Sau khi trọng sinh về năm tám tuổi, tôi phát hiện mình có khả năng đọc được suy nghĩ người khác.
Khi cùng người anh trai đang bị cả mạng xã hội ghét bỏ tham gia chương trình thực tế dành cho phụ huynh và con cái—
Một nữ minh tinh xinh đẹp nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ngoài mặt dịu dàng nhưng trong lòng lại đang nghĩ:
“Phiền chết đi được, con nhóc này chẳng phải đang đối đầu với Giang Dĩ Niên (tên anh trai tôi) sao, nếu không phải vậy thì tôi thèm vào mà để ý tới nó.”
Còn người anh khiến ai ai cũng sợ hãi kia - Giang Dĩ Niên - lạnh lùng nhìn tôi, nhưng trong đầu thì đang gào thét:
“Aaaa em gái mềm quá đi mất!”
“Mình lau nước mắt cho con bé kiểu này có thô bạo quá không, lỡ làm con bé đau thì sao?”
“Muốn thơm một cái quá… nhưng lại sợ dọa con bé thì làm sao giờ?”
Tôi cứng đờ người lại trong lòng nữ minh tinh, sau đó quay sang, có chút do dự mà đưa tay về phía Giang Dĩ Niên:
“Anh ơi… ôm em một cái được không?”
Từ khóa hot search lập tức nổ tung
“Mặt lạnh như Diêm Vương, Giang Dĩ Niên lại là một tên cuồng em gái?”
√ Tên hán việt: Lão sư, ngã thị nâm đích khoa đại biểu.
√ Tác giả: A Lập.
√ Số chương: 24 chương.
√ Hậu kỳ: The Konbini.
√ Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hài hước, Nhẹ nhàng, Niên hạ, Thầy trò, Vườn trường.
__________
[Văn án]
【Được đằng chân lân đằng đầu học sinh VS Núi băng đến đúng lúc sẽ tan thầy giáo】
Gặp phải một thầy giáo lạnh lùng như núi băng thì phải làm sao đây?
Một từ thôi: Khóc!
(Ghi chú: Mối quan hệ thầy trò ở giai đoạn đầu)
Thể loại: Đam mỹ, hề hước, chủ thụ, ABO, ngọt, tình yêu duy nhất, xuyên sách, vả mặt
Giới thiệu:
Khi còn sống tôi là thị vệ trung thành nhất của thiếu gia. Sau khi chết tôi cùng thiếu gia thực hiện nhiệm vụ xuyên sách, chuẩn bị sống lại ở thế giới mới.
Tôi giành được suất sống lại trước thiếu gia một bước. Dưới sự đề cử nhiệt tình của hệ thống, tôi đã chọn thế giới “ABO” – nơi được đồn là có chỉ số hạnh phúc cao nhất, để bắt đầu cuộc sống mới.
Sau này tôi mới biết, hóa ra không phải hạnh phúc nhất, mà là… hạnh fuck nhất.
*
Sau khi sống lại tôi vẫn có một “thiếu gia”. Đợi đến khi thiếu gia của tôi hoàn thành nhiệm vụ, ngài ấy sẽ sống lại trên thân xác của “thiếu gia” này.
Chỉ là nhân vật “thiếu gia” trong sách lại được thiết lập là một Alpha suốt ngày phát tán pheromone, động dục khắp chốn.
Vì để thiếu gia có thể sống lại vào một cơ thể băng thanh ngọc khiết, tôi thề sẽ bảo vệ trinh tiết của “thiếu gia” đến cùng!
*
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng Vệ Tu cũng sống lại ở thế giới ABO.
Vừa mới mở mắt trong cuộc đời mới, y chợt phát hiện thị vệ Doãn Xuân nhà mình đang bị bao vây bởi tập đoàn Luận Kiếm Hắc Ám, mà “chính mình” lại là kẻ chủ mưu.
Vệ Tu: Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Doãn Xuân: Không sao, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ thôi.
Mãi sau này Vệ Tu mới biết thân phận mới của mình là một A bất lực, bị một Beta u ám hắc hoá giam cầm ép yêu, khó khăn lắm mới trốn thoát được, đang chuẩn bị báo thù tên B kia…
Mà tên B u ám đó chính là Doãn Xuân.
Y thực sự muốn biết trước khi mình sống lại đã xảy ra chuyện gì.
