi như tôi phát huy vượt mức!
Lũ lụt, đói kém hoành hành. Phụ thân ta, vì gom đủ lộ phí lên kinh ứng thí, đã gói ghém ta cùng mẫu thân bán cho một gã lái buôn làm kẻ hầu bếp.
Mẫu thân chẳng chịu nổi nhục nhã, liền quay đầu nhảy vào dòng nước lũ cuộn trào.
Nhiều năm sau, phụ thân ta rốt cuộc cũng trèo lên cao vị, được tiến cung yết kiến Thánh thượng.
Hắn ngẩng đầu, liền thấy ta đã sớm an tọa trên long ỷ.
Quần thần trong triều đồng loạt giận dữ nhìn hắn:
“Đã diện kiến Nữ Đế, cớ sao chưa quỳ?”
Chỉ trong một đêm, đích trưởng tỷ nhà ta đã thay đổi linh hồn. Vốn dĩ nàng vốn khù khờ, bỗng dưng trở nên hoạt bát khác thường.
Không những ngày ngày kêu gào phải đi theo cốt truyện, thậm chí còn cố ý va chạm vào vị thái tử què chân kia. Mà vị biểu thiếu gia đến nhà hạ sính lễ, lại bị nàng đẩy ngã xuống đất giữa bàn dân thiên hạ, làm cho mất mặt.
Đích trưởng tỷ nói, nàng là cô nương định sẵn sẽ trở thành thái tử phi, sao có thể để mắt tới hạng thương nhân hèn hạ này được.
Ta nhìn vị biểu thiếu gia đang ngồi dưới đất với vẻ mặt đầy tủi thân, trong lòng không khỏi rùng mình. Đích trưởng tỷ có lẽ không biết rằng, thứ nàng đọc chỉ là hàng nhái mà thôi. Thái tử trong cuốn sách này căn bản là không sống nổi đến chương thứ mười. Còn vị biểu thiếu gia trước mắt nhìn như yếu đuối, ôn nhuận như ngọc kia, thực chất lại là nam chính thật sự giết người không chớp mắt - Nhiếp Chính Vương Dương Trầm.
Thể loại: Tình hữu độc chung, Duyên trời tác hợp, Huyền huyễn, Phiêu lưu mạo hiểm, Nhẹ nhàng, hấp dẫn, cổ trang, tu tiên, cổ đại
Một người tựa thỏ trắng, một kẻ như sói con.
Một người cô độc thanh cao, một kẻ cuồng phong rực lửa.
Một người lạnh lùng hờ hững, một kẻ phóng khoáng vô ưu.
Một người tâm tư trăm mối, một kẻ thẳng thắn vô cùng.
Một người tinh thông y thuật lẫn độc dược, một kẻ linh võ song tu.
Giữa chốn huyền huyễn, nơi võ đạo giao thoa cùng linh thuật, hai nàng hữu duyên tương ngộ.
莫寒 (Mạc Hàn)戴萌 (Đới Manh)
Nhân vật khác: 锦瑟 (Kim Sắc) 叶成 (Diệp Thành) 李宇琪 (Lý Vũ Kỳ) 风灵兽 (Phong Linh Thú) 风灵草 (Phong Linh Thảo) 青玄剑 (Thanh Huyền Kiếm) 阿卡林 (A Khải Lâm)
Tác giả: Hàn Tê
Tran / Editor: Thị ngọc thanh Tạ
Thể loại: Cổ đại, Huyền huyễn, Tiên hiệp, Xuyên sách, HE, Đoản văn
Độ dài: 3
Giới thiệu
Trảm Tình Ti: Khi nữ chủ không còn não yêu đương
Ta là một bạch nguyệt quang trong một cuốn tiểu thuyết thế thân đầy bi thương, vốn chẳng sống được lâu.
Nhưng trước khi ta kịp hóa thành một xác chết chính hiệu để bắt đầu cuộc đời nữ phụ ác độc, nữ chính thế thân đã bất ngờ vác thi thể của ta chạy trốn!
Nàng hét lớn về phía Tiên Tôn:
"Lão bà ngươi fine! Hiện tại mine!"
