1. Truyện

Truyện Cổ Đại

A Mãn Đã Về Nhà Rồi!

Lượt Đọc:

0

Hệ thống từng nói với ta, chỉ cần tích đủ một trăm thỏi vàng thì có thể mở được cánh cổng quay về thế giới ban đầu.

Vậy nên sau khi thành thân, mỗi lần Tạ An Chi chọc ta tức giận, ta liền đòi hắn một thỏi vàng.

Hắn không suy nghĩ gì nhiều, chỉ tưởng ta là một cô nương mồ côi chưa từng nhìn thấy tiền, cho nên cũng chẳng để tâm.

Về sau, vì muốn cưới công chúa, Tạ An Chi giáng ta từ chính thê xuống làm thiếp.

Để dỗ dành ta, mỗi ngày hắn đều sai người mang đến viện ta một thỏi vàng.

Đúng vào ngày hắn và công chúa thành thân, ta cũng vừa nhận được thỏi vàng thứ một trăm.

Âm thanh điện tử quen thuộc vang lên trong đầu ta sau bao ngày im ắng:

【Ký chủ, cánh cổng trở về nhà đã được mở.】

Chương 9: Chương 9 - Hết
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Lượt Đọc:

0

Phượng Khê xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong tiểu thuyết tu tiên. Nhưng xui thay, ngày xuyên chính là ngày giỗ.

Không chịu đầu hàng trước số phận c.h.ó má, nàng tìm mọi cách rời khỏi Hỗn Nguyên Tông - nơi có nữ chính, rồi gia nhập Huyền Thiên Tông.

Ngờ đâu, tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa.

Trong nguyên tác, năm sư huynh của nàng đều là c.hó l.iếm* của nữ chính, người này còn chết thảm hơn người kia.

(*) Gốc là “舔狗 – dịch nôm na ra tiếng Việt là “C.hó l.iếm”, ý chỉ những người không có chủ kiến, không có ý chí phấn đấu, chỉ chực chờ để nịnh hót, tâng bốc người khác… Ngoài ra còn chỉ những người biết rõ người ta không thích mình nhưng vẫn từ bỏ cả lòng tự trọng, cố chấp theo đuổi.

Phượng Khê cười khỉnh: “C.hó l.iếm thì ghê gớm lắm chắc? Có c.hó bằng ta không?”

Đại sư huynh bị trúng kịch độc, chỉ có m.áu của nữ chính mới có thể giải độc. Sau khi được nữ chính cứu sống, đại sư huynh trở thành c.hó l.iếm trung thành của nữ chính, nhưng lại bị nữ chính đá xuống Ma Uyên sâu vạn trượng, cuối cùng hồn phi phách tán.

Phượng Khê hí hửng bưng một chậu m.áu to tới:

“Sư huynh, uống m.áu của muội nè! Muội nhiều m.áu, bao huynh uống no luôn!”

Nữ chính vừa uống thuốc giải độc, đang định cắt đầu ngón tay: “…”

Nhị sư huynh mang trong mình dòng m.áu của hoàng tộc Yếm tộc. Sau khi được nữ chính tặng một viên đan dược che giấu huyết mạch, nhị sư huynh cam tâm tình nguyện vào sinh ra tử vì nữ chính. Dẫu cuối cùng bị nữ chính đẩy ra làm kẻ chết thay, nhị sư huynh vẫn vui vẻ chịu đựng.

Phượng Khê lấy tờ hiệp nghị hòa bình với thời hạn một vạn năm của Nhân tộc và Yểm tộc ra:

“Nhị sư huynh, hãy cứ thoải mái thể hiện huyết mạch hoàng tộc Yểm tộc cao quý của huynh đi! Hãy để vô số thiếu nữ cuồng si huynh, mải ngắm nhìn huynh tới độ đâm đầu vào tường!”

Nữ chính nhìn viên huyết đan ba tháng phải uống một lần trong tay: “…”

Triết lý sống của Phượng Khê: Chỉ khi trở thành c.hó giữa bầy c.hó, mới có thể trở thành người trên người.

Chương 255: Chương 255
Thập Niên 90 Sau Khi Chị Cả Hoàn Toàn Tỉnh Ngộ

Lượt Đọc:

0

Kiếp trước, Nguyên Đường là một chị cả xuất sắc, nuôi bốn đứa em trong nhà học đại học; là một người con hiếu thảo, chăm sóc cha mẹ khi ốm đau, lo liệu hậu sự; là một trưởng bối hào phóng, sau khi cha mẹ qua đời, cô còn vất vả vì con cái của các em… 

 

Dù cuối cùng cô cô đơn qua đời vào đêm giao thừa vì bệnh tật, Nguyên Đường chưa bao giờ oán trách số phận bất công. 

Cho đến khi…

 

Khi em trai dọn dẹp di vật, cậu lấy ra một lá thư nhập học mờ nhòe từ một chiếc hộp sắt đã rỉ sét. 

 

“Chị à, thực ra ngày trước cả chị và em đều đậu vào trường cấp 3, ba mẹ không cho em nói với chị.” 

 

“Chị, đừng trách ba mẹ, họ cũng rất khó khăn.” 

“Xin lỗi chị.” 

 

Nhìn tờ giấy bị ngọn lửa nuốt chửng, Nguyên Đường bỗng cảm thấy kiếp này của mình trở thành một trò đùa. Lần nữa mở mắt ra, Nguyên Đường trở về thời điểm 15 tuổi. 

 

Cha cô đang hút tẩu thuốc, mẹ cô mở tấm giấy báo của em trai ra, mặt đầy lo lắng: “Con bé này, con không đậu vào trường cấp 1 huyện rồi. Gia đình cũng khó khăn lắm, muốn nuôi con thêm một năm cũng khó, con là con cả, phải chịu khổ nhiều… Hay con ra ngoài đi làm công nhân đi.” 

 

Nguyên Đường nhìn chằm chằm vào người cha đang im lặng, người mẹ đang mong đợi và em trai có chút ngại ngùng trên khuôn mặt. 

“Con không đi.” 

 

Sống lại một lần nữa, cô sẽ không bao giờ trở thành người chị tốt trong mắt người khác nữa. 

 

Cô muốn sống cho chính mình. 

 

Bắt đầu từ tấm giấy báo trúng tuyển năm đó, từ một ngôi làng nhỏ đến thành phố lớn, con đường phía trước dù dài nhưng vẫn rực rỡ.

 
Chương 33: Chương 33
Nhẹ Tiếng Mực, Vẽ Non Sông

Lượt Đọc:

0

Trọng sinh trước một khắc rơi xuống vực sâu, ta đã thẳng chân đá văng phu quân đến cứu mình, mãn nguyện lao vào muôn trượng sâu thẳm.

Đời trước, khi phu quân ta, Lâm Khoát Chi, chết trận nơi Bắc Cương, ta chỉ mới hai mươi tuổi. 

Nghe lời bà bà, ta không tái giá, vét sạch hồi môn để nuôi lớn đám con thứ của hắn. 