CP: Vệ Tu (thiếu gia – công) x Từ Doãn Xuân (thị vệ – thụ)
+ Thoạt nhìn giữ mình trinh trắng, mẹ nam công x Thoạt nhìn bị điên chó săn trung thành thụ
+ Chính văn ngôi thứ ba, bản thảo
+ Công không liệt dương, thụ bịa chuyện
Tóm tắt: Nam đức của thiếu gia do thị vệ chó săn trung thành vừa điên vừa ngốc bảo vệ
Dàn ý: Quý trọng tình cảm người bên cạnh, quý trọng tình cảm thuần khiết
Thái hậu thích dùng đạo đức để trói buộc người khác, thế lực ngoại thích thì hoành hành ngang ngược.
Thái tử vô tài vô đức, các hoàng tử khác thì ôm mộng bá vương, thèm khát ngai vàng.
Các công chúa tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng thường xuyên bị phò mã và nhà chồng ức hiếp.
Phi tần trong hậu cung thì đấu đá không ngừng, mạnh ai nấy tự lo lấy thân.
Ngay cả các ngôn quan cũng lời lẽ sắc bén, chỉ cần ta hơi sơ sẩy một chút là lập tức bị chửi bới thậm tệ.
Mẹ nó chứ, làm hoàng đế mà đến mức này thì đúng là mất mặt.
Ngày đầu tiên làm hoàng đế, ta đã muốn chém đầu người khác rồi.
Bạn cùng phòng rất thích khóc.
Khóc vì làm đổ lọ serum của tôi.
Khóc vì không nhận được học bổng.
Khóc vì phải trả lại tiền.
Nước mắt của cô ta khiến tôi mất học bổng, bị người đời xa lánh.
Nhưng cô ta không biết, cô ta đã bị con quỷ xui xẻo nhập vào người.
Là con quỷ xui xẻo ăn nước mắt.
Cô ta khóc càng nhiều thì sẽ càng xui xẻo.
Bị bệnh trĩ rồi, yêu đương thế quái nào đây?
Meme xuất phát từ một bức ảnh trên “chốn thì thầm”[1]: Chơi bóng rổ bị bệnh trĩ hành nên nhét băng vệ sinh vào trong quần. Lúc đang chơi hăng thì nó rơi ra từ trong quần cộc, phía trên dính máu, toàn trường lập tức lặng thinh, nửa trận sau quân địch nhường rõ, mấy ngày sau đội trưởng đối tốt với tôi cực kỳ.
Sửa đổi thiết lập, thụ không bị trĩ thật!
Quý Lâm chỉ muốn nói: Đừng “khám” bệnh trên Baidu.
[1] Chốn thì thầm – 空间悄悄: Chức năng nhắn tin ẩn danh gửi bạn bè trên QQ. Người dùng có thể thoải mái bày tỏ cảm xúc của mình đến bạn bè nhưng bạn bè không thể biết đứa gửi tin nhắn là ai.
Tác giả: Mặc Tây Kha
Tran / Editor: Binh Pham ngoc
Beta: Binh Pham ngoc
Thể loại: Thanh mai trúc mã, Hào môn thế gia, Thanh xuân vườn trường, HE, Sủng Ngọt, Hiện đại, Hoán đổi linh hồn, Hài hước
Độ dài: 248
Giới thiệu
---
**Nhà họ Mục gặp scandal lớn.**
Con gái trong cặp song sinh long phụng của gia đình từ nhỏ đã bị bảo mẫu tráo đổi, bị bỏ rơi ở vùng quê suốt mười bảy năm, mãi đến bây giờ mới được đón về!
Tiểu thư thật trở về, nhưng không có tình thân, chỉ có sự thương hại.
Ba mẹ nhà họ Mục: “Chúng ta và Dao Dao đã có tình cảm sâu nặng, không thể để con bé mất mặt, nên chỉ có thể nói với bên ngoài rằng con là con nuôi, con sẽ không trách chúng ta chứ?”
Vị hôn phu vốn thuộc về cô cũng nói: “Vị hôn thê của tôi chỉ có thể là Dao Dao! Đồ nhà quê, cút đi.”
Người anh song sinh điển trai, Mục Khuynh Diệc, lại có thái độ khó đoán.
Chân tiểu thư Hứa Hân Đoá bình thản đáp: “Không sao cả.”
---
Hứa Hân Đoá từ nhỏ đã có thể hoán đổi thân xác với một thiếu niên bí ẩn.