Khi ta sống lại, nàng nắm chặt tay ta, đôi mắt đẫm lệ lấp lánh, nói đầy nghiêm túc:
“Tỷ tỷ, ta là muội muội khác cha khác mẹ của ngươi mà!”
Một thế hệ nữ vương tang thi ngã xuống, xuyên vào một thế giới sách cổ ngôn cũ kỹ thời xưa.
Tưởng rằng cuối cùng cũng được làm người, an nhàn thưởng thức mỹ thực cho thỏa.
Ai ngờ trời giáng hệ thống --
"Thời gian trải nghiệm mỹ thực của ngài đã kết thúc, sắp tiến vào trạng thái tang thi.
Xin ký chủ tích cực kéo cừu hận, tích lũy giá trị cừu hận từ nam nữ chính.
Mỗi 1 điểm cừu hận sẽ đổi được 1 phút thưởng thức mỹ vị. Ký chủ, cố lên nhé!"
La Phất: "...Kéo cừu hận à, chuyện này nàng rành lắm!"
Đây là câu chuyện về một nữ phụ độc ác không ngừng kéo cừu hận, nhưng vẫn sống tiêu dao tự tại, muốn gì ăn nấy.
Một mối duyên do trời định, xuyên qua thời không, kết nên một đoạn ngọt văn nữ phụ.
Nhân vật chính: Thi Trường Uyên x Lâm Linh (Hoàng đế công x Nấm tinh thụ)
Tag: Chủ thụ, linh dị thần quái, duyên trời định, ngọt sủng, triều đình, hài, 1v1, HE
Lâm Linh là một cây nấm tinh bé nhỏ mọc trên xà nhà ngự thư phòng, mỗi ngày đều quan sát bạo quân——
Tịch thu tài sản, lưu đày, tru di cửu tộc.
Nấm nhỏ không có ý kiến gì về chuyện này, nhưng chậu hoa y dùng để phơi trăng luôn bị vạ lây, chịu chung số phận bị ném xuống đất với tấu chương.
Thế là ngày nào y cũng báo mộng lên án, bạo quân trả lại cho y một cái chậu mới.
Lâm Linh ở trên xà nhà ngắm chậu mới, đang hí hửng mơ đến cảnh vào chậu ở thì bạo quân lại bị chọc giận.
Thấy bạo quân vung tay lên, Lâm Linh sốt ruột nhắc ngay: "Lát nữa ngươi nổi nóng muốn ném đồ thì tuyệt đối đừng ném chậu mới của ta nhé."
Trong sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, trước mắt bao người, bạo quân quay lại bưng chậu sang chỗ khác.
Đám đại thần bủn rủn lấm lét giờ mới biết đế vương sát phạt quyết đoán đang học cách chăm một cây nấm nhỏ mềm mụp.
Cha ta chiếm núi làm vương, dưới chỉ có mình ta là nữ nhi. Vì muốn ta kế thừa mấy chục ngọn núi của ông, cha tự mình xuống núi bắt về cho ta một phu quân, định bụng lưu lại con nối dõi.
Người kia dung mạo trắng trẻo tuấn tú, nhưng thủ đoạn lại lợi hại vô cùng. Ngày ta phát hiện mình có thai, cha liền phất tay đuổi người ấy ra khỏi sơn môn.
Sau này, triều đình kéo quân đến tiễu phỉ, khí thế hung hãn. Cha ta buộc phải quy hàng, lo sợ liên lụy đến tính mạng của ta, liền dùng mật đạo đưa ta rời khỏi sơn trại.
Ánh sáng nơi cửa động bị che khuất, một đội quân vây chặt cửa động, không để lọt dù chỉ một giọt nước.
Ta che chắn bụng đang hơi nhô lên, ngước mắt nhìn— Người cầm đầu cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, dung mạo quen thuộc đến không ngờ
(Văn án)
Tiểu thư phải lòng một thư sinh nghèo.
Lại bắt ta làm trợ thủ.
Ta thay nàng giúp thư sinh cày ruộng.
Xuân thì cấy mạ, đông đến đào ngó sen.
“Tiểu thư, ta đào được rồi! Ngó này dài thật! Lại khó nhổ ghê!”
Thư sinh đứng bên cạnh, đôi tai đỏ bừng.
