Có ai đó đã nói rằng, chỉ cần một giây để thích một người, một phút để yêu một người nhưng lại cần cả đời để quên đi một người.
Chàng là thần y nổi tiếng nhưng cũng đồng thời là bệnh nhân nặng nhất, lãnh đạm, bình thản, khắc nghiệt với chính bản thân mình cũng là chàng - Mộ Dung Vô Phong. Nàng, hiệp khách vô tình đến và đi tựa như cơn gió, tiền bạc, danh hiệu nàng đều không để trong mắt - Sở Hà Y. Họ gặp nhau và rồi chỉ trong khoảnh khắc đã yêu nhau, tựa như hai trái tim cô đơn lẻ loi lang thang trong trời đất và rồi định mệnh xô đẩy họ buộc chặt họ vào với nhau. Chàng có thể cho nàng tất cả kể cả sinh mệnh của mình, trừ một thứ, và đó mãi mãi lại là niềm khát khao mơ ước của nàng. Cơ thể này, căn bệnh này, đôi chân này có lẽ mãi mãi là gánh nặng mà thôi…
Mê Hiệp Ký là tiểu thuyết đầu tiên của bộ tiểu thuyết "Tam Mê” gồm Mê Hiệp Ký, Mê Hành Ký và Mê Thần Ký của tác giả Thi Định Nhu. Một biên tập viên của Trung Quốc đánh giá về cuốn tiểu thuyết này như sau:
"Cốt truyện của Mê Hiệp Ký khúc chiết nhưng không phức tạp, nhân vật nam chính Mộ Dung Vô Phong là thần y nổi tiếng thiên hạ nhưng bản thân lại tàn phế và mang trọng bệnh. Câu chuyện khởi đầu bằng món tiền thưởng hậu hĩnh của Mộ Dung Vô Phong cho việc tìm ra bí mật thân thế của mình. Đó là "nhân" để mở ra câu chuyện, cho tới tận khi câu chuyện khép lại, thú vị thay, duyên số đem tới cho chàng một ‘quả’ vừa đáng yêu lại rất đặc biệt, đó chính là giang hồ đệ nhất kiếm khách Sở Hà Y- một cô gái không nhiều chữ nghĩa, tính cách vui vẻ lạc quan và võ công cao cường. Tình duyên của hai người họ lận đận, hết hợp lại tan, nhưng dù có xa cách muôn trùng thiên lý cũng chẳng thể quên được nỗi nhớ nhung sâu sắc…
Giang hồ dưới ngòi bút của Thi Định Nhu xem ra nhiều phần tình cảm, dịu dàng, đằm thắm hơn Cổ Long. Văn chương như gió thanh mây đạm, giản dị trong sáng, mở đầu như vẽ tranh thủy mặc, sơn thanh thủy tú.”
Về Tác Giả:
Tác giả Thi Định Nhu, còn có bút danh khác là Huyền Ẩn, người Vũ Hán, Hồ Bắc hiện sống ở Canada, làm nghiên cứu sinh Tiến sĩ tại Đại học Toronto. Cô là một trong những cây bút nữ hàng đầu của mạng văn học Tấn Giang.
Gặp được Đường Tam Tạng, nhiệm vụ của Tề Thiên Đại Thánh là đưa ngài đến Tây Thiên. Gặp trúng Đường Tam Hảo, nhiệm vụ của Tề Thiên Sanh là đưa nàng lên kiệu hoa.
Cùng hướng đến mục tiêu giúp người làm niềm vui, trong khi một con khỉ có thể tạo nên nghiệp lớn, lưu danh muôn thuở, còn hắn, mang tiếng là con người, thế nhưng sao lại xui xẻo đến mức này cơ chứ. Nếu so sánh đẳng cấp của mình với người ta thì phải nói là xa tít mù khơi, nhìn mãi cũng chẳng thấy.
Kẻ nào nói nha đầu đó không thể gả đi được?
Nàng ta rõ ràng bận bịu ra phết kia kìa?