Thiếu niên đó luôn ngông nghênh nói: “Không muốn học đàn piano đâu, cậu đi thay tôi đi.”
Hứa Hân Đoá giúp cậu ta giành vô số giải thưởng, trở thành học bá, dùng chính cơ thể của cậu tôi luyện ra khí chất quý tộc và tài hoa xuất chúng.
Tại một bữa tiệc, cả nhà họ Mục đều sững sờ khi thấy vị đại thiếu gia nhà tài phiệt sải bước về phía Hứa Hân Đoá, cất giọng đầy bá đạo:
“Làm bạn gái tôi đi. Nhà em tuy nhỏ bé, nhưng em đẹp mà.”
Hứa Hân Đoá mỉm cười đáp: “Thật ra tôi cũng nhớ ba mẹ mình rồi.”
Nhanh vậy đã đổi cách xưng hô rồi sao?!
---
**Chân tiểu thư lãnh đạm, giết sạch đám não tàn × Đại thiếu gia tài phiệt ngông cuồng, bá đạo, lạnh lùng**
(*Lưu ý: Đây là một bộ truyện cẩu huyết, có yếu tố nhân vật phụ bị hạ trí thông minh.*)
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, giả tưởng, cưới trước yêu sau, niên hạ, hài hước, ngọt sủng, HE
GIỚI THIỆU
「Xòe đuôi là bởi vì ngứa, chứ không phải vì thích anh đâu 」
Chúc Minh – thiên tài khoa học ngày trước đã mất đi khả năng đi lại do một tai nạn, giấc mộng nghiên cứu khoa học tan vỡ, chuyện hôn nhân cũng trở thành vấn đề lớn.
Khi bị bắt đi xem mắt, anh đã gặp Tịch Tiện Thanh lạnh lùng, đẹp trai.
Vị nhà thiết kế trang sức vừa kiêu ngạo vừa tự cao tự đại này lại sở hữu tinh thần thể là một con chim công xanh không thể xòe đuôi một cách bình thường.
Tịch Tiện Thanh lạnh lùng nói: “Tôi giúp anh đối phó với gia đình, anh giúp tôi chữa trị tinh thần thể. Kết hôn theo hợp đồng, mỗi người đều có được thứ mình muốn, một năm sau ly hôn.”
Thói quen nghề nghiệp trước đây khiến Chúc Minh cực kỳ hứng thú với các chứng bệnh tinh thần thể phức tạp khó trị. Anh cảm thấy Tịch Tiện Thanh là một mẫu thí nghiệm rất thú vị.
Chúc Minh mỉm cười: “Có thể thử xem.”
Sau khi kết hôn, Chúc Minh nghiên cứu, chế tạo ra thuốc đặc trị. Tịch Tiện Thanh dùng suốt mấy tháng, chim công phía sau cậu vẫn không hề có dấu hiệu gì.
Chúc Minh thử phát triển phương pháp trị liệu thần kinh khác. Sau nhiều đợt trị liệu, chim công xanh vẫn không thèm nhúc nhích dù chỉ một cọng lông.
——Mãi cho đến một buổi tiệc nọ, Chúc Minh say tí bỉ không biết gì, mỉm cười tủm tỉm ôm cổ Tịch Tiện Thanh, trao cho cậu một chiếc hôn nồng nhiệt, vang dội ngay trước mặt mọi người.
Chúc Minh tỉnh lại với cái đầu đau như búa bổ: “… Xin lỗi, tửu lượng của tôi tệ quá.”
Tịch Tiện Thanh im lặng một lúc lâu, chỉ để lại một câu “Lần sau hãy tự biết khả năng uống rượu của bản thân.” rồi nghênh ngang đi mất.
Chúc Minh chán nản vì bản thân vượt quá giới hạn.
Nhưng khi anh đang thở dài nhìn xuống dưới cửa sổ, vừa đúng lúc bắt gặp Tịch Tiện Thanh đang vô cảm đứng trong vườn.
——Cùng với con chim công xanh đang điên cuồng xòe đuôi sau lưng cậu.
Chim công lạnh lùng tsundere yêu cái đẹp x Cáo có bệnh thông minh giỏi thả thính
Nhân vật chính: Tịch Tiện Thanh X Chúc Minh
Vỏ của cây gọi là vỏ cây, da của người gọi là da người, vậy da của quỷ thì gọi là gì?
