Tên gốc : Câu hồn cuồng gia
Thể loại : xuyên không , hơi ngược
Đây là bộ truyện nói về anh Cận Mính Lôi và chị Cốc Tử Dung – chủ nhân của cửa hàng Mính ký trong hệ liệt “Tứ đại tổng quản”
Chuyện lạ ? Lạ đền kỳ quặc?
Nàng đang yên ổn sống hạnh phúc ở thế kỷ 20 bỗng dưng bị chết oan uổng không rõ nguyên nhân.
Thì ra là Tống Tử nương nương* năm xưa vất vả nhào nặn ra loài người đang tìm cách xoay chuyển lại tình hình
*Tống tử nương nương : Tương truyền : Bà tạo ra vạn vật, mỗi ngày có thể sáng tọa ra 70 loại. Trước khi sáng tọa ra con người thì ngày thứ nhất Bà tọa ra con gà, ngày thứ hai tạo con chó, ngày thứ ba tọa con dê, ngày thứ tư tọa con lợn, ngày thứ năm tạo con trâu, ngày thứ sáu tạo con ngựa. Đến ngày thứ bảy Nữ Oa dùng đất sét và nước nặn ra con người theo hình dạng của mình. Bà nặn ra hết loạt người này đến loạt người khác, cuối cùng cảm thấy làm như thế lâu quá bèn nhúng một sợi mây vào đất sét vẫy thành từng cụ, mỗi cục đất đó biến thành một người. Sau Bà sợ mất công tái tạo bọn người này cho nên bèn dạy cho họ lấy nhau sinh con đẻ cái nối dõi giống nòi không phiền đến Bà. Bà bèn được tôn thờ là Bà Mối và có khi gọi là thần Cao Môi. Khi nào vợ chồng không có con thì đến miếu Bà cầu tự. Thế là Bà trở thành Tống Tử nương nương.
Được lắm ,người thời đại mới tự dưng bay về làm con dân nhà đại Đường
Chẳng những chiều cao từ 1m70 bây giờ lùn xuống hơn 1m50, giọng nói lại còn ỏn ẻn kiểu gì ý!
Thôi thì để thực hiện giấc mộng làm nữ cường nhân của mình
Nàng sẽ dựa vào “Y học Trung Quốc thời hiện đại” chạy vào Vương phủ cứu người lấy tiền thưởng.
Ai ngờ bị tên Vương gia chọn trúng nàng làm người bên gối của hắn.
Ngày nào ái tình cũng vô cùng hào phóng, chưa kể đến đêm đêm nàng toàn bị hắn kéo vào bể dục mất hồn, số lần hắn ‘quấy rầy’ nàng không thể đếm hết nổi.
Thế là từ nay về sau ngoài việc chữa trị cho ông cụ già trong Vương phủ nàng còn phải “làm yên lòng’ nhi tử của lão.
Thêm một việc nho nhỏ nữa đó là chút ‘việc vặt’ đối với hai ả thị thiếp của tên vương gia chết tiệt vì ghen tị mà thích mở mồm ‘dạy dỗ’ nàng.
Nàng chỉ có một thân mà kiêm nhiều chức như vậy, quả nhiên lời lẽ lợi nhuận ở cổ đại cũng không dễ kiếm đâu!
Nàng là sát thủ chi vương thế kỷ 21, xưng diệu thủ độc y. Trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ, thích làm theo ý mình.
Hắn mang tử mâu, danh Quỷ Vương, thế gia vọng tộc, lãnh huyết cuồng vọng, miệt thị thiên hạ.
Ở hiện đại nàng là sát thủ, xuyên qua thời không cư nhiên trở thành đích nữ – con gái do chính thất sinh ra – yếu đuối vô văng của phủ thừa tướng.
Nàng đến dị thế ngoạn làm mây mưa thất thường, đất trời mù mịt.
*
[ oai bản giới thiệu vắn tắt ]
Đêm tân hôn, nàng ở trên người hắn : “Nghĩ chiếm được ta ! Đánh thắng ta trước rồi nói sau!”
Hắn yêu diễm cười khẽ : “Bổn vương chỉ biết đau lòng cho nữ nhân, sẽ không đánh nữ nhân!”
Nàng kháp trụ cổ hắn:“Ngươi nếu dám thích nữ nhân khác, ta liền…”
“Cái gì?” Hắn cười.
“Trước cưỡng gian sau đó hoạn!” Nàng hung tợn nói
Hắn lập tức cởi hết quần áo,“Cưỡng đi, cưỡng xong rồi ngươi nhất định luyến tiếc không hoạn, huống chi…”
Hắn xoay người một cái áp đảo ở trên người nàng.
“Bổn vương thể xác lẫn tinh thần đều là của một mình ngươi !”
*
“Phế vật, nếu ngươi quỳ xuống van xin, ta có thể nạp ngươi làm thiếp.” Cao ngạo thái tử cúi người, lạnh nhìn nữ nhân trước mắt.
Phượng Tri Nhã cúi đầu, bên môi cười lạnh.“Kia — đa tạ thái tử.”
Ngẩng đầu, trong nháy mắt, cổ tay xuất ra chủy thủ, mạnh mẽ đâm tới.
