Cũng là xuyên không, nhưng lại là từ cổ đại đến hiện đại, biến thân tử một thiếu niên anh tuấn thành một nữ nhân nhan sắc bình thường.
Là một nữ nhân hiện đại thì hắn có thể làm cái gì? Làm thêm kiếm tiền trả học phí, vùi đầu vào học tập, thi cử……
Đúng rồi, hồi trước đây ngươi có thông thạo cái gì không?
A, cầm kỳ thi họa (giọng nói càng ngày càng nhỏ, ừm…… là ăn chơi trác táng…..)
Tần Mạt, ta thấy ngươi tuy xấu xí nhưng bộ dạng lại rất tao nhã. Nếu mỗi người là một cuốn sách, thì bìa sách xấu hay đẹp hoàn toàn không quan trọng. Điều quan trong nhất chính là nội dung của nó, nếu thực sự hấp dẫn thì thơ cũng có thể biến thành bức tranh đẹp.
Có điều để cải tạo con người hắn, kỳ thực chính là một việc phi thường.
******
Lời dẫn truyện: nữ (nam) chính là một công tử quyền quý thời Bắc Tống xuyên qua thành một cô gái bình dân ở hiện đại. Lúc đầu còn bị đưa vào nhà thương điên để trị bệnh, sau phải dần dần học tập để trở thành con gái. Truyện có les nhẹ (bởi nàng/chàng lúc đầu còn quen thói phong lưu đời trước). Nam chủ trong truyện cũng rất uy vũ (mới áp chế được cô gái có linh hồn nam tính này), ngoài ra còn có một chút võng du. Tác giả miêu tả tình cảm của nữ chính từ khi quyết định hội nhập xã hội hiện đại tới khi quyết định yêu anh nam chính.
******
Note: truyện này dài, dài, dài, rất dài. Khúc đầu có hơi tẻ nhạt nhưng càng đọc về sau càng hay. Cho nên mọi người ráng kiên nhẫn theo đến hết truyện, bảo đảm sẽ không nuối tiếc đâu. ^^
(Tên riêng qua từng bản edit khác nhau sẽ khác nhau)
Tên người
Tên riêng khác
Y lãnh đạm, y trầm mặc, y cứng nhắc.
Gã kiêu ngạo, gã độc miệng, gã trẻ con.
Một người như gã và một người như y.
Liệu số phận sẽ an bài cho cả hai ra sao?
Lâm Mặc Trạch vì thấy buồn chán nên đã lên đảo Huyền Vũ đánh thần thú.
Chỉ là không ngờ được đại thần đứng ngắm bản thân mình đánh thú thần a!
Mãi cho đến khi từ thân thể đến linh hồn, toàn bộ bị đánh chiếm.
Khi anh rốt cuộc dựng thẳng cờ trắng lên đầu hàng, người đàn ông công thành đoạt đất này lại nói cho anh:
“Như anh mong muốn, tôi không hề dây dưa anh nữa.”
Chỉ là dọa suông, hay là thật sự nản lòng thoái chí? Vậy thì để cho tôi đánh bất ngờ tối nay, tìm kiếm kết quả.
Nàng - Trúc Liên Thảo, 20 tuổi là 1 cô gái ngây thơ, nhưng vô cùng ngốc nghếch. Bởi vì gia đình muốn cô xem mặt người cô không biết nên Liên Thảo quyết định âm thầm bỏ nhà trốn đi. Trên đường bỏ trốn cô bị 1 gã định giở trò sàm sỡ thì có 1 đứa bé từ trên trời rơi xuống đè lên người gã, khiến hắn bất tỉnh nhân sự. Là người luôn luôn yêu thích trẻ con nên cô nhận nó là con của mình, suốt đời chăm sóc nó.
Thiên Vân Phong là 1 ma vương nguy hiểm, lạnh lùng, tàn nhẫn thống trị ma giới. Vẻ bề ngoài vô cùng đẹp đẽ của anh đã thu hút tất cả những kẻ khác phái trong 3 giới tiên-nhân-ma và cả yêu giới.
