Gặp đúng người đúng thời điểm, là hạnh phúc
Gặp đúng người sai thời điểm, là bi thương
Gặp sai người đúng thời điểm, là bất lực
Gặp sai người đúng thời điểm, là thê lương...
Ngói xanh tường đỏ, ngự hoa viên mịt mùng khói sóng. Khi nàng bồng bột kêu lên rằng, "Tĩnh Hiên ca ca, muội thích huynh!" thì y lãnh đạm trả lời, "Nhưng ta không thích ngươi."
Thời gian chảy trôi, ngày tháng tiếp nối... Khi gặp nhau lần nữa, cô cách cách ngỗ ngược năm ấy đã lột xác thành thục nữ dịu dàng. Y thiết tha nói, "Trượng phu của muội chỉ có thể là ta, ta quyết không phụ bạc muội đâu." Nàng rơm rớm lệ nghẹn ngào, "Huynh lẽ ra nên biết từ sớm, rằng muội đã mất đi dũng khí để yêu huynh." Yêu thương của nàng, y luôn để tuột. Ngang ngạnh của y, làm nàng chùn bước. Một câu chuyện phủ nặng tấm màn duyên phận...
Mê Thần Ký viết về câu chuyện của con cái nhân vật chính trong hai bộ trước, Mộ Dung Tử Hân là con trai của Mộ Dung Vô Phong và Sở Hà Y. Tử Hân anh tuấn hơn người, thông minh tài trí nhưng có một nhược điểm chí mạng là… sợ gián. Cậu đã được cha mình chữa bệnh từ bé nên bệnh tình của Tử Hân không nghiêm trọng như Vô Phong. Với tài trí hơn người, Mộ Dung Tử hân không chỉ tinh thông y thuật mà cậu còn theo mẹ luyện võ công. Từ nhỏ Tử Hân đã núp dưới bóng thiên tài của phụ thân, phụ thân chính là thần tượng của cậu, cũng là đối tượng mà cậu muốn vượt qua. Tử Hân không muốn đi theo con đường phụ thân đã vạch ra mà lại hướng ra giang hồ, làm một thầy thuốc trong giang hồ, thực ra cậu luôn hoang mang, muốn tìm ra con đường đi cho riêng mình.
Đơn độc hành tẩu trên giang hồ và không muốn kết thân với bất kì ai vì Tử Hân luôn bị ám ảnh bới cái chết của Tiểu Mi – cô bé dễ thương đã dạy cậu cưỡi ngựa. Cho đến khi gặp được Tô Phong Nghi, Tử Hân hiểu được mình phải đối diện với chính mình, tha thứ cho bản thân mới có thể có được hạnh phúc.
Không chỉ xoay quanh Mộ Dung Tử Hân, Mê Thần Ký cũng nhắc đến số phận của những nhân vật trong hai phần “Mê Hiệp Ký”, “Mê Hành Ký” và thế hệ tiếp theo của các nhân vật trong hai phần này. Trong đó nổi bật nhất là Mộ Dung Tử Duyệt – cô con gái lớn của Mộ Dung Vô Phong và Đường Hành, con trai thứ của Đường Tiềm và Ngô Du. Mê Hiệp Ký kết thúc cũng là đoạn kết cuối cùng cho cả câu chuyện “Tam Mê Hệ Liệt”.
Sau một giấc tỉnh lại Lâm Tam Tư lại một lần nữa phát hiện ra ba sự kiện:
1. Cha mẹ đã cao tuổi bị nhốt vào đại lao.
2. Đại tỷ vốn là sủng phi hậu cung được ban cái chết bằng một lọ Hạc Đỉnh Hồng.
3. Lam Tâm Tư muốn đi hầu hạ Thái tử vốn bị phế với tâm lý chờ mong được gả.
Cả đời này Lâm Tam Tủ thề phải làm tốt ba chuyện:
1. Ôm chặt đùi vàng Thái tử điện hạ để cứu người nhà.
2. Ôm chặt đùi vàng Thái tử để một đời hạnh phúc bình an.
3. Ôm chặt đùi vàng Thái tử sinh thật nhiều oa nhi.
Nam chủ phụ trách phúc hắc còn nữ chủ phụ trách ngọt ngào.
Đôi lời: Đây là lần đầu tiên mình edit truyện nên có gì sơ sót xin mọi người góp ý. Nếu bạn không thích xin cho mình biết lý do và cách để mình cò thể tiến bộ.
Truyện nay tuyệt đối 2S (sạch, sủng).
Phụ thân không thương, mẹ kế hãm hại, trưởng tỷ độc ác, di nương (mẹ của nữ chính) yếu đuối.