“Phượng Tri Nhã, lá gan hảo lớn!”Thái tử sắc mặt hoảng sợ.
Dao nhỏ trên tay Phượng Tri nhã lại càng thêm nhanh, vút một cái, quần áo trên người thái tử nhất thời hóa thành những mảnh vải rách thưa thớt trên mặt đất.
Một cái lãnh đao mạnh mẽ hướng gương mặt biến sắc của thái tử.“Thái tử nếu là quỳ xuống , có lẽ ta còn suy nghĩ nạp ngươi làm phu.”
Dưới ánh mặt trời, lãnh mâu Phượng Tri Nhã khinh động, sáng rọi diệu nhân, nào có nửa điểm bộ dáng của phế vật.
*
Cuồng vọng trên sa trường, tư thế hào hùng. Gió nổi lên,bụi mờ mịt, huyết nhục vẩy ra.
Phía trên thành lâu, Hiên Viên Uyên cao ngạo đứng thẳng. Mặc vết thương trên người, ánh mắt trói chặt thân ảnh mảnh mai màu trắng cuồng dã hướng tới mình .
Nhìn gương mặt trong mộng xuất hiện trước mắt, con ngươi nổi lên huyết tinh, nhất thời hét lớn một tiếng “Phượng Tri Nhã, ai cho phép ngươi tới !”
Phượng Tri Nhã ngẩng đầu lên, gương mặt tiều tụy mang theo ý cười, cất âm thanh quanh quẩn trong không trung “Hiên Viên Uyên, ngươi đã nói ta chính là ngươi .”
Cho nên, ta sinh tử tùy ngươi!
*
“Báo — Vương gia không tốt , Vương phi lại mang theo ba vị đại nhân đi ra ngoài đánh bài !”
Mỗ vương hơi hơi nhíu mi:“Tùy nàng đi!”
“Nhưng là…” Mỗ thị vệ lau đi mồ hôi chảy trên trán.
“Nói…”
“Nhưng là Vương phi nói, đêm nay vị đại nhân ấy thắng vô số lần, khiến cho người nọ cấp Vương gia thị tẩm.” Mỗ thị vệ mồ hôi ướt đẫm.
Mỗ vương sắc mặt kịch biến, một quyền nện ở trên mặt bàn:“Chết tiệt, lập tức đem cái kia nữ nhân về đây cho bổn vương!”
Tứ lúc còn thơ, hắn vẫn chỉ biết đợi chờ.
Đợi nàng nóng giận, chỉ vào mặt hắn mà mắng: "Cấm gọi ta là tiểu thư!"
Đợi nàng không phổ được thơ, hắn lại âm thầm giúp đỡ,
Nhưng khoảng cách mãi vẫn là khoảng cách, nó tồn tại một cách vô hình.
Nàng là tiểu thư tính tình bướng bỉnh dễ nổi giận đánh người.
Hắn là thư đồng vì không hoàn thành trách nhiệm nên bị đánh, thậm chí cách xa nhà nàng.
Cho dù như vậy, hắn vẫn cam tâm tình nguyệt, vì một câu nói của nàng lúc lệ tuôn:
“Chờ ta trưởng thành, luyện được công phu cao cường, sẽ nhận ngươi trở lại!”
Chẳng qua là lần này phải chờ đến chín năm.
Sợ hãi bị lãng quên khiến cho hắn không thể không đi trước trở về bên cạnh nàng,
Nhớ nàng từng nói lời thề son sắt, nói hắn là người của nàng,
Nhưng đối mặt với khuôn mặt như hoa phù dung không một chút biểu tình,
Hắn mới hiểu rõ, thời gian giỏi nhất là lãng quên,
Kể cả lời thề. . . . . .
Phong Quốc nhị vương gia Lương Hoàng Thiên Lãnh, người đúng như tên tàn bạo, độc ác, vô tâm, lạnh lẽo thiên hạ không người nào không biết tới danh. Hoàng đế ca ca tứ hôn ban cho nữ nhi của đương triều tể tướng, Long Linh Nhiên tiểu thư. Chàng sau đêm tân hôn động phòng hoa chúc, chà đạp xong mỹ nhân thì đạp văng sang một bên tống vào lãnh cung.
Vương phi ở trong phủ chức danh chỉ là hão, vị trí không bằng một tiểu thiếp bình thường. Rước vào phủ chưa được hai ngày đã bị bỏ rơi thì còn ai nể mặt. Sức khỏe vốn yếu ớt lại không được chăm sóc tốt chẳng mấy chốc đã đổ bệnh nặng. Ốm đau thập tử nhất sinh, phu quân cũng thèm tới ngó mặt một cái, hắn mừng thầm nguyền rủa nàng chết cho nhanh còn không kịp, ở đó mà thăm với nom.
Nàng rốt cuộc đại nạn không chết, sau khi tỉnh lại khỏi bệnh thì tâm tính thay đổi hắn, không còn là cô gái yếu đuối, đa cảm, đa sầu như trước. Vương gia ngươi có thể lãnh khốc vô tình thì vương phi của ngươi há lại không thể.