Khi rơi vào tuyệt vọng, khi lâm vào nguy cấp nhất thì người nọ lại xuất hiện như thần tiên.
Trong lạnh lùng lại nhè nhẹ hiện lên từng đợt từng đợt nhu tình, nếu có thể thì Tô Lưu Y thật sự mong muốn bản thân mình có thể chết ngay trong niềm hạnh phúc này.
Mà Giang Thượng Phàm, người từng bị phản bội, hận ý ẩn nấp sâu tận đáy lòng suốt mười năm qua thật sự sẽ dễ dàng chậm rãi biến mất hay sao?
Hắn dùng vô tận nhu tình tạo thành cái lưới làm cho Tô Lưu Y cam tâm tình nguyện sa chân, mục đích cuối cùng của hắn là cái gì?
Gương vỡ khó lành, ái hận tình thù, kết cục cuối cùng, rốt cục là ai nát tâm?
Vết thương chồng chất cũng là tình cảm thương hải tang điền, đến tốt cục còn có thể có một tương lai tốt đẹp hay không?
Thế nhưng, thử hỏi trên đời này có vị thị vệ nào làm giống hắn vất vả như vậy?
Vừa phải hao tâm tổn trí giúp tiểu hoàng đế phối dược, còn phải đề phòng hắn bị người hạ độc,tệ hơn nữa chính là, tiểu hoàng đế còn lén lút trốn nhà rời cung, làm hại hắn dọc theo đường đi xốc lên toàn bộ tinh thần đến làm tốt kiến tập nhiệm vụ, ngự y kiến tập hết, lại vội vàng làm kiến tập thị vệ, còn kiêm chức kiến tập người hầu, một hơi không hiểu sao kiến tập luôn trên long sàng.
Không phải lo âu mất nước chỉ có thái bình thịnh thế, làm sao ta có cơ hội bộc lộ nhiệt huyết thanh niên đại triển quyền cước chứ?
Cho nên ta nhất định, nhất định phải thoát khỏi cuộc sống không thú vị này!
Tiểu Thường trong lòng có giận, có nhói, nhưng vẫn không nhận ra,
“Hóa ra ta yêu hắn từ lâu lắm rồi…”