Sư phụ bảo tôi, da của quỷ gọi là da quỷ.
"Da quỷ dùng để làm gì?"
“Đứa nhỏ ngốc này, quỷ mặc da người để giả làm người, đi lừa người; còn người mặc da quỷ tất nhiên là để giả làm quỷ, đi lừa quỷ chứ sao."
Sau khi chồng qua đời, anh ta để lại cho tôi một đống chuyện thối nát trong nhà
Bố mẹ chồng cần uống thuốc lâu dài để duy trì sự sống, con cái gào khóc đòi ăn, còn có món nợ nần cao ngất ngưởng.
Mà chờ đến ngày tôi sắp tàn hơi và trả hết nợ.
Ông xã đã sống lại, đã vậy còn dẫn theo cô vợ nhỏ mới của mình.
Anh ta nói: "Anh chỉ đi trốn nợ mà thôi, chẳng lẽ em thật sự hy vọng anh chết sao?"
"Lần này anh lại thiếu một trăm vạn, em trả thay anh đi, dù sao em có thể trả được một lần thì lần thứ hai cũng trả được thôi!"
Tôi không đồng ý, anh ta mua bảo hiểm cho tôi trước thời hạn và khiến tôi qua đời ngoài ý muốn.
Khi mở mắt lần nữa.
Tôi trở lại cái ngày chồng tôi chết giả.
Một vụ tai nạn xe, tôi xuyên thành nữ chính nhu nhược trong truyện niên đại những năm 80.
Chồng chê tôi quê mùa không biết điều, lại còn qua lại mập mờ với con bé phát thanh viên l.ẳng l.ơ trong xưởng.
Bố mẹ chồng coi tôi là cái mỏ tiền, ép tôi nộp hết lương để trợ cấp cho cô em chồng góa bụa.
Em chồng vừa được ăn được nói được gói mang về nhưng cái mỏ lại không ngừng ch,,,ửi rủa, ăn của tôi, uống của tôi, còn ch.ửi tôi là đồ nhà quê vô học.
Hừ.
Tôi đây là ai chứ? Sếp thì bật, đồng nghiệp thì xé, đ...ánh khắp khu phố không đối thủ, siêu cấp mỹ nhân " thiếu nữ thừa nam" đây.
Gặp phải tôi, coi như bọn họ xui tận mạng rồi.
Mấy con qu..ỷ hút m...áu kia, chếc hết đi cho bà!
Tác giả: Trần Thập Niên
Tran / Editor: Thoa Trần
Thể loại: Cổ đại, Gia đấu, Hài hước, Nhẹ nhàng, Chữa lành, HE
Độ dài: 117
Giới thiệu
Triệu Doanh Doanh là một mỹ nữ xinh đẹp, nhưng mỗi lần “giao chiến” với tỷ muội trong nhà đều thất bại thảm hại. Đại khái là vì đầu óc nàng không tốt lắm, tất cả đều dùng để đổi lấy dung mạo hết rồi.
Một ngày nọ, nàng lại bị chơi xấu, phụ thân trách mắng, còn phạt quỳ nàng. Từ trong Từ đường đi ra, Triệu Doanh Doanh nhìn ánh trăng sáng, hy vọng thần tiên hiển linh, phù hộ nàng lần sau có thể thắng được tỷ muội trong nhà.
Vậy là từ trên trời rơi xuống một mẩu giấy, bên trên viết tỉ mỉ cách làm thế nào để đối phó lại chiêu trò của mấy tỷ muội.
Từ đó trở về sau, thần tiên vẫn luôn phù hộ cho Triệu Doanh Doanh. Mỗi lần nàng cùng các tỷ muội “giao đấu”, đều có thể toàn thắng!
Ngày nọ, nàng bắt gặp vị hôn phu và muội muội của mình đang gian díu với nhau. Vị hôn phu không những không cảm thấy tội lỗi, còn mắng nàng là đồ ngốc nghếch ngu xuẩn, vô cùng chướng mắt nàng.
Triệu Doanh Doanh tức điên, màn đêm buông xuống, nàng lại cầu nguyện dưới ánh trăng. Khẩn cầu thần tiên ban cho nàng một vị hôn phu tốt gấp trăm lần vị hôn phu kia, để cho hai người kia tức chết đi!