Em rể thì cứ quấn dính lấy nàng, anh rể thì có ý đồ mờ ám với nàng, ngay cả kẻ thù không đội trời chung với hắn - thằng cha đã có vợ bên người cũng không nguôi ý định trêu cợt nàng!
Thông tin tác giả:
Tinh Dã Anh - Người không được ngọt ngào như tên, thường xuyên đi đêm dẫn đến hậu quả trực tiếp là được gấu trúc nhận nhầm là đồng loại, người trong giang hồ thường gọi là “Yêu nghiệt”, pháp hiệu “Anh yêu nghiệt”, từ đó mới ngộ ra sứ mạng của mình là hạ giới làm nhiễu loạn nhân gian, mê hoặc các bạn thích đọc ngôn tình.
Một lần lật gia phả phát hiện tổ tiên từng có một vị cử nhân làm quan tam phẩm, thế là thừa kế truyền thống tốt đẹp của cha ông nên cũng đua đòi kiếm tấm bằng thạc sĩ chơi.
Tư tưởng méo mó, ngòi bút lệch lạc. Đến giờ phong cách viết của “Anh yêu nghiệt” vẫn méo mó như vậy đồng thời chết không hối cải! Thề quyết khai phá ra một con đường tiểu thuyết ngôn tình đặc chất yêu nghiệt!
Phó gia có 4 người con gái: Phó Tố Cầm, Phó Tắc Kỳ, Phó Nhan Thư, Phó Cẩm Họa, nhưng chỉ có Phó Cẩm Họa là thông minh nhất. Nàng vốn cho rằng cứ mặc theo dòng đời mới là thượng sách để bản thân không cần tranh giành với đời, nhưng lại bị Tề Dương Vương dùng sự vinh nhục của Phó gia uy hiếp, bắt nàng phải tham dự vào những tranh đấu quyền mưu.
Chàng nói: Khi nào thành sự, ta sẽ xây cho nàng một tòa cung điện cẩm tú, để nàng trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ.
Trên đường nhập cung, nàng bị bắt cóc tới biên cương Đại Mạc. Tề Dương Vương tôn quý vô song, Ngu tướng quân ôn tồn như ngọc, Hoàng tử địch quốc âm hiểm bá đạo, ai mới là kẻ chủ mưu phía sau, ai mới là người có trái tim chân thành?
Một cuộc mưu đồ điên đảo càn khôn, nàng giúp chàng ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Khi nàng quyết ý quay lưng, chàng mới cảm thấy trái tim như kim châm đau nhói, lẽ nào chàng đã yêu con cờ mà mình muốn lợi dụng.
Mỹ nhân cung tâm kế, loạn thế khuynh thành lệ, số mệnh xa xôi chẳng thể đoán định. Nếu có làm lại từ đầu, điều chàng muốn là giang sơn cẩm tú hay nắm tay người đẹp đi đến tận chân trời?
"Bắt đầu từ hai chúng ta ở bên nhau, ta luôn mong một ngày, tất cả thiên hạ đều biết chúng ta là phụ thê. Họ sẽ ngưỡng mộ nàng, sẽ biết phu quân của nàng là thiên hạ đệ nhất. Họ cũng sẽ ngưỡng mộ ta, sẽ biết thê tử của ta là tuyệt thế vô song...
Chúng ta sẽ có con, rất nhiều con. Chúng sẽ lớn lên trong bình yên và hạnh phúc. Không như ta, ngay từ khi chào đời đã phải đeo lên vai vận mệnh của yêu tộc, cũng sẽ không giống nàng, nước mất nhà tan, phải tha hương phiêu bạt."
Phiên bản nam: Một vị vương gia lãnh ngạo bá đạo, ý tưởng đột phát, nuôi một Vương phi chọc cười bên cạnh, cuối cùng mới phát hiện nàng vẫn luôn ngụy trang thành tiếng mèo kêu là một con hổ răng vuốt sắc bén, gia lật thuyền trong mương*!
*Ý chỉ những việc đã nắm chắc lại xảy ra vấn đề.