Ngày đầu xuyên qua lại bị mấy người được gọi là người nhà gán cho cái tội danh ‘cố ý đả thương người khác’ rồi đuổi đi, mỹ danh là tĩnh dưỡng ở trang viên.
Một người cuồng y học như Trần Mặc cũng phải nhíu mi, không sao, chỉ cần tiếp tục công việc là được!
Vì thế một Trần đại phu danh chấn thiên hạ ra đời, kết hợp cùng với vị thần thám mĩ nam, trở thành nữ pháp y đệ nhất thiên hạ, phá án cũng chọc được hoa đào!
Dựa vào nhân tình thượng vị, dựa vào thực lực khiến người đời thán phục.
Đến khi cô trở lại kinh đô, phụ thân nịnh nọt, mẹ cả dè chừng, trưởng tỷ thầm đố kị, các loai âm mưu thủ đoạn đều xuất hiện, ngày nay âm mưu ngày mai quỷ kế, rốt cuộc thì phải làm sao cô mới có thể được yên ổn mà nghiên cứu y học đây?
Đoạn ngắn 1:
“Tiểu Mặc, ta thích nàng” bạn mĩ nam nào đó dùng vẻ mặt xấu hổ lại có chút chờ mong thổ lộ với Trần Mặc.
“À” Trần Mặc vẫn tiếp tục làm mặt than, ánh mắt thẳng thắng nhìn chằm chằm bạn nam lõa thể nào đó trên bàn
“Nàng! Rốt cục nàng có nghe không vậy? Sao lại nhìn chằm chằm nam nhân khác như vậy chứ? Trong mắt nàng còn có ta không!” bạn mĩ nam đợi nửa ngày cũng không thấy Trần Mặc phản ứng gì cả, bắt đầu cuồng bạo muốn lật bàn.
Trần Mặc ngẩng đầu, “Vậy ngươi cũng cởi hết rồi nằm lên đây, tôi cũng sẽ nhìn anh chăm chú”.
Sắc mặt của bạn mĩ nam nhất thời trắng bệt mà bỏ chạy.
Trần Mặc thu hồi ánh mắt, tiếp tục giải phẫu thi thể.
Đoạn ngắn 2:
Trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Liễu Thừa Phong xuất hiện thần sắc hoảng loạn, vụng trọm nhìn sắc mặt của Trần Mặc, trong lòng thở phào một hơi, xem ra nàng còn chưa phát hiện, nhìn ngã ba trước mặt, hắn suy nghĩ nửa ngày mới quyết định nâng chân đi về phía bên trái.
Khuôn mặt than của Trần Mặc rốt cục cụng không thể duy trì nữa, “Liễu Thừa Phong, con đường này chúng ta đã đi ba lần rồi!”
Liễu Thừa Phong: Ta, ta, ta chỉ muốn đi cùng nàng lâu hơn một chút. Nhưng suy nghĩ nửa ngày, một người trí tuệ vô song nổi tiếng thiên hạ như Liễu Thừa Phong lại là một người mù đường,
Trần Mặc liếc mắt xem thường: lý do này ngươi đã dùng 108 lần! Nhanh lên, nếu không sẽ lỡ mất thời điểm vàng để khám nghiệm tử thi.
Nói xong liền sải bước tiến về phía trước, không thèm để ý tới bạn mĩ nam đang đứng ngốc ở một bên.
“Ai, chờ ta với” Liễu Thừa Phong nhanh nhẹn đuổi theo, nếu để hắn đi một mình thì không biết ngày nào tháng nào mới tới hiện trường vụ án đâu!
Có những thứ chỉ khi bản thân đói mềm mới thưởng thức nổi vị ngon của nó, cũng giống vậy, có những tính cách chỉ khi bản thân nguy hiểm thật sự mới bộc lộ ra bên ngoài. Đau đớn trên cơ thể luôn luôn giày vò con người ta hơn hẳn đau đớn trong tâm hồn. Bởi đau đớn trong tâm hồn ta có thể né tránh, có thể bỏ mặc, còn đau đớn trên cơ thể thì không.
Nếu như chúng ta chiến thắng người khác, chi bằng hãy tự chiến thắng bản thân mình. Chiến thắng được bản thân thì có thể tự khống chế vận mệnh.
Không chỉ lương thiện, ôn nhu, đơn thuần, xinh đẹp và ngây thơ mới có thể là nữ chính. Gian xảo tuyệt tình cũng hoàn toàn có thể!!!
Chống chỉ định cho những trái tim yếu đuối.