Thể loại: Phụ tử, giang hồ, HE, mĩ công mĩ thụ, cường công cường thụ, nhất công nhất thụ…
Beta: Mai Lạc.
Mỗi người chúng ta đều không biết trước được tương lai như thế nào, vận mệnh cuối cùng là hạnh phúc hay bi thương…
Đôi lúc khi chúng ta đang đi trên con đường mà ông trời đã sắp đặt.
Khoái hoạt. . Bi thương. . Rốt cuộc là cái gì làm cho ta ở lại chỗ này. .
Có lẽ ta chỉ muốn một lý do. . Một lý do để lưu lại. .
Biết yêu sẽ không có kết quả. .
Nhưng chúng ta vẫn yêu nhau . .
Chúng ta thương tổn lẫn nhau. .
Có lẽ chỉ có như vậy. .
Mới có thể nhớ rõ ta vẫn còn yêu ngươi. .
Có lẽ chỉ có như vậy. .
Cho dù che kín vết thương. .
Chúng ta vẫn rất yêu .
Thể loại: xuyên không, cung đình, nhất thụ nhất công, một chút ngược ngược khúc cuối, HE
Editor: ATM card
Re-edit: Nescafe’.
Kiếp trước hắn nắm giữ cả một tập đoàn kinh tế lớn, do cha mình để lại nhưng thương trường như chiến trường khiến cho Long Duệ Lân bị đối thủ hãm hại gặp tai nạn máy bay mà chết.
Ông trời thương xót cho hắn cơ hội xuyên về cổ đại vào một hoàng tử của nước Đại Á, nhưng vì bảo toàn cho mạng sống mà hắn phải giả dạng công chúa, Khốn nạn ở chỗ, tên hoàng tử này không phải sắc nước hương thành mà là một tên mập như heo. Long Duệ Lân tức ói máu, thế là hắn bắt đầu hành trình giảm béo gian khổ cùng cận vệ thân thiết Vệ Tình của mình.
Sau khi lấy lại vóc dáng khuynh nước khuynh thành, hắn sắm vai công chúa qua nước Hiên Viên để cầu hòa. Trên đường đi, hắn và Vệ Tình đều bị hai tên đạo tặc cưỡng hôn. Hồn vía chưa kịp về thì cả hai chủ tớ lại phát hiện ra, hai tên đạo tặc ấy chính là Hiên Viên Dực – Hoàng đế Hiên Viên và Thượng Quan Liên Phong – Tể tướng Hiên Viên. Thật là giận sôi máu. Long Duệ Lân quyết tâm trả thù…
Cảm nhận cá nhân: Em uke trong này khá, em chơi anh hoàng đế mấy trận, mà mất mặt nhất là em lừa thiên hạ tưởng anh bị em thượng =)) Nửa đầu truyện hài nhưng nửa sau lại ngược
Văn án :
Ta, Long Duệ Lân, đường đường là người thừa kế tập đoàn gia tộc Khóa Quốc, trăm năm khó gặp đích kỳ tài,
Ở gặp được tai nạn trên không linh hồn xuất khiếu sau thế nhưng sẽ làm nhất thời hồ đồ đáp ứng cái đó ngốc quỷ cùng hắn trao đổi thân phận!
Tuy nói kia ngốc quỷ thị đường đường rộng lớn á Vương Triêu đích trực hệ con cháu, gia tộc có tiền có thế,
Nhưng hắn cũng là cha không đau nương không được hơn nữa từ nhỏ còn bị trở thành nữ hài tử chăm sóc,
Vừa muốn làm như hòa thân đích công cụ đó được đáng sợ đích đế quốc hiên viên Vương Triêu đi đích kẻ đáng thương!
Hừ! Xem ta như thế nào đến xoay Càn Khôn, vãn hồi hoàn cảnh xấu!
Đưa này khi dễ người của ta đùa giỡn phải xoay quanh! Ha ha ha!