“Tiểu Hà cô nương, đó... là chân của tại hạ…”
Ngu Ấu Ninh là một tiểu quỷ nhát gan danh xứng với thực, đã lang thang ở nhân gian hàng chục năm.
Nàng biết rằng trong mỗi người, ai cũng có tâm sợ yêu ma, có lòng tôn kính quỷ thần.
Lần đầu tiên nàng nhập hồn đến với thân xác con người, Ngu Ấu Ninh còn chưa kịp vui mừng, bỗng phát hiện ra mình lại nhập hồn vào một công chúa tiền triều vừa bị diệt vong, lại còn là một công chúa sống trong lãnh cung suốt mười năm.
Còn tân đế, đang cầm kiếm tiến về phía lãnh cung.
Có tin đồn rằng tân đế kia rất tàn nhẫn độc ác, tính tình bạo ngược, là một Diêm Vương sống trong miệng mọi người.
Công chúa và hoàng tử của tiền triều không ai tránh được tai họa.
Ngu Ấu Ninh: Lạnh run.jpg
Khi cửa cung bị đẩy mạnh mở ra, Ngu Ấu Ninh trong bộ váy trắng tinh, run rẩy từ mặt đất đứng dậy.
Nàng cố gắng nhớ lại bộ dáng của nữ quỷ mà mọi người từng sợ hãi, rồi từ từ tháo chiếc trâm đơn giản ở tóc ra, để cho mái tóc dài tuôn xuống đến thắt lưng.
Nàng nghiêng đầu, khẽ kéo khóe môi về phía Thẩm Kinh Châu.
Ngu Ấu Ninh: Hù chết ngươi!
Thẩm Kinh Châu: ….
--------
Mọi người đều nghĩ Ngu Ấu Ninh sẽ chết dưới kiếm của Thẩm Kinh Châu, nhưng một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua…
Trước mắt mọi người, Thẩm Kinh Châu ở trên ngự liễn với vẻ mặt không cảm xúc lạnh lùng gọi Ngu Ấu Ninh: “Lại đây.”
Ngu Ấu Ninh nước mắt lưng tròng, quay mặt đi.
Mọi người đều lo lắng hồi hộp, tưởng rằng chỉ trong tích tắc sẽ thấy máu tươi của mỹ nhân chảy đầy đất.
Bọn họ lại thấy Thẩm Kinh Châu từng bước tiến về phía Ngu Ấu Ninh, rồi sau đó—
Nửa quỳ bên chân Ngu Ấu Ninh, thở dài bất đắc dĩ.
“…… Tổ tông, nàng vẫn chưa nguôi giận sao?”
Mười tám năm đằng đẵng gánh hàng đậu phụ nuôi ba con khôn lớn, nào ngờ hắn ta lại muốn đón ta về kinh, ban cho ta danh phận thiếp thất!
Ta vứt lại một tờ giấy hòa ly lạnh lùng.
Đại nhi tử ta đường đường là tướng quân oai phong lẫm liệt trấn giữ biên cương, nhị nhi tử là tân khoa trạng nguyên văn thao võ lược danh chấn kinh thành, tiểu nữ nhi được phong nhất phẩm quận chúa cao quý.
Ta đây là nữ phú Giáng Nam tiền hô hậu ủng, của cải chất đống như núi, danh tiếng vang xa. Làm thiếp cho hắn? Hắn... xứng sao!
Thể loại: Truyện gốc, đam mỹ, cổ đại, cung đình hầu tước, góc nhìn của thụ, yêu hận tình thù, xuyên vượt thời không, mối tình đầu, công nhỏ tuổi hơn thụ, nhẹ nhàng, HE.
Giới thiệu:
Thời điểm Tần Đạc Dã lên ngôi, triều đình hoạn quan chuyên chính, quan trường ngoại thích loạn quyền.
Y dốc cạn tâm huyết, dùng hết sức mình đặt nền móng cho thời kỳ thái bình thịnh trị của Đại Ngụy, nhưng vì lao lực quá độ mà đổ bệnh nặng, rồi đột ngột qua đời ngay trước khi nhìn thấy thời kỳ vàng son ấy.