Thần tiên lại lần nữa chỉ dẫn, vị hôn phu tương lai của nàng hiện tại đang ở căn nhà sát vách kia. Thế là Triệu Doanh Doanh liền đi đến gặp, quả thật tốt gấp mấy trăm lần vị hôn phu cũ kia, còn nghe nói hắn là một đại quan ở Kinh thành, nàng vô cùng vui mừng.
Sau này, khi nàng cùng phu quân đến Kinh thành, mới biết được phu quân của nàng không chỉ là một vị quan bình thường mà còn là một người dưới một người, trên vạn người, công danh vô cùng hiển hách Hoắc Bằng Cảnh!
Triệu Doanh Doanh nhất thời sợ hãi không thôi, tất cả mọi chuyện đều là do thần tiên phù hộ mới mê hoặc được tâm trí của hắn, nếu hắn phát hiện ra nàng chỉ là một kẻ ngu ngốc thì sao?
Màn đêm buông xuống, nàng chuồn ra khỏi phòng, dưới ánh trăng tiếp tục cầu nguyện. Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, hóa ra lại là phu quân của nàng.
Hoắc Bằng Cảnh nắm lấy tay cô vợ ngốc của mình, dắt nàng về phòng ngủ:
“Làm gì có thần tiên nào? Tất cả đều là ta giúp nàng. Trời lạnh, trở về ngủ thôi.”
-
Hoắc Bằng Cảnh bị người ta hạ độc, bất đắc dĩ phải đến Giang Nam tĩnh dưỡng.
Hắn mai danh ẩn tích ở Giang Nam, thuê một tòa tiểu viện, hằng ngày xử lý số sổ con được gửi từ Kinh thành tới.
Mỗi ngày ở Giang Nam đều trôi qua không chút gợn sóng, duy chỉ có việc, đó là tiểu cô nương sống ở cách vách kia, thật khiến cho người ta có chút phiền nhiễu.
Hoắc Bằng Cảnh nhìn không được, quyết định giúp nàng một phen.
Giúp một chút, không ngờ bản thân càng lúc càng lún sâu vào.
Triệu Doanh Doanh x Hoắc Bằng Cảnh
Mỹ nhân ngu ngốc x quyền thần tâm cơ
Khương Hành sống vô tư lự suốt 18 năm, cho đến khi đột ngột bị báo tin rằng cậu chính là "giả thiếu gia" bị tráo đổi từ nhỏ. Vốn là cậu chủ quý giá của nhà họ Giang, trong nháy mắt cậu trở thành một kẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Chưa kịp hoàn hồn trước tin tức này, một chiếc xe tải mất lái lật ngang, đè chết cậu ngay tại chỗ.
Lần nữa mở mắt ra, cậu phát hiện mình không chỉ xuyên đến bốn năm sau, mà còn biến thành một con mèo hoang.
Một con mèo mới cai sữa hơn một tháng, lại mắc bệnh nặng, có thể chết bất cứ lúc nào.
Khương Hành giơ lên bàn chân lông xù của mình, ngơ ngác nhìn gió cuốn qua, "..."
Làm mèo kiểu gì bây giờ?
Không có chút kinh nghiệm sinh tồn nào, Khương Hành sau khi tự biến mình thành một con mèo xám xịt, bẩn thỉu mới hạ quyết tâm tìm một người "ngốc nhiều tiền" để lừa mà sống.
Thế là cậu lẻn vào trường đại học mà trước khi chết cậu đã đăng ký thi vào.
Giữa đám đông, cậu nhìn thấy Lục Nghi Xuyên – người bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ của mình.
Chú mèo nhỏ bẩn thỉu lao ra khỏi bụi cỏ, đâm sầm vào giày của Lục Nghi Xuyên, sau đó mềm nhũn ngã ra đất, bộ dáng "tông xe lừa gạt" rõ ràng không thể lầm được.
Lục Nghi Xuyên vốn định rời đi, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng rực như tinh tú của con mèo nhỏ, anh dừng lại một chút, chậm rãi ngồi xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ vào trán nó, giọng nói vẫn trầm ấm như thường, "Em muốn đi với anh không?"
"Meo~"
Tấm vé ăn hạng sang, kích hoạt!
Lục Nghi Xuyên, nghiên cứu sinh năm hai ngành Triết học của Đại học A, nam thần công nhận của cả trường, danh tiếng tốt đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Anh luôn điềm đạm lý trí, đối xử với tất cả mọi người bằng sự kiên nhẫn và lịch thiệp, tác phong không có chút tì vết nào.
