Đêm, trời đất tối đen như mực, không gian tối tắm khiến người ta có cảm giác khó thở.
Một hắc y nhân đem theo một chiếc hộp, cảnh giác nhìn tứ phía. Bỗng dưng hắn cảm thấy tim mình đập nhanh đến lạ thường, hắn biết, nguy hiểm đang gần kề.
"Đem chiếc hộp lưu lại" một âm thanh vang lên tự như từ phía chân trời truyền đến.
"Ngươi có biết trong đây là thứ gì không?"
"Biết, cho nên mới cần ngươi để lại"
"Ngươi đừng giả thần giả quỷ, hãy bước ra đây lão tử không sợ ngươi"
"Ta nghĩ sẽ không giết ngươi"
"Sao ngươi lại không nghĩ rằng ta sẽ giết ngươi" lời vừa dứt thì một quyền đã đấm thẳng tới kẻ đứng đằng sau núi tuyết khiến núi tuyết lập tức tản ra. Người nọ vòng ra sau hắc y nhân một cách đột ngột.
"Đem chiếc hộp đặt xuống đất" âm thanh lành lạnh vang lên.
Hắc y nhân cầm chiếc hộp chậm rãi đưa ra, đem hộp phóng lên mặt đất. Bỗng nhiên cổ tay hắn chuyển động, đưa ngón trỏ về hướng chốt nắp hộp có ý muốn mở.
Một đạo bạch quang lóe sáng như muốn cắt ngang bầu trời đêm, tiếp theo đó là một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế.
“Lệ Băng kiếm… Hoàn Kiếm sơn trang…”, hắc y nhân trước khi tắt thở đã mơ mơ hồ hồ phun ra mấy từ rời rạc này.
Kẻ giết người từ trên thi thể lấy đi chiếc hộp, nghênh ngang bỏ đi.
Gió nổi lên, tuyết trắng mang theo nhiều điểm đỏ tươi nhảy múa khắp trời.
Hắn hận y còn không kịp, sao còn phải đi bảo vệ y?
Ai quy định là hồ tiên liền nhất định phải báo ân, hơn nữa với pháp thuật lung tung yếu ớt của hắn,
Xem ra ai bảo vệ ai còn là một vấn đề đây…
Cá nhân ta đánh giá: truyện này rất dễ thương, tiểu công thật đáng yêu a ^^
Y là vương của Hồ tộc, cao ngạo lạnh lùng, kiệm lời kiệm ngữ, ngay cả đệ đệ ruột thịt cũng không muốn thân cận y.
Trong tửu yến của Lang vương, là ai lớn mật dám nói một câu: “Hồ vương mới thật là tuyệt sắc.”
Y nhíu mày, cẩn thận đánh giá nam tử đang cười đến ôn nhu thâm tình trước mặt.
Nguyên lai là hắn, vị thái tử phong lưu chúng nhân đều biết.
Trong lòng không khỏi âm thầm cười lạnh.
Hồ ly, chính là lãnh tính mà gian trá.
Hai người đều không hiểu tâm tư của nhau, trải qua ngầm mưu tính kế, trải qua thương tâm, rồi qua hối hận.
Phí hoài ba trăm năm, giật mình nhìn lại, mới giật mình tỉnh ngộ, tình yêu hai chữ bất quá là hỏi một câu thích hay không thích…
Là công tước thì phải chọn vợ một cách khôn ngoan... Leopold Dautry, công tước Villiers khét tiếng phóng đãng, phải cưới gấp và phải cưới một đám cao quý - nhưng những lựa chọn của anh thì…, trời đất, khá ít ỏi.
Con gái của công tước Montague, Eleanor, một cô gái xinh đẹp và thông minh. Nhưng chính cô lại tự vùi mình trong một dáng hình “lạc điệu”, lỗi mốt và quá già so với bản thân kể từ sau khi thất bại trong cuộc tình mà cô đã yêu bằng tất cả trái tim.
Sau thất bại của trái tim, với một lần “lỡ miệng”, cả giới quý tộc Luân Đôn đều biết tiểu thư Eleanor sẽ không cưới một ai có địa vị thấp hơn một công tước và… Cho đến tận bốn năm sau, công tước Villiers xuất hiện.Anh cần một người mẹ cho những đứa con hoang của mình, còn cô cần một người chồng là công tước. Họ bắt đầu có một giao ước…
Giằng xé giữa lý trí và đam mê, giữa trí tuệ và óc tưởng tượng, sự hấp dẫn ẩn giấu trong Eleanor dần dần khiến Villiers nhận ra mình sắp sửa phá vỡ mọi giao ước. Nhưng phải đến sau khi anh có mặt trong một vụ thách đấu mà một trong hai bên sẽ phải chết, đấu tranh vì danh dự của người phụ nữ anh yêu, thì rốt cục Villiers mới nhận ra rằng điều nguy hiểm nhất có thể không phải ở trong khu vực thách đấu...
Mà ở trong phòng ngủ. Và con tim.
“Anh muốn trở thành tất cả những gì em mong đợi. Nếu em không muốn một công tước thì anhsẽ không làm công tước nữa.”
Hoắc Phong: đệ đệ đương kim hoàng thượng, được phong làm Việt Vương. Hình thể cao to, bộ dáng anh tuấn, cá tính ngay thẳng. Hắn nắm trọng binh trong tay, chiến công rực rỡ, bởi vì quyền thế ngập trời khiến thái giám Trương Trung kiêng kị.
Y Trọng Nhân: là thủ hạ của gian thần Trương Trung, thủ đoạn ngoan độc. Diện mạo tuấn mỹ, nhưng bình thường lại hé ra dung mạo lãnh khốc quỷ mị. Y lãnh binh tróc nã Hoắc Phong, rồi lại ngầm trợ giúp đối phương, luôn lấy giọng điệu mỉa mai lạnh như băng châm biếm Hoắc Phong.