Đến khi tuổi già bệnh trọng, lại bị bọn chúng ném ra bãi tha ma, cuối cùng bỏ mạng dưới bụng sói hoang. 

Sống lại một kiếp, ta quyết để bọn chúng chết ngay trong bụng cha chúng. 

Chương 24: Chương 24 (Hết)
Vương Phi, Ta Không Muốn Làm

Lượt Đọc:

0

Gả tới Ngụy Vương phủ đã 5 năm, Ngụy Vương vẫn luôn ở biên cương, phu thê gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều. 

Diêu Phẩm Nhàn thân là Ngụy Vương phi, trong lo việc nhà, ngoài gánh xã giao… Vì Vương gia mà tận tâm tận lực, quanh năm bận rộn, tinh thần mỏi mệt, thân xác hao gầy, chẳng dễ dàng gì.

Cho đến một ngày, nàng đột nhiên thức tỉnh ký ức kiếp trước, mới hay bản thân xuyên vào một quyển sách Mary Sue vạn người mê. Mà trong sách, nàng chẳng qua chỉ là nữ phụ bạc mệnh, tài mạo song toàn cũng khó thoát khỏi kiếp bi ai, bị nữ chính chèn ép suốt một đời.

Mà nữ chính kia, chẳng ai khác, chính là tỷ tỷ ruột của nàng – Diêu Phẩm Nghiên. Một kẻ ngoài thì thanh cao như bạch liên, trong thì thâm độc tựa trà xanh.

Sau khi tỉnh ngộ, Diêu Phẩm Nhàn thầm cười lạnh, chẳng cần níu giữ nữa, bỗng nhiên thông suốt, đi chết đi, cẩu nam nhân!

Cẩu nam nhân? Là Vương gia ư?

***

Năm năm trước, tỷ tỷ Diêu Phẩm Nghiên sợ hãi Ngụy Vương đương triều là kẻ chinh chiến khắp nơi, ra tay tàn nhẫn, không hề ôn nhu, bèn bỏ trốn ngay trước khi thành thân. Không còn cách nào khác, Diêu Phẩm Nhàn, thân là muội muội, đành phải thay tỷ xuất giá.

Năm năm sau, Ngụy Vương đại thắng trở về. Mà tỷ tỷ đào hôn năm ấy, nay lại chật vật quay về.

Cả kinh thành đều chờ để cười nhạo Diêu Phẩm Nhàn, nhưng nàng chẳng chút bận tâm, ngược lại thần thái càng thêm rạng rỡ, dáng vẻ tiêu dao thong dong… Không chỉ đối với chuyện trong phủ hay xã giao bên ngoài đều tùy ý cho qua, mà ngay cả mọi việc cũng chẳng còn lấy Vương gia làm trung tâm như trước.

Lâu dần, đến cả Ngụy Vương cũng không khỏi nghi hoặc: Nàng… thật sự không còn để hắn trong lòng nữa ư?

Ghi chú:

  1. 1. Nam chính cùng tỷ tỷ không có quan hệ gì. Ban đầu hắn một lòng vì sự nghiệp, chính trực đoan chính.
  2. 2. Nữ chính có bàn tay vàng, trong sạch, có đạo nghĩa, vì cốt truyện lẫn tình cảm mà nỗ lực.
  3. 3. Cốt truyện hấp dẫn, khởi đầu ổn định, về sau đảo chiều kịch tính.
Chương 156: Chương 156
Trăng Soi Suối Rừng - Minh Nguyệt Thiều Thiều

Lượt Đọc:

0

Ta đem cơm sang cho thư sinh ở nhà bên suốt năm năm.

 

Thư sinh đỗ đạt làm Thám hoa, nhưng lại chẳng quay về cưới ta.

 

Kẻ khác cười ta ngu dại, ta tuy buồn khổ, song vẫn giả vờ ung dung, phẩy tay cười nhạt.

 

Mãi đến năm ấy, tiểu nương của ta bị chính thất đánh cho suýt mất nửa cái mạng, ta vì chút tình xưa nghĩa cũ, đành hạ mình đến cầu xin hắn.

 

Cầu hắn nghĩ cách mời được đại phu họ Đổng danh tiếng nhất kinh thành tới xem bệnh, lại giúp ta tìm chút thuốc cho tiểu nương.

 

Thư sinh khó xử khuyên rằng: "Chẳng phải ta không muốn giúp, chỉ là chuyện hậu viện nhà cha nàng, ta sao quản được? Ta biết tiểu nương của nàng bị oan, nhưng làm thiếp thân, lẽ nào lại không phải chịu đòn?"

 

Nhiều năm sau, thư sinh vì bị người liên lụy mà chịu giáng chức, phải tìm đến trước mặt ta cầu xin.

 

Chương 15: Chương 15
Dao Nương

Lượt Đọc:

0

Trọng sinh vào đêm tân hôn, ta tự tay thiến phu quân.

 

Kiếp trước, hắn đưa ta lúc đang hôn mê lên giường một kẻ ngốc.

 

Còn giẫm nát ngón tay ta, nói: 

 

“Hầu hạ quý nhân là phúc khí của ngươi.”

 

Kiếp này, khi cầm giá nến đ.â.m vào háng hắn, ta mỉm cười thì thầm bên tai hắn: 

 

“Bị thiến mới là phúc báo của ngươi.”

Chương 10: Chương 10
Dị Nữ - Nhàn Xuất Ma Cô Quân

Lượt Đọc:

0

Nhà họ Mạnh chúng ta, cứ cách vài năm lại có một nữ tử thức tỉnh dị năng.

Song bí mật này, từ trước đến nay đều bị các nam nhân trong tộc giấu kín.

Mãi đến ngày hôm ấy, trưởng tỷ t,ự s,á,t, chỉ để lại bên tai ta một câu:

"Ghi nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để ai phát hiện muội là kẻ đã thức tỉnh."

Ầm.

Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt bừng tỉnh.

Chương 17: Chương 17
Thiện Ác Ắt Có Báo Ứng

Lượt Đọc:

0

Muội cùng tỷ tỷ ruột thịt của mình đã đồng thời tái sinh, trở về đúng ngày nghị thân.

Lần tái sinh này, tỷ ấy đã phớt lờ vị thế tử Hầu phủ, một mực đòi tranh giành cho được một chàng tú tài còn chưa bước chân vào chốn quan trường.

Người đời ai nấy đều xì xầm bàn tán, rằng vị đích nữ của quan Thượng thư bộ Công hẳn đã hóa điên rồi.

Duy chỉ có muội là tường tận nguyên do vì sao tỷ ấy lại hành động như thế.

Bởi lẽ kiếp trước, chàng tú tài kia cuối cùng đã đỗ đạt, giữ tới chức vị Tể tướng, trong khi vị thế tử nọ lại không may bị tàn phế đôi chân.

Tỷ tỷ của muội vốn là người kiên cường, sao có thể cam tâm bỏ lỡ một cơ hội ngàn vàng đến vậy.

Chỉ tiếc rằng tỷ ấy nào hay biết, chàng tú tài kia là kẻ ngu hiếu, mẹ chồng tương lai thì cay nghiệt, còn đám họ hàng nhà chồng thì chẳng khác nào lũ đỉa đói hút máu người.