Bao nhiêu năm qua, số người tỏ tình với anh, dù nam hay nữ, đếm không xuể, nhưng anh chưa từng đồng ý ai.
Có người tò mò: "Anh ấy thích kiểu người thế nào nhỉ?".
Người đàn ông ngước nhìn bầu trời, mặt trời chói chang khiến đôi mắt đau nhức.
Anh mỉm cười, nói: "Giống như mặt trời vậy."
Chỉ tiếc rằng, mặt trời của anh đã vĩnh viễn chìm xuống đáy biển vào năm anh 20 tuổi.
Từ đó,
Thế giới không còn chút ánh sáng nào.
Khương Hành cảm thấy làm mèo của Lục Nghi Xuyên là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời cậu.
Người đàn ông này chưa từng hạn chế sự tự do của cậu, thức ăn mèo đầy đủ, pate có thể ăn thỏa thích, cậu có thể lang thang bên ngoài vài ngày mà không bị ai phát hiện.
Cho đến khi Lục Nghi Xuyên đột nhiên nhập viện. Khi tỉnh lại, anh buộc một sợi dây đỏ lên cổ cậu, và từ đó, mọi thứ thay đổi.
Cửa sổ lúc nào cũng mở rộng nay bị đóng kín. Người đàn ông thường xuyên không về nay gần như ở trong ký túc xá 24/7.
Cậu thấy bí bách, anh liền dắt cậu đi dạo. Cậu thấy ký túc quá chật, anh lập tức dọn vào biệt thự lớn hơn...
Chỉ cần cậu rời khỏi tầm mắt Lục Nghi Xuyên hơn mười phút, anh luôn có thể tìm thấy cậu một cách chính xác.
Anh cầm trong tay hộp pate yêu thích nhất của cậu, đáy mắt trầm xuống, khó đoán.
"Nhung Nhung, về nhà thôi."
Khương Hành: QAQ
Cậu cũng không muốn về đâu, nhưng mà... có pate mà!!!
Lưu ý: Công (Lục Nghi Xuyên) không có tam quan đúng đắn, không phải người tốt.
Thể loại: Hiện đại, tình yêu độc nhất, duyên trời định, thanh mai trúc mã, trọng sinh, thú cưng đáng yêu.
Nhân vật chính: Khương Hành, Lục Nghi Xuyên
Nhân vật phụ: Khác
Khác:
Một câu tóm tắt: Đừng có meo meo với tôi!
Thông điệp: Luôn hướng về phía trước.
Ta và phu quân từng bị chính đạo nam chính giếc chếc.
Bởi lẽ, chúng ta là phản phái tàn ác.
Một sớm trùng sinh, chúng ta trở về hai mươi năm trước.
Nhìn thiếu niên nam chính đang thoi thóp trong rừng núi, ta và phu quân đưa mắt nhìn nhau.
Phu quân hỏi:
"Hay là nhân lúc này, giếc hắn đi?"
Ta do dự:
"Hắn mang hào quang nam chính, e rằng giếc không nổi."
Phu quân buồn bực:
"Chẳng lẽ đành trơ mắt nhìn hắn được Minh chủ võ lâm cứu đi, rồi mai sau quay lại đâm chếc hai ta?"
Ta nói:
"Dù sao chúng ta cướp bóc cũng chẳng phải lần đầu, hay là lần này… cướp người đi?"
Thế là, giữa con đường cải tà quy chính và tiếp tục làm điều ác, chúng ta lựa chọn —— nuôi co
Nữ chính xuyên vào truyện, trở thành Dư Ý – nữ phụ vốn si mê nam chính Chu Dữ Hành, người sau này sẽ ruồng bỏ cô để đến với nữ chính thật sự Phương Dật Du. Biết trước kịch bản, Dư Ý quyết định không đi vào vết xe đổ, tránh xa nam chính và tìm cách bảo vệ gia đình mình khỏi tai họa sắp đến.
Tuy nhiên, mọi chuyện lại không theo kế hoạch. Một lần vì bị hiểu lầm là tung tin đồn “nam chính yếu sinh lý”, Dư Ý bị Chu Dữ Hành nổi giận xông vào phòng chất vấn. Sau một loạt hiểu lầm dở khóc dở cười, Chu Dữ Hành nổi máu chiếm hữu và… xảy ra quan hệ với cô trong lúc đang say (hoặc trúng xuân dược?).