Phiên bản nữ: Thái tử phi nào đó bị chỉ hôn nóng lòng báo thù, hoàng thúc âm hiểm giả dối bắt nhịp với nhau, một bước trở thành hoàng thẩm thẩm của vị hôn phu trước, sau lại phát hiện mình lên thuyền giặc, hận không thể đâm mù hai mắt!
————-
Ngọc Phi Yên, thượng tá trẻ tuổi nhất Hoa Hạ quốc, thiên tài y học, hồn xuyên trở thành Loli phế vật của Trung Nghĩa Hầu phủ.
Đều nói Loli có ba cái tốt: thân đẹp eo mềm dễ đạp đổ, sau khi gặp được vương gia ác ma nào đó thích thú lại đầy đủ chứng minh được điểm này.
Nàng là ngốc nữ phế vật tiếng tăm lừng lẫy, Thái tử phi chưa gả đã hưu trước, người người tránh không kịp, duy hắn đón lấy khó khăn mà lên, dây dưa đùa giỡn, không phải nàng không cưới. Chẳng những cắt đứt nhân duyên của nàng, cắt đứt hoa đào, còn quấn lấy nàng nàng đời đời kiếp kiếp. . . . . .
Chỉ là nhìn nam tử cao quý nào đó ngắm nhìn chân ngọc hoạt bát của mình, Ngọc Phi Yên ngửa mặt lên trời rơi lệ: “Tình thú, cút!”
————-
Đây là chuyện xưa của phúc hắc trung khuyển và loli xinh đẹp yêu giết lẫn nhau, cuối cùng đại sát bốn phương, ăn hết thiên hạ.
[Nghe đồn 1]
Gian tình xảy ra ở một cái đêm trăng mê người.
“Có muốn báo thù hay không, tra tấn thật tốt đôi cẩu nam nữ kia?”
“Muốn!”
“Gả cho ta, liền đơn giản như vậy ——”
“Gì?”
“Làm Vương phi của ta, cho dù là Thái tử tôn quý cũng phải cung kính gọi ngươi một tiếng Tiểu thẩm thẩm. . . . . .”
[Nghe đồn 2]
Đêm động phòng hoa chúc đầy nhiệt tình, tình cảm mãnh liệt tràn đầy.
“Đây là?”
“Tị Hỏa Đồ.”
“Ta còn nhỏ ——” Mỗ nữ nhe răng.
“Đã là C , không nhỏ! Ngoan, thử xem cái này ‘Quan Âm Tọa Liên’ ——”
“Tránh ra!”
————-
Phía trên đều là nghe đồn, phía dưới mới là chân tướng:
“Vương…….”
Ngày đại hôn, không có tiếp tân nương đến, tâm phúc bên cạnh người nào đó lại quỳ đầy dưới điện phủ, mỗi người chật vật không chịu nổi, vô cùng thê thảm.
“Tiểu thư không chịu lên kiệu hoa, bọn thần đành phải động võ, nhưng chúng thần thật sự không phải đối thủ của tiểu thư ——”
Quét mắt những thuộc hạ vẻ mặt xấu hổ, ủ rũ, nam nhân trên bảo tọa vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lại dần dần trầm xuống.
“Phải cứng rắn trói nàng lên kiệu hoa…….”
“Chọn dùng chiến thuật biển người…….”
“Lấy ngàn địch một…….”
“Kết quả lại thất bại…….”
“Các ngươi làm thế nào còn mặt trở về……..”
Khóe miệng mọi người co giật kịch liệt, những bản lĩnh biến thái của tiểu thư, chỉ có Vương mới có thể sánh bằng, bọn họ ở trong mắt tiểu thư bất quá là những binh tôm tướng cua thôi.
Thấy chủ tử sắp nổi bão, các tâm phúc khác bèn nhanh trí.
“Vương, đều không phải là chúng thần vô năng, chỉ là Thân Đồ Hoàng, Ngạo thế tử, Liên công tử, tộc trưởng thứ năm. . . . . . Đều ở khuê phòng của tiểu thư!”
“Khốn kiếp! Sao lại không nói sớm!!”
Gió lướt qua, người nào đó trên bảo tọa sớm đã không ở đây.