Bởi lẽ, vinh hoa phú quý mà hắn có được ở kiếp trước, đều hoàn toàn dựa vào tài mưu lược của chính muội đây.

Muội hả hê nhìn tỷ ấy tranh giành cái gọi là duyên phận vốn thuộc về mình.

Suy cho cùng, trở thành chủ mẫu Hầu phủ, há chẳng phải sẽ càng thêm phần vinh hiển hay sao.

Chương 16: Chương 16
Trưởng Công Chúa - Cửu Thiên Lãm Nguyệt

Lượt Đọc:

0

Thị nữ của ta, vốn là kẻ xuyên không đến từ dị thế.

Nàng vẫn tưởng mình che giấu rất khéo.

Nhưng kỳ thực, ta sớm đã thấu rõ lai lịch của nàng.

Bởi trước nàng, ta từng ban tử một người đồng hương của nàng rồi vậy.

Sở dĩ lưu lại mạng sống mọn này…

Ấy là bởi ta nhận ra nàng có đôi phần bất đồng với nữ tử xuyên thế kia.

Chương 11: Chương 11 [Hoàn]
Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn

Lượt Đọc:

0

Tô Mặc, một đặc công tài giỏi với y độc, vô tình xuyên vào sách, vừa bắt đầu đã phải chịu cảnh bị đày ải đến nơi hẻo lánh, nghèo khổ. Nàng phải vượt qua đèo núi, lội suối, đi qua sa mạc, một hành trình đầy gian nan và vất vả.

Không sao, cô nương ta có không gian mạnh mẽ, đã sớm dọn sạch quốc khố Hoàng Đế, chẳng để lại một thứ gì cho hắn, à không, trừ một khúc xương heo thừa lại cho hắn!

Không gian trong tay, nàng có thể làm được tất cả.

Trên con đường lưu đày, nàng thay đổi số phận, cải mệnh cho người nhà, giúp cha minh oan và sửa lại những oan án. Cũng nhờ vậy, nàng thu được một ngọc diện lang quân.

Không ngờ, thân phận của người này lại phức tạp hơn tưởng tượng, lại là người quen cũ...

Chương 586: Chương 586
Bùi Gia Yên Bắc

Lượt Đọc:

0

Khi con trai độc nhất tám đời của Bùi gia ở Yên Bắc qua đời, ta bụng mang dạ chửa, cầm tín vật của hắn khóc ngất trước cổng Bùi phủ.

Vốn định trà trộn kiếm vài bữa cơm rồi trốn đi.

Ai ngờ lại sinh non.

Tỉnh giấc lần nữa, Bùi gia nhị lão mỗi người ôm một tiểu cục bột, cười đến không ngậm được miệng.

"Giống! Mũi giống, mắt cũng giống!"

Ta: "Ừm... hay là ở lại ăn nhờ thêm một năm nữa?"

Năm thứ hai.

"Bé ngoãn! Hai tiểu bảo quả thực giống phụ thân chúng như đúc!"

Ta: "Hì hì, vậy thì ở lại thêm một năm nữa vậy!"

Năm thứ ba.

Cái gì? Bùi gia đích tử sống lại trở về rồi?

Ta vội vàng ôm hai nhóc con bỏ trốn.

Một đôi con ngươi lạnh như mặc ngọc nhìn thẳng vào ba người chúng ta.

"Nghe nói ta đã có cả con trai lẫn con gái rồi?"

Chương 11: Chương 11
Tinh Trì Mộng

Lượt Đọc:

0

Thiếu gia nhà họ Thẩm từ thuở nhỏ vốn đã chẳng mấy hòa thuận với Hà Nguyệt Khê.

Hắn chê nàng béo, nàng lại chê hắn lùn.

Hai đứa trẻ hễ chạm mặt là y như rằng lại cãi vã ầm ĩ, trong khi đó, mẫu thân của nàng và mẫu thân của hắn thì vẫn ung dung vừa thưởng trà vừa như đang xem một vở kịch vui, rồi cứ thế thản nhiên định ước hôn sự cho cả hai.

Hắn từng tuyên bố rằng, sau này nhất định sẽ cưới mười tám nàng mỹ thiếp để nàng phải tức đến chết.

Nàng cũng chẳng vừa, giận dữ thề rằng, thà gả cho một gã phu xe còn hơn là phải lấy hắn.

Kể từ đó, hai người gần như chẳng buồn nhìn mặt nhau nữa.

Mãi cho đến năm Hà Nguyệt Khê tròn mười sáu tuổi, Thẩm Tinh Trì không may bị bọn thổ phỉ trên núi bắt cóc, ròng rã một tháng trời sau mới được người nhà giải cứu đưa về.

Lời đồn đại trong thiên hạ kể lại rằng, kẻ chủ mưu bắt hắn là một nữ thổ phỉ, chỉ vì nhìn trúng vẻ ngoài tuấn tú của hắn mà cố ý giữ người lại.

Mẫu thân nàng có nói, Thẩm Tinh Trì sau phen ấy đã phải chịu không ít khổ sở, cả người gầy rộc đi đến mức gần như không còn nhận ra được nữa.

Trong lời nói của người, dường như còn ẩn chứa ý tứ muốn nàng nên đến thăm hỏi hắn một chuyến.

Trong lòng Hà Nguyệt Khê bỗng dấy lên một cảm giác khó tả, nàng cứ mãi phân vân, lưỡng lự chẳng biết có nên đi hay không.

Thế nhưng, nào ngờ hắn lại là người tìm đến gặp nàng trước.

“Hà Nguyệt Khê, tại sao ngươi lại không đến thăm ta.”

“Ta bị bọn chúng nhốt trên núi cao, ngày nào ta cũng nhớ đến ngươi.”

“Những lời mà bọn họ đồn đại bên ngoài đều không phải là sự thật đâu.”

“Sao ngươi cứ im lặng không nói gì thế… Ngươi có phải… đang chê ta bẩn thỉu, không còn trong sạch nữa phải không.”

“Hôn ước của chúng ta… liệu còn có thể giữ được nữa không.”

Hà Nguyệt Khê bàng hoàng đến mức sững sờ, nhất thời không biết phải nói gì.

Con người đang đứng trước mặt nàng đây, với gương mặt hốc hác tiều tụy, đôi mắt hoe đỏ đang nghẹn ngào thổn thức kia, liệu có thật sự là Thẩm Tinh Trì nữa hay không.

Chương 16: Chương 16
Phu Quân Vạn Người Mê Của Ta

Lượt Đọc:

0

Ta xuyên thành nữ phụ trong truyện đam mỹ.

 

Phu quân là mỹ nhân thụ khiến Hoàng đế, Thừa tướng, Đại tướng quân điên cuồng si mê.

 

Còn ta chỉ là đạo cụ để đám nam nhân sỉ nhục, uy hiếp chàng.

 

Để không liên lụy phu quân, ta chủ động đề nghị hòa ly.

 

Phu quân vốn ôn hòa, lại như phát điên, giơ đao rạch nát mặt mình.