Lúc mở mắt, y phát hiện mình xuyên vào thân thể của một quan văn ốm yếu thời trăm năm sau. Chỉ vì đối phương lỡ lời chọc giận bạo quân trên triều mà bị ném vào thủy lao, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Trong tình thế cấp bách, đối mặt với hậu bối trẻ tuổi, Tần Đạc Dã nở nụ cười, ôn tồn thuyết phục: "Bệ hạ, chúng ta hợp tác được không?"
Bạo quân nhìn chằm chằm vào đôi mắt y một thoáng rồi gật đầu, mọi việc diễn ra suôn sẻ đến mức vượt ngoài dự liệu của Tần Đạc Dã.
Song, dần dần y bắt đầu nhận ra có điều không ổn.
Dường như bạo quân rất thích cắn y.
Dường như bạo quân cực kỳ si mê ánh mắt y.
Cách bài trí cung điện của hắn không khác gì thời trăm năm trước.
Một ngày nọ, Tần Đạc Dã tiện tay lấy một cuốn sách trong ngăn kéo.
"Hận người sinh sớm chẳng đợi ta,
Yêu rồi ly biệt,
Tình chẳng vẹn,
Ý chẳng thành,
Lệ đẫm khúc thương ca."
Tần Đạc Dã giật mình ném phăng cuốn sách đi, mạnh tay đóng sập ngăn kéo đầy tội lỗi ấy.
Trong đó toàn là những thứ do chính tay y viết, tranh y từng vẽ, còn có vật dụng quen thuộc như ấm trà hay bút mực của y từ kiếp trước.
Hỏng bét rồi, hình như bạo quân thích y, hoặc chính xác hơn, là thích Ngụy Thành Liệt Đế đã chết từ trăm năm trước.
Như một kẻ si tình cuồng dại, hắn giam giữ tất cả những thứ thuộc về y trong cung điện.
Khỉ thật, đáng sợ thật!
Bỗng nhiên, hơi thở mang theo khí lạnh phủ xuống từ phía sau, đôi tay lạnh lẽo của bạo quân nắm lấy đầu ngón tay y, giọng nói chứa đầy ham muốn chiếm hữu không tài nào che giấu: "Cuối cùng ngài cũng nhận ra rồi sao, bệ hạ của ta..."
Tổ tông rất giỏi dụ dỗ người khác - thụ × Bạo quân lý trí nhưng cực kỳ si tình - công.
Lưu ý:
● Thụ không có con cái, ẻm chỉ định con cháu trong tộc kế vị.
● Công không phải là hậu duệ của gia tộc thụ, không có chút quan hệ máu mủ nào.
● Công là bạo quân hàng thật giá thật, giết người như ngóe.
● Trước khi biết công không phải người trong tộc mình, thụ đối xử với công như con cháu trong nhà, đến khi chân tướng phơi bày mới dần nảy sinh tình cảm.
● Công và thụ chỉ có nhau về cả thể xác lẫn tâm hồn.
Tóm tắt: Nắp quan tài sắp bật rồi!
Thông điệp chính: Quốc thái dân an, trời yên biển lặng
Hắn – Hạo vương, được người đời xưng tụng là Hạo Thiên Vương, là chiến thần của Thánh Thiên quốc.
Hắn – Đông Phương Thần, là thái tử cao cao tại thượng của Đông Thần quốc.
Hai ngôi sao sáng trong tam quốc đó luôn ở thế thề bất lưỡng lập, nay vì một nữ nhân kỳ lạ, cuộc tranh đấu của hai người càng đẩy lên cao trào.
Hoàng đế Thánh Thiên quốc mang lòng nghi kỵ chiến thần Hạo Thiên Vương.
Một ngày kia, một vị thánh nhân đến gặp Tinh Yên, phán rằng:
– Nàng sẽ trở thành người cao quý nhất thế gian.
Lời nói đó, lọt vào tai hoàng đế, “tôn quý nhất thế gian” là “hoàng hậu” sao? Hạo Thiên Vương muốn lên làm hoàng đế sao?
Sau đó, thánh nhân vô tình chạm mặt Vân Khánh, lão kinh ngạc thốt lên:
– Nàng… có tướng mẫu nghi thiên hạ!
Thế gian phân tranh, định lại thế cuộc của tam quốc!