“Phía dưới xin mời khách quý của của chúng ta, cũng chính là ngôi sao mới của giới diễn viên, nhân xưng sầu muộn tiểu sinh – Văn Lược. Mời lên đài trao giải!” Người dẫn chương trình liên tiếp giới thiệu, rốt cuộc hô lên tên của hắn. Dưới đài một mảng hoan hô.
“Sầu muộn tiểu sinh!” Trong lòng Văn Lược nghe tên này mà ói ra, sau đó đứng dậy nhìn màn hình mỉm cười, rồi hướng phía khán giả phất tay, cuối cùng mới chậm rãi lên sân khấu.
“Khụ…khụ..” Trước ho khan thanh quản, sau đó nghiêng mặt đến trước microphone. Người đại diện đã nói với hắn lúc nghiêng mặt là đẹp nhất. Điểm này Hậu lão sư cũng đã nhấn mạnh rất nhiều lần. Văn Lược đối với việc này từ trước đến nay đều ghi nhớ rõ ràng.
Màn hình lớn phóng cái gì, hắn cũng không có để ý, nắm trong tay phong thư lại trở nên quá trầm trọng, hắn biết bên trong là kết quả. Trao giải loại này nhiều hay ít đều đã để lộ một chút ra bên ngoài. Vệ Sanh giỏi giang, Văn Lược đều đã có thể nhìn ra, vì để hắn không phải chịu quá nhiều kinh ngạc, bình thường Vệ Sanh đều cho hắn biết trước kết quả cho nên Văn Lược vẫn có thể bày ra hình tượng vân đạm phong kinh (nhẹ nhàng lãnh đạm) trước mặt truyền thông.
“Thật cao hứng vì tổ ủy hội để cho tôi trao giải thưởng. Tuy rằng tôi rất muốn là người nhận giải, bất quá hiển nhiên có người cướp đi trước mặt tôi!”
Thời điểm Văn Lược tận lực đè thấp thanh âm, là tối có sức hấp dẫn, hắn thanh âm trầm thấp làm rất nhiều người mê điện ảnh thét chói tai, có thể thấy được hắn có đủ tư cách để trao giải thưởng.
Tương lai, ngày 04 tháng 08 năm 3005.
Ở nơi nào đó vùng ngoại ô nước Pháp, có một tòa biệt thự phong cách Noman. Đi qua cánh cửa sắt hình hoa văn, mở ra là mái nhà nghiêng truyền lại khí chất đẳng cấp quý tộc.Muốn nói biệt thự này có gì khác biệt, có lẽ là các loại thiết bị máy tính kiểm soát công nghệ cao được lắp đặt ngầm trong vách tường cùng bãi cỏ.Lúc này, tại phòng nào đó trong biệt thự, máy vi tính hiển thị không gian ba chiều đột nhiên tự động khởi động, màn hình hiện ra một ít văn tự đồng thời cũng bắt đầu phát ra âm thanh như con người:+ Sát thủ: N02+ Họ tên: Diêm Hạo Nguyệt+ Biệt hiệu: Giáo hoàngNhiệm vụ thất bại, xác nhận tử vong.“Chậc, chậc, chậc, xem ra lần này lỗ vốn nặng. Chẳng những nhiệm vụ thất bại còn bồi thường sát thủ bài danh thứ 2 trong tổ chức chúng ta nữa chứ.” Một người đàn ông thần bí nhìn màn hình trước mắt tự lẩm bẩm.Ta xin nói đôi lời về cách xưng hô trong truyện này, tuy bộ này là hiện đại nhưng ta vẫn quyết định sử dụng cách xưng hô ‘ta – ngươi’. Bởi vì bộ phụ tử này không giống những bộ phụ tử khác, em tử bộ này không mún gọi anh phụ là cha nên ta không bít để hai cha con nhà nỳ xưng hô với nhau thế nào, gọi tên thì không rồi, ‘tôi – anh’ cũng không được, ‘tôi – ông’ lại càng không xong, ôi thôi anh phụ người ta trẻ trung sáng ngời thế kia mà kêu ông nghe khiếp quá. Nên thôi cứ ‘ta – ngươi’ cho nó lành