Chương 17: Chương 17
Thời Gian Điếm Ngược Của Pháp Y

Lượt Đọc:

0

Nhà ta thuộc dòng dõi pháp y, đến đời ta thì chỉ còn lại hai vị cô nương.

Phủ Khai Phong liên tiếp xảy ra những vụ án lớn, nạn nhân đều là quan lại quyền quý. Trên ngực t-h-i t-h-ể không đầu mới nhất, có khắc vài chữ nhỏ đẫm máu:

【Kỳ Nghiên, còn hai mươi ngày nữa】.

Hung thủ chỉ đích danh Đại Lý Tự Thiếu khanh - Kỳ Nghiên đích thân điều tra vụ án.

Nếu không phá được án trong thời hạn cho phép thì nạn nhân thứ bảy sẽ chính là Kỳ Nghiên.

Ta phối hợp điều tra phá án, bận đến đầu tắt mặt tối nhưng càng điều tra lại càng kinh hãi. Miệng vết thương trên người nạn nhân… chính là thủ pháp của a tỷ đã mất tích của ta. Trước khi mất tích, a tỷ từng nói:

“A Tử, một ngày nào đó, ngươi sẽ chết trong tay ta.”

Chương 20: Chương 20
Hoàng Đế Lắm Lời

Lượt Đọc:

0

Đêm trước ngày nhập cung, hoàng thượng bất ngờ ghé qua phủ của nàng.

“Nếu không phải vì nể mặt gia thế nhà ngươi, trẫm tuyệt đối sẽ không thành hôn với ngươi.”

Nào ngờ, sáng hôm sau, hoàng thượng bỗng dưng thay đổi tâm tính, tựa như biến thành một người hoàn toàn khác.

Buổi thượng triều, long nhan Người rạng ngời, nụ cười trên môi ấm áp tựa gió xuân.

“Các khanh làm sao hay biết được rằng trẫm và hoàng hậu đã sớm tâm đầu ý hợp đến nhường nào.”

Văn võ bá quan đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một tiểu thái giám vừa dâng trà, còn chưa kịp cáo lui đã bị Người giữ lại hỏi chuyện.

“Ngươi thấy chiếc lót giày này của trẫm có đẹp không. Đây là do chính tay hoàng hậu thêu tặng trẫm đấy.”

Tiểu thái giám chỉ biết cúi đầu, mồ hôi lạnh túa ra.

Khi đến hồ sen cho cá ăn, Người lại khẽ khàng thì thầm.

“Ăn nhiều vào, mau lớn béo tốt, rồi trẫm sẽ sai người hầm cả lũ các ngươi cho hoàng hậu bồi bổ.”

Bất chợt quay sang, Người đột nhiên lớn tiếng với một con rùa đang ngóc đầu nhìn.

“Nhìn cái gì mà nhìn. Còn dám nhìn nữa, trẫm lập tức sai người bắt ngươi làm cao quy linh dâng lên hoàng hậu.”

Chương 21: Chương 21
Ánh Chân

Lượt Đọc:

0

Trong kỳ tuyển tú tổ chức 5 năm một lần, ta chỉ là kẻ bị nhét vào cho đủ số.

Đến khi tuyển tú kết thúc, các tú nữ đều đã được phân vị, thì ta lại nhận được thánh chỉ:

“Trẫm chỉ định tiểu nữ họ Thôi, tên Ánh Chân, vào Ngự Thiện Phòng.”

Hôm nay nấu kẹo bình dân cho các hoàng tử công chúa, ngày mai lại nấu cháo dưỡng nhan cho hoàng hậu và quý phi.

Ngày tháng trong cung của ta ngày một tự do nhàn nhã.

Chân giò Đông Pha, dưa chuột đập dập, rượu nếp viên trôi mè đen.

Chén bạc không đựng chuyện hưng vong, ngàn thu vạn đại chỉ là một ấm trà.

Chẳng hiểu sao, cứ nấu nấu ăn ăn như vậy, lại leo lên được vị trí nữ quan đứng đầu Ngự Thiện Phòng.

Rồi lại còn dính phải một vị Hoài Thân vương Châu dai như đỉa, đuổi thế nào cũng không đi.

Chương 25: Chương 25 - Hết
Đôi Vợ Chồng Trẻ - Phúc Bảo

Lượt Đọc:

0

[Sinh hoạt dân dã, oan gia ngõ hẹp, tình yêu thôn quê, điền văn]

Phàm là chuyện gia đình, chẳng phải gió đông lấn át gió tây, thì cũng là gió tây lấn át gió đông.

Đôi vợ chồng trẻ mười sáu mười bảy tuổi, chẳng phải ngươi đè ta, thì cũng là ta đè ngươi.

Đây là câu chuyện về một tiểu tức phụ bị gió đông nhà mình đè ép, sau đó vùng lên làm chủ.

Chương 70: Ngoại truyện 3
Nhất Định Phải Làm Ám Vệ Sao?

Lượt Đọc:

2

*Văn án:

● Truyện hài hước vô lý theo phong cách của tác giả / Hướng dẫn đọc ở cuối văn án 
● Chính văn đã hoàn, phiên ngoại đang cập nhật 

*Meomeo: đọc ko cười là ko được mấy ní à -)))

Năm Thừa Càn thứ ba, tân đế Tiêu Ứng Hoài lập ra Thiên Sát Ti, giao cho thủ lĩnh ám vệ Tống Tiệm quản lý cung cấm, thăm dò tin tức, quyền hành lớn đến mức kinh người. 

Năm Thừa Càn thứ sáu, biến cố trong cung xảy ra, các lão thần tiền triều cấu kết với Hằng vương mưu phản, lập tức bị ám vệ Thiên Sát Ti chém giết ngay trước triều đình. 

Đúng lúc này, từ nóc Kim Loan Điện "rầm" một tiếng rơi xuống một người, thủ lĩnh ám vệ đáp thẳng vào lòng Tiêu Ứng Hoài. 

Cả điện kinh hãi: "Hộ giá! Hộ giá!!" 

Tống Kiệm vừa xuyên đến, đối diện với vị hoàng đế trước mặt, ánh mắt tràn ngập kinh hoàng: "???" 

Hả??? Hộ cái gì cơ????

Tống Kiệm xuyên thành thủ lĩnh ám vệ, vừa đến đã ngã thẳng vào lòng thánh thượng. Nghi vấn có ám sát hay không thì chưa rõ, nhưng quan trọng là hắn làm việc không hiệu quả, theo quy tắc của Thiên Sát Ti, hắn phải lĩnh ba mươi roi. 

Tống Kiệm quỳ trong ngự thư phòng, mặt cắt không còn giọt máu. 

Tiêu Ứng Hoài hỏi hắn: "Ngươi có nhận phạt không?" 

Tống Kiệm run bần bật như cầy sấy, một lúc sau mới nặn ra được một câu: "Không, không nhận được không ạ?" 

Tiêu Ứng Hoài: "?" 

... 