Sau đêm đó, dù Dư Ý ra sức nhấn mạnh rằng nên dùng biện pháp an toàn và không nên có con, Chu Dữ Hành lại muốn có con với cô, ngày đêm “cày cuốc không ngừng nghỉ”. Trong lòng Dư Ý đầy mâu thuẫn: cô không muốn bị nam chính ruồng bỏ như nguyên tác, nhưng lại bắt đầu có tình cảm thật với hắn.
Khi nữ chính thật sự – Phương Dật Du – được đưa vào phủ làm thiếp theo lệnh hoàng đế, Dư Ý nhanh chóng nhường phòng chính, sắp xếp để cô ta và Chu Dữ Hành “tình cờ” ở chung một phòng, giúp thúc đẩy mối duyên trời định như trong truyện. Tuy nhiên, Chu Dữ Hành vẫn không vào nhầm, mà đêm nào cũng quay về giường của Dư Ý, khiến cô vừa dở khóc dở cười, vừa đau lòng.
Đến cuối phần, Dư Ý cố gắng chủ động rút lui, gửi thư khuyên Phương Dật Du nhanh chóng chiếm lấy trái tim Chu Dữ Hành và đưa nàng ta bằng chứng rằng hắn sắp hãm hại gia đình mình. Dư Ý cắt đứt mọi liên hệ tình cảm, tránh né nam chính, cố gắng không động lòng, nhưng lại lặng lẽ chờ hắn suốt đêm trong vô vọng…
Nhân vật chính: Thi Trường Uyên x Lâm Linh (Hoàng đế công x Nấm tinh thụ)
Tag: Chủ thụ, linh dị thần quái, duyên trời định, ngọt sủng, triều đình, hài, 1v1, HE
Lâm Linh là một cây nấm tinh bé nhỏ mọc trên xà nhà ngự thư phòng, mỗi ngày đều quan sát bạo quân——
Tịch thu tài sản, lưu đày, tru di cửu tộc.
Nấm nhỏ không có ý kiến gì về chuyện này, nhưng chậu hoa y dùng để phơi trăng luôn bị vạ lây, chịu chung số phận bị ném xuống đất với tấu chương.
Thế là ngày nào y cũng báo mộng lên án, bạo quân trả lại cho y một cái chậu mới.
Lâm Linh ở trên xà nhà ngắm chậu mới, đang hí hửng mơ đến cảnh vào chậu ở thì bạo quân lại bị chọc giận.
Thấy bạo quân vung tay lên, Lâm Linh sốt ruột nhắc ngay: "Lát nữa ngươi nổi nóng muốn ném đồ thì tuyệt đối đừng ném chậu mới của ta nhé."
Trong sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, trước mắt bao người, bạo quân quay lại bưng chậu sang chỗ khác.
Đám đại thần bủn rủn lấm lét giờ mới biết đế vương sát phạt quyết đoán đang học cách chăm một cây nấm nhỏ mềm mụp.
Tác giả: Ma An
Chuyển ngữ: Windy
Designer: JianFei
Tag: Con cưng của trời, Cưng chiều, Hài hước, Hào môn thế gia, HE, Hiện đại, Ngôn Tình, Ngọt,
Tổng số chương: 94
Giới thiệu
Bùi Cận Bạch là kiểu đàn ông đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp từ khi được sinh ra.
Dẫu cho chào đời ở ngay vạch cuối, anh vẫn một lòng say mê với công việc, mở rộng sản nghiệp của dòng họ hết chi nhánh này đến chi nhánh khác mà tuyệt nhiên chẳng hề bận tâm đến chuyện tình cảm.
Mãi cho đến khi người nhà không chịu nổi nữa, bắt đầu sắp xếp cho anh đi xem mắt.
Người nhà không ép anh kết hôn với thiên kim quyền quý chỉ được cái sống xa hoa, khoa trương trong giới thượng lưu, mà tìm một sinh viên tài giỏi, nổi tiếng tuy xuất thân bình thường nhưng xinh đẹp, hoạt bát. Cô sinh viên tài giỏi ấy có chiếc miệng ngọt làm phụ huynh nhà họ Bùi mát lòng mát dạ, ai cũng xem cô là con dâu tương lai của nhà họ Bùi.