Nhưng không 1 ai khiến trái tim anh rung động, thậm chí cơ thể họ có phơi bày cũng không thể khiến anh khơi dậy dục vọng tiềm ẩn. Nhưng dù có mạnh đến đâu vẫn có 1 điểm yếu được dấu giếm hoàn hảo.
1 vạn năm về trước bị 1 tiên lão phong ấn sức mạnh nên cứ 1000 năm anh sẽ bị biến thành 1 đứa trẻ trong vòng 1 tháng. 1 tháng đó sẽ là những tháng ngày khổ sở nhất. Và ngày đó lại đến chỉ khác là khi anh vừa hoàn đồng thì bọn yêu quái mò đến đánh giết những kẻ bảo vệ anh. Chúng không tìm thấy anh chỉ thấy 1 đứa trẻ vô cùng đẹp mắt, bực bội bọn chúng đạp cho anh 1 phát xuống vực sâu. Rơi xuống đó không ngờ lại đúng thời điểm cửa thời gian mở ra ,1 triệu năm mới có một lần. Điều đó đã đưa anh đến 1 thế giới tương lai.
– Bảo bối, lại đây để mẹ tắm cho con nhanh đi.
– Này, buông tôi ra. Tôi nhắc lại cấm gọi tôi là bảo bối và cô không phải mẹ tôi.
– Nhiều chuyện lại đây.
Chưa bao giờ anh lại cảm thấy vô lực như bây giờ. Cơ thể này anh đã giữ gìn hàng vạn năm đâu thể để cô gái ngốc này tuỳ tiện sờ mó như vậy. Nếu cô ta đã xem hết của anh rồi. Chờ đấy anh sẽ bắt cô đền lại gấp đôi.
Tiêu Vân không chút do dự trả lời ta: uống sữa hộp chứ gì.
Ta thật sự không hiểu câu trả lời này là như nào.
Vì thế ta đã quyết định rằng, ta muốn Tiêu Vân làm tiểu thụ của ta.
Công: “A! Bảo bối! Thật thích thật thích! Hoa cúc của em thật tuyệt mà.”
Thụ: “…”
Công: “A được! Cứ như thế! Đúng là chỗ đó! Hút dùng lực hút! Ép khô anh đi!”
Thụ: “…”
Công: “A a a a a a a a, đến rồi đến rồi! Anh không được rồiiii”
Thụ: “…”
Công: “A, a, a ông xã chỗ đó của em thật đáng yêu thật thoải mái, thật sảng khoái”
Thụ: “…”
Công: “A a không được không thể tiếp tục cắm vào nữa! Kê kê của anh muốn hỏng mất!”
Thụ: “…”
Công: “Không cần không cần! Anh chịu không nổi!!!!”
Thụ: “…”
Công: “A a a a a a anh muốn bắn a a a a”
Thụ: “… Ừm”
Quả nhiên, một cái chân mang giày vải đạp trên tờ chi phiếu kia.
Cậu nghe được âm thanh nhu nhu nhược nhược đó từ trên đầu cậu truyền đến: “Long, thầy không ngờ em lại như vậy, sao em có thể bắt nạt bạn học như vậy, thầy nhìn nhầm em rồi.”
Mi cái đồ cháu con rùa, mau dời cái chân khỏi tờ chi phiếu của ba ba mi đi a a a a.
Bỗng nhiên cái chân kia dùng lực một cái, roẹt một tiếng.
Dường như cậu nghe thấy âm thanh chính mình tan nát cõi lòng.
Editor: Đừng nhìn cái tên mà hoảng nhé, như văn án đã nói đây ngọt văn, không có ngược thân ngược tâm. Chỉ kể về những mẩu chuyện dở khóc dở cười của một đôi phu phu ^^. Bé thụ trong này moe hết phần người (≥◇≤), vì ở nhà rảnh rỗi em ấy thường xuyên xem phim và tiểu thuyết đam mỹ khổ tình, sau đó tự coi mình là nữ chính/ tiểu thụ trong đó, rồi khăng khăng nói chồng mình leo tường (¯^¯ )…