Tiêu Ứng Hoài biết bên cạnh mình có kẻ phản bội, hắn âm thầm bày một ván cờ lớn, chỉ chờ đến ngày xảy ra biến cố trong cung sẽ lấy Tống Tiệm làm gương giết gà dọa khỉ. 

Kết quả, Tống Tiệm đi một nước cờ hiểm, không để hắn nắm được chút sơ hở nào. 

Sau đó, Tiêu Ứng Hoài cài cắm rất nhiều người giám sát ám vệ này, nhưng tin tức nhận được đều là: 

"Hoàng thượng, Tống đại nhân ngủ quên trên xà nhà trong tẩm cung của ngài, còn bảo người mang cho hắn một cái chăn." 

"Hoàng thượng, Tống đại nhân lại chạy tới ngự thiện phòng trộm điểm tâm rồi." 

"Hoàng thượng, Tống đại nhân nói... nói rằng công việc này chẳng muốn làm một ngày nào nữa." 

Tiêu Ứng Hoài: "..." 

Rồi đến sau này. 

"Hoàng thượng! Tống đại nhân bị giữ lại vì trêu ghẹo Thị lang Lễ bộ!" 

Hai mắt Tiêu Ứng Hoài tối sầm. 

Nghiến răng nghiến lợi: "Lôi người về đây cho trẫm." 

Làm ám vệ chẳng có gì hay ho cả, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, trực chiến 24/7, còn phải ngủ trên xà nhà mỗi ngày. Tống Kiệm vác đôi mắt thâm quầng, ngày ngày chửi thầm Tiêu Ứng Hoài là chó hoàng đế. 

Sau này, Tiêu Ứng Hoài lương tâm trỗi dậy, nói sẽ cho hắn một điều ước. 

Tống Kiệm chắp tay sau lưng, ngoan ngoãn nói: "Có thể không ngủ trên xà nhà không? Ta... ta ngủ không yên, dễ bị ngã xuống." 

Tiêu Ứng Hoài cười khẽ: "Chuẩn tấu." 

Tối hôm đó, Tống Kiệm bị trói chặt trên long sàng. 

Tiêu Ứng Hoài chậm rãi kéo nhẹ đai áo hắn, giọng nói trầm thấp: "Ám vệ đại nhân có cái eo đẹp lắm." 

Tống Kiệm: "???" 

Tống Kiệm: Có thể không làm ám vệ không? 

Tiêu Ứng Hoài: Làm hoàng hậu cũng được. 

---

*Lưu ý trước khi đọc (của tác giả):
● Truyện hài hước, nội dung phi logic, vui là chính. 
● Cốt truyện quyền mưu kiểu học sinh tiểu học, thả bay mọi logic, xin cứ cười thoải mái. 
● Nếu là người theo chủ nghĩa logic hoặc thích nghiên cứu kỹ lưỡng thì nên cân nhắc trước khi đọc, có rất nhiều chi tiết không chặt chẽ. 
● Mọi thứ đều theo nội dung chính văn. 
● Không cãi nhau, không gây war, những bình luận quá mức vô lý sẽ bị xóa. 
● Mỗi ngày cập nhật khoảng 3000 chữ, từ 18h-24h. Nếu không đăng sẽ có thông báo. 
● Chúc mừng năm mới! 

*Lời nhắc cuối: Hãy chắc chắn rằng bạn có thể chấp nhận phong cách này trước khi thêm vào danh sách đọc. Những bình luận cố tình gây sự sẽ bị xóa. Truyện này chỉ để giải trí và tạo niềm vui, không đảm bảo logic, không đảm bảo logic, không đảm bảo logic. Tôi chưa từng gắn thẻ "chính kịch", từ đầu đã không có! Nếu tình tiết hợp lý thì coi như tôi phát huy vượt mức!

Chương 99: Toàn văn kết thúc
Quận Chúa Gánh Phân Với Thế Tử Quét Rác

Lượt Đọc:

0

a chuẩn bị mang hết của cải trong phủ Quận chúa cùng một kẻ không xu dính túi chạy trốn theo tiếng gọi của tình yêu.

Lại không ngờ, vào đêm Cung yến một ngày trước khi tẩu hôn, khi diện kiến thế tử của Trường Ninh Hầu, ta lại trợn mắt khi thấy hắn giống hệt tình lang “ nghèo kiết xác” của mình...

Hắn nghi hoặc : "Quả phụ gánh phân ở phố Đông?"

Ta trợn trắng mắt hỏi lại: "Gã quét đường ở phố Tây?

Chương 12: Chương 12
Trâm Cài Giai Nhân

Lượt Đọc:

0

Tân nhân nhập phủ, yêu cầu phụ thân ta hưu thê.  

 

Mẫu thân ta tuổi già sắc suy, phụ thân không chút do dự.  

 

Vậy nên, ta liền dẫn mẫu thân rời đi, làm nha hoàn chuyên chải tóc.  

 

Mẫu thân ta nói: "Con phải chịu khổ rồi."  

 

Ta đáp: "Không khổ, chúng ta tự sống cuộc đời mình.”

Chương 11: Chương 11
Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ, Nguyên Chủ Lại Muốn Thay Thế Ta

Lượt Đọc:

0

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu rỗi, ta hướng về hệ thống mà nói rằng muốn gỡ liên kết.

Hệ thống mang chút hưng phấn, vội hỏi:

【Ký chủ, người quả thật muốn gỡ liên kết sao? Sau khi gỡ liên kết, người có thể quay về thế giới nguyên bản.】

Ta vừa định gật đầu xác nhận, chợt trong đầu bỗng vẳng lên mấy hàng chữ như mây bay:

【Nữ chính giả dạng hệ thống, lại đang mê hoặc nữ phụ.】

【Thân là công cụ, nữ phụ quả thật đáng thương. Thân xác ở thế giới nguyên bản bị nữ chính giày vò thảm hại, giờ đây nàng ta lại muốn quay về chiếm lại.】

【Ngày đêm lo việc bếp núc, uốn nắn tra nam, dạy dỗ thiếu gia hư hỏng, còn cực hơn cả 007 – khổ nhất vẫn là nữ phụ.】

【Nuôi sói mắt trắng thành áo bông nhỏ, cải tạo tra nam thành kẻ si tình, đến lúc này nữ chính lại muốn trở về hưởng thụ thành quả, thật khiến người ta xót xa cho nữ phụ.】

Do lòng hiếu kỳ trỗi dậy, giữa lúc hệ thống không ngừng thúc giục, ta khẽ thốt:

"Không, hãy chờ thêm một chút."

Chương 11: Chương 11
Uyển Nhạc Kim Diễn

Lượt Đọc:

0

Tỷ tỷ sau khi người trong lòng qua đời, đã lựa chọn tiến cung.

Sau khi trở thành sủng phi, việc đầu tiên tỷ ấy làm là cầu xin quân thượng ban hôn cho ta.

Quân thượng hỏi: "Nàng có người trong lòng không?"

Tỷ tỷ đáp: "Nhị công tử nhà Nhữ Nam Tiết thị tài năng xuất chúng, tiểu muội từng nhiều lần khen ngợi."

Sau đó, ta liền nhận được thánh chỉ ban ta cho Tiết nhị công tử làm bình thê.

Thế nhưng, tỷ tỷ rõ ràng biết, người trong lòng của ta là Tiết tam công tử.

Chương 15: Chương 15 - Hoàn
Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Lượt Đọc:

0
Bạn đang đọc truyện Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ của tác giả Hải Diêm Chi Sĩ Quyển. Tống Trường Ly xuyên tới tiểu thuyết tu chân, thể loại nữ chính thăng cấp, mà nàng không phải là nữ chính, nhưng có liên quan mật thiết với nữ chính.

Nàng là kiếm linh thanh kiếm Trường Ly bản mạng của nữ chính.

Nghĩ tới trong tiểu thuyết, linh kiếm này vì nữ chính vào sinh ra tử, theo nữ chính mấy chục năm, ngăn căn công kích, săn giết yêu thú, dãi nắng dầm sương, bị thương vô số lần trong bí cảnh, tu sửa mấy lần, còn xém chút nữa này rơi vào kết cục kiếm gãy linh tan…Tống Trường Ly cảm thấy toàn thân (kiếm) đau nhức, xót xa,

Ai thích làm thanh kiếm đứng đầu thiên hạ thì đi mà làm, nàng quyết không đâm đầu chịu tội.

Tống Trường Ly xuyên tới đúng hôm Mộ Kiếm mở cửa cho nữ chính và đám đệ tử xuất sắc của Quy Nguyên Kiếm tông vào chọn kiếm.

Ngay khi nữ chính chìa tay về phía mình, Tống Trường Ly vặn thân kiếm, lướt qua cổ tay áo nữ chính, ngã thẳng vào lòng một gã đệ tử hết sức bình thường.

Rời xa nữ chính mới mong yên thân.
Chương 151: NT11: Cáo non (3)
Nhị Gả Tháo Hán - Bát Nguyệt

Lượt Đọc:

0

Ta cùng Trần Cảnh phu thê hòa thuận, sinh hạ một trai một gái. 

Thế nhân đều nói, ta một nữ tử thương gia mà có thể gả cho Trần Cảnh, quả là mệnh tốt trời sinh. 

Ta cũng tin tưởng sâu sắc điều đó. 

Trùng sinh trở về năm mười sáu tuổi này, ta tay nâng tú cầu, lặng lẽ đợi tân khoa Trạng Nguyên lang đánh ngựa dạo phố. 

Nhưng Trần Cảnh lại phất tay hất tú cầu đi. 

Chàng hoàn toàn không để tâm, tú cầu rơi trúng ai. 

Cứ như thể, đời này ta gả cho ai, đều chẳng liên quan gì đến chàng. 

Ta chợt giật mình kinh hãi.  Đời này, Trần Cảnh, muốn đổi vợ rồi. 

Sau này, lương nhân mà ta gả, chính là người chàng đích thân hất tú cầu trúng.

Chương 15: Chương 15: Hoàn
Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Lượt Đọc:

0

Khương Trúc xuyên thành nữ phụ công cụ hình người trong tiểu thuyết vạn người mê. 

Tiểu sư muội có thiên phú dị bẩm, người gặp người thích, mà nữ phụ tu luyện nhiều năm vẫn chỉ là một phế vật, cuối cùng bị đẩy ra cản đao cho tiểu sư muội, chết thảm đầu đường. 

Vừa mở mắt ra, Khương Trúc đã phải đối mặt với khuôn mặt của cả tông môn chó liếm cực phẩm, đúng là chỉ muốn chết đi cho rồi.  

Cá của nữ chính chạy khắp nơi, vậy ta xuất gia là được chứ gì. 

Miếu hoà thượng nổi danh cuối cùng cũng có nữ tu, vì để giúp tiểu sư muội duy nhất không đi nhầm đường nên các sư huynh thay phiên nhau truyền thụ điều tâm đắc nhất khi tu luyện cho nàng. 

Đại sư huynh điềm đạm nói: “Mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên mà làm, tôn trọng bản tâm là được.”

Sau này, Khương Trúc đạp một người ngã lăn ra đất: “Đại sư huynh nói tu đạo thì phải tu tâm trước, suy nghĩ phải thông suốt, không đánh ngươi thì tâm ma của ta khó tiêu.”

Nhị sư huynh dịu dàng nói: “Gặp chuyện thì không nên một mình đau khổ, càng không được tích tụ trong lòng, thanh tâm là gốc của tu đạo.”

Sau này, Khương Trúc mắng người của tông môn sát vách ba ngày ba đêm: “Nhị sư huynh nói lời tục là phải nói ra, nói ra thì tâm mới có thể thông suốt.”

Tam sư huynh một thân hạo nhiên chính khí nói: “Thế gian có hàng ngàn hàng vạn tu sĩ, Phật độ một nửa.”

Khương Trúc suy tư một nửa còn lại, bừng tỉnh đại ngộ: “Phật không độ kẻ ngu.”

Tứ sư huynh thiên tư tuyệt thế nói: “Phật chỉ luận đạo tâm, chỉ cần ngươi củng cố đạo tâm thì phi thăng ở trong tầm tay.”

Sau này, Khương Trúc dùng một kiếm chọc xuyên người kẻ địch, sâu xa nói: “Không giết ngươi thì đạo tâm ta không vững, không có lợi cho phi thăng.”

Thấy tư tưởng của sư muội ngày càng lệch lạc nhưng đạo tâm lại ngày càng vững chắc, các sư huynh rơi vào trầm tư. 

Nữ chính vạn người mê chậm rãi thốt lên một câu hỏi: “Sao nữ phụ này lại kỳ lạ thế?”

Chương 479: Chương 479
Tỷ Tỷ Của Ta

Lượt Đọc:

0

Tỷ tỷ của ta là thợ kim hoàn, vào cung đưa trang sức, lại bị Nghi Phi đánh ngất.

Nghi Phi vừa mới giận dỗi với Hoàng thượng, bèn đánh ngất tỷ tỷ, thay y phục của tỷ tỷ, lấy đi lệnh bài xuất cung của tỷ ấy, hờn dỗi chạy ra khỏi cung chơi.

Hoàng thượng vừa tức vừa giận, một kiếm ch//ém chếc tỷ tỷ, rồi đích thân ra khỏi cung tìm Nghi Phi.

Cuối cùng, thi thể của tỷ tỷ ta bị ném vào bãi tha ma.

Còn Hoàng thượng và Nghi Phi cùng cưỡi một ngựa, ngọt ngào về cung, được truyền tụng thành một giai thoại.

Nửa năm sau, ta trở thành mỹ nhân bên cạnh Hoàng thượng.

Đúng rồi, ta không phải người, ta là “điêu”. (“Điêu” nghĩa là chồn. Một loài chuột to như con rái cá, đuôi to lông rậm dài hơn một tấc, sắc vàng và đen, sinh ở xứ rét, da nó làm áo mặc rất ấm, nên rất quý báu)

Hồ ly tinh có thể mê hoặc quân chủ, thì dòng dõi điêu nhà ta cũng thế.

Chương 13: Chương 13 - Hoàn
Phi Tần Tranh Dành Sủng Ái

Lượt Đọc:

0
[Zhihu] - Phi Tần Tranh Dành Sủng Ái
Đề cử: Thời Khanh
Edit: Hàn Tiểu Hy
—————————————————-
Giới thiệu:
Tân đế đăng cơ, ta liền ngồi lên vị trí Hoàng hậu.
Tân đế không thích ta, từ khi hắn còn là Thái tử ở đông cung đã như vậy, mặc dù dung mạo của ta là xuất chúng nhất Đại Khải.
"Thu Linh Động, trẫm sẽ phế hậu vị của ngươi ngay thôi, chờ đấy." Giờ ngọ, Hoàng đế lại rời khỏi cung của ta với vẻ mặt tức giận.
Ngài đã đăng cơ nửa năm, hầu như ngày nào cũng phải nói với ta câu này.
Ta thực sự không hiểu, sau khi hạ triều, ngài cố ý đến cung của ta để nói câu này, rồi lần nào cũng tự mình nổi giận, rốt cuộc là vì cái gì. Rảnh rỗi sao?
Mà ngài muốn phế hậu vị của ta, chẳng qua là muốn nhường chỗ cho Chu lương đệ, à không đúng, bây giờ là Diệu quý phi rồi.
Chương 12: Chương 12 (Hoàn)
A Hà Của Ôn Quân

Lượt Đọc:

0

Năm khó khăn nhất, ta đã phải bán thân giữa phố để lo tang cho mẹ.

Thiếu gia đã mua ta về, để ta làm tạp vụ trong Ôn phủ.

Sau đó, Ôn gia đột nhiên bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp.

Thiếu gia tặng ta ngọc bội tùy thân, lại trả lại khế ước bán thân của ta.

Chàng nói: "A Hà, từ nay núi cao đường xa, nàng hãy tự bảo trọng."

Còn ta xé nát khế ước, lựa chọn cùng chàng đi Ninh Cổ Tháp.

Thiếu gia không hiểu, hỏi ta tại sao lại làm vậy.

Ta nghĩ nửa ngày, dỗ dành chàng: "Ta lớn lên ở Ninh Cổ Tháp, lần này vừa hay về thăm quê cũ."

Ta không nói với chàng, thật ra ta biết xem tướng.

Ta sớm đã đoán ra, chàng sẽ chết trong một trận bão tuyết vào mùa đông ở Ninh Cổ Tháp.

Chàng là người tốt như vậy, ta thực sự không đành lòng để chàng chết.

Chương 14: Chương 14 - Hết
Giang Tầm Noãn

Lượt Đọc:

0

Ta từng được Thẩm Thời Quý cứu về từ một đống xác chếc.

Trước khi được hoàng cung đón về, hắn dạy ta đọc chữ, luyện võ, dịu dàng hết mực.

Cho đến khi ta bị vu oan giếc chếc nữ tử mà hắn thầm thương trộm nhớ suốt bao năm.

Để trả thù cho nàng ta, Thẩm Thời Quý trở thành phò mã của ta.

Hắn dùng nhiều năm bày mưu tính kế khiến ta thân bại danh liệt, dày vò ta đủ đường rồi ném ta trở lại đống xác chếc năm ấy.

Thẩm Thời Quý nói, điều hắn hối hận nhất chính là năm đó đã cứu ta.

Thế là một sớm trùng sinh, ta tự mình lồm cồm bò ra khỏi đống xác chếc trước cho nhanh.

Sau này nghe nói, hôm ấy mưa rất lớn.

Vị Thẩm tiểu Hầu gia vốn luôn cao cao tại thượng lại chẳng hề đoái hoài đến bùn đất dơ bẩn, quỳ gối giữa đống xác chếc, đào bới đến mức hai tay đẫm máu.

Chỉ để tìm một đứa bé ăn mày.

Chương 15: Chương 15
A Tước Chuộc Thân Ký

Lượt Đọc:

0

Ta là nha hoàn thân cận của tiểu Hầu gia.

Theo chàng ra ngoài gặp phải thổ phỉ, ta mạnh dạn hỏi:

"Các vị đại ca, cướp tài hay cướp sắc?"

Bọn thổ phỉ nhìn ta cười ha hả:

"Tiểu nương tử thật có gan! Huynh đệ vốn vì tài mà đến, giờ lại muốn cướp sắc rồi!"

Ta nghe xong, giơ tay đánh ngất tiểu Hầu gia, ném đến trước mặt tên thổ phỉ đầu lĩnh.

"Đại ca xem, chủ tử nô tỳ dung mạo như vậy, đại ca hài lòng không?"

Vốn tưởng tiểu Hầu gia sẽ tính sổ sau này.

Ai ngờ từ đó về sau, ánh mắt chàng nhìn ta, càng lúc càng kỳ lạ

Chương 17: Chương 17
Đại Nha Bán Đậu Phụ

Lượt Đọc:

0

Ta là một người bán đậu phụ.

Một cân đậu năm văn tiền, có thể làm ra ba cân đậu phụ.

Mỗi ngày ta xay đậu phụ trong một canh giờ, đi về hai mươi dặm đường núi, mỗi cân đậu có thể kiếm được một văn tiền.

Nhờ từng đồng tiền lẻ này, ta đã nuôi lớn đệ đệ muội muội, được mặc áo bông, và còn ở trong căn nhà ngói xanh gạch đỏ.

Chương 11: Chương 11
Trảm Thiên - Thư Khanh Khanh

Lượt Đọc:

0

Năm thứ mười ta bị vùi trong vũng nước bẩn, ngay cả hài cốt cũng sắp mục nát.

 

Lại gặp được một tiểu công chúa tuyệt vọng nhảy sông tự vẫn.

 

Nàng ôm lấy xương đùi của ta mà khóc lóc thảm thiết.

 

“Tiên nhân, ta dâng thân thể này cho người, chỉ mong người báo thù giúp ta.”

Chương 12: Chương 12
Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ

Lượt Đọc:

0

Vương gia hét lớn: “Cứu Trắc phi!” 

Vương phi không còn vùng vẫy nữa, lặn sâu xuống đáy nước. 

Nhờ vào công phu khổ luyện bấy lâu, nàng dốc sức lặn một mạch sang tận bờ bên kia hồ sen, cố nén hơi thở cuối cùng, rút ra chiếc ống sậy giấu trong búi tóc. 
Một đầu ngậm chặt trong miệng, đầu kia vươn lên mặt nước, nàng hít mạnh một hơi.

Khụ—con nha đầu chết tiệt Xuân Hoa, không biết moi từ xó xỉnh nào ra cái ống sậy cũ rích này! Chủ tử ở dưới nước suýt nghẹt thở đến nơi rồi, hiếm hoi mới kịp lấy hơi, vậy mà vừa hít vào đã nếm trọn cái mùi bùn nát lẫn rong rêu lên men!

Mùi ấy nồng nặc đến mức suýt nữa khiến ta bật dậy trồi khỏi mặt nước.

May thay ta còn kìm được. Không vì gì khác—chỉ là đã quen rồi.

Chương 46: Chương 46 - (Hết)
Độc Cẩm - Tranh Tử Bào Thuỷ

Lượt Đọc:

0

Ta là độc phụ làm nhiều điều ác, phu quân hận ta thấu xương.

Sau khi ta c,h,ế,t, hắn lại đỏ mắt ngồi trước quan tài ta cả đêm, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Kiếp sau làm người tốt, đừng độc ác như vậy nữa...”

Ta cảm thấy buồn cười, kiếp sau, sao độc phụ có thể biến thành nữ tử lương thiện được?

Sau khi sống lại, thủ đoạn của ta so với kiếp trước chỉ có hơn chứ không hề kém.

Nhưng lúc này, vì sao phu quân quang minh lỗi lạc của ta ở kiếp trước lại hối hận rồi?

Chương 12: Chương 12
Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi

Lượt Đọc:

0

Bà bà ghét ta cả một đời.

 

Bà chê ta xuất thân bùn lầy, vậy mà lại có thể theo nhi tử bà làm phu nhân quan gia.

 

Bà hận trượng phu ta tuy hiếu thuận, nhưng lại không chịu nghe lời bà hưu thê tái giá.

 

Bà càng căm ghét việc ta cả đời không sinh con, khiến nhà họ Chu không có trưởng tử trưởng tôn.

 

Sau khi trọng sinh, bà lập tức vội vàng hủy bỏ hôn sự với nhà ta.

 

Để dập tắt ý định của nhi tử, bà bày mưu khiến ta phải gả cho một tú tài què chân trong thôn.

 

Bà chờ xem ta sa sút thảm hại, sống cuộc đời khốn khổ.

 

Không ngờ, thứ bà chờ được lại là ta được phong mệnh phụ, con cháu đầy đàn.

 

Còn nhi tử bà, cả đời cũng không thể bước ra khỏi ngôi làng nhỏ kia.

Chương 12: Chương 12 (Hết)
Mỹ Dung Sư Xuyên Qua Làm Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Lượt Đọc:

0

Một sơ cấp mỹ dung ở cổ đại một sớm xuyên qua, trở thành một nông phụ bị bán cho hán tử ở nông thôn.

Nhìn căn nhà cỏ lung lay sắp đổ, trượng phu chân bị tàn tật, còn có đứa trẻ gầy trơ xương, nông phụ thở dài, phải cố gắng làm giàu mới được...

Chương 285: Chương 285
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Lượt Đọc:

0

Tác giả: Khả Nhạc Khương Thang

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Hài Hước, Chữa Lành, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn

Team dịch: Hina

Giới thiệu

Khương Thư Yểu sau khi xuyên không trở thành một tiểu thư ác độc không được lòng người, gả cho Tạ Tuân - chàng thiếu niên được nhiều người chú ý trong kinh thành.

Đối mặt với sự chán ghét của phu quân, sự chê bai của mẹ chồng và sự khinh thường của đại ca đại tẩu, Khương Thư Yểu cảm thấy bất lực.

Tuy nhiên, nàng dựa vào tài nấu nướng điêu luyện của mình, dùng các món ăn ngon dần dần chinh phục được lòng người trong gia đình.

Mẹ chồng, đại ca đại tẩu nghiêm khắc đều thay đổi cách nhìn về nàng, đồng loạt khen ngợi sự hiếu thuận và đáng yêu của nàng.

Cuối cùng, ngay cả Tạ Tuấn vốn không thèm để ý đến nàng cũng phải "đầu hàng" trước những món ăn ngon.

Chương 384: Hoàn toàn văn
Người Hầu Gia Chọn Là Ta

Lượt Đọc:

0

Trước khi ta chào đời, mẫu thân đã định sẵn cho ta một mối hôn ước.

Đối tượng chính là con trai của người bạn khuê phòng thân thiết của bà ấy.

Trước lúc lâm chung, bà ấy vẫn luôn nhấn mạnh: Ta và Lục Vân Trì là nhân duyên trời định, bảo ta nhất định, nhất định phải gả cho hắn!

Khi ấy, ta còn ngây thơ, chẳng hiểu lời bà ấy có ý nghĩa gì.

Mãi đến mười hai năm sau, đích nữ nhà Lạc Thiện Bá, Thịnh Vô Hạ, uống say.

Nàng ta đỏ mặt, chỉ vào mũi ta, vênh váo tự đắc tuyên bố: Nàng ta là người trời xuyên không từ thế giới khác tới đây, cho dù ta và Lục Vân Trì vốn là đôi phu thê ân ái nổi danh trong sử sách, nàng ta cũng nhất định phải cướp hắn đi!

Sáng sớm hôm sau, khi trời mới vừa tờ mờ sáng.

Thư từ hôn của Lục gia đã được gửi đến tay ta.

Chương 26: Chương 26 (Hoàn)
Túy Kim Trản - Cửu Thập Lục

Lượt Đọc:

0

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Hào môn thế gia, Cung đình hầu tước

Giới thiệu:

Định Tây hầu phủ đích nữ Lục Niệm sau hai mươi năm xa xứ đến Thục địa nay đã hồi kinh, mang theo cả trưởng nữ vừa cập kê – Dư Như Vi.

Đường sá xa xôi, tin tức khó bề thông suốt, nhưng trong kinh thành, giới quyền quý vẫn từng bước nghe được tình hình của hai mẹ con này—quả thật ly kỳ khó tin.

Lục Niệm khi chưa xuất giá đã nổi danh ngang ngược, phụ thân không quản nổi, kế mẫu không dám can thiệp, đến mức hầu phủ buộc phải gả nàng đi thật xa để tránh hậu họa.

Nào ngờ nữ nhi nàng sinh ra còn vượt xa mẫu thân, khiến Dư gia gần như tuyệt diệt, cuối cùng đành quay về nương nhờ Lục gia.

Các phu nhân trong phủ công hầu bá tước đều lập tức cảnh giác—tuyệt đối không thể để Dư Như Vi, kẻ còn hơn cả Lục Niệm năm xưa, nhắm trúng con trai nhà mình!

Sinh ra là cháu gái nhỏ của tam triều Thái sư, A Vi dù theo phụ mẫu huynh trưởng đến nhậm chức ở vùng đất xa xôi, vẫn là tiểu bảo bối được tộc nhân cưng chiều nhất.

Nhưng thời thế xoay vần, Thái sư phủ bị cuốn vào tranh đoạt hoàng vị, một sớm sụp đổ.

A Vi may mắn thoát nạn, gian nan mưu sinh, cho đến khi gặp được Lục Niệm, lúc đó đã gần như phát điên.

Nàng trở thành Dư Như Vi, trở thành liều thuốc của Lục Niệm, lại càng là thanh đao trong tay nàng ấy.

Nàng giúp Lục Niệm báo thù, cũng vì chính mình mà phục hận.

Một câu chuyện về cặp “mẹ con giả” đồng hành trên con đường báo thù.

Chương 246: Một đường tiến về sắc thu rực rỡ (Toàn văn hoàn)

Top 10 truyện tranh hot