Thấy cô sinh viên giỏi giang này có tài dỗ ngọt người lớn trong nhà, Bùi Cận Bạch gật đầu đồng ý mối hôn nhân này. Hai người đính hôn, trở thành vợ chồng chưa cưới của nhau.
...
Từ thuở tấm bé, Cố Thư Di đã nhận thức được sâu sắc một chuyện, đó là chỉ khi dùng mọi thủ đoạn để leo lên thì cô mới mong có cơ hội đổi đời, còn không thì đừng hòng còn cách nào khác.
Do đó, cô lên kế hoạch chi tiết, từng bước tiếp cận nhà họ Bùi danh giá nhất thành phố Bình, trở thành con dâu tương lai được toàn thể nhà họ Bùi công nhận.
Đối với người chồng sắp cưới nhà tài phiệt nói không với yêu đương của mình, Cố Thư Di đã hoàn thành xuất sắc vai trò vợ sắp cưới.
Mỗi ngày, cô đều dậy sớm làm bữa sáng tình yêu cho anh, khoác tay anh tham dự đa dạng các bữa tiệc xã giao, gọi anh là "chồng yêu" hết lần này đến lần khác. Thậm chí, những chú chim oanh vây quanh anh, muốn trở thành bạn đời của anh đều bị cô khéo léo tiễn đi mà không hề gây chút bất hòa nào.
Có lẽ vì mọi thứ diễn ra quá chân thật nên dần dần Cố Thư Di phát hiện ra rằng, trừ mặt đơ, lạnh lùng, lòng dạ kín đáo ra thì hình như vị hôn phu giàu có này của mình cũng có nhiều khía cạnh tốt ấy nhỉ?
Rồi cô giật mình nhận ra, hình như mình đã trót phải lòng anh mất rồi.
...
Sau khi ý thức được có vẻ mình đã rung động trước Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di viện cớ bị ốm, nằm lăn qua lộn lại trên giường suốt ba ngày liền.
Sau đó, cô quyết định từ nay trở đi sẽ đối xử với Bùi Cận Bạch thật chân thành.
Vào ngày chính thức kết hôn, một kẻ đã đứng ra, phơi bày vô số bằng chứng cho thấy sự mưu mô, thủ đoạn của Cố Thư Di, khẳng định tình cảm mà cô dành cho Bùi Cận Bạch tất cả đều là giả dối, ngay từ đầu cô đã cố tình tiếp cận nhà họ Bùi để được lấy anh làm chồng.
Mọi ý đồ đều bị vạch trần, Cố Thư Di im lặng cúi đầu, xoay người toan tự cuốn gói khỏi đây.
Thế nhưng bỗng có ai đó giữ chặt cổ tay cô lại.
Bùi Cận Bạch nắm tay cô, ném số bằng chứng được thu thập bằng cả tâm huyết kia một cách hờ hững, sau đó gằn từng câu từng chữ: "Em đừng hòng bỏ cưới."
Cố Thư Di: ... ?
#Sốc! Hình như vị hôn phu tài phiệt của tôi chấp nhận cả dã tâm của tôi!#
#À, không phải là chấp nhận, anh ấy bắt tôi bù đắp cho tình cảm sâu nặng đã bị tôi làm tổn thương của anh ấy!#
#Đền vào buổi tối :)#
Giới thiệu vắn tắt: Anh ấy bắt tôi bù đắp cho tình cảm sâu nặng đã bị tôi làm tổn thương của anh ấy.
Dàn ý: Tích cực phấn đấu.
Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất – nữ nhi của thương nhân.
Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là một tài nữ không hơn không kém, chỉ là có chút “giả tạo”! Như thế nào “giả tạo”? Tài nữ chân chính tất nhiên phải có một tấm lòng bao la, hải nạp bách xuyên*, khoan dung độ lượng! Nhưng vị tài nữ này, lòng dạ rất hẹp hòi, rất phúc hắc, trừng mắt tất báo*, vì vậy ngày nào cũng gây thù kết oán với không biết bao nhiêu người!
“Nguyên lai là cô!” Tiêu Vân Trác nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan khiến núi sông phải e lệ mà cắn răng nghiến lợi.
“Tại sao lại là ngươi?” Ngu Thường Hy nhìn cái người trước mắt từng khiến nàng hận không thể róc xương lóc thịt của hắn, nhất thời hóa đá! Đây hắn phải là tên thối cầm thú, cư nhiên lại biến thành Đông cung thái tử!
Một ngày nào đó.
“Thái tử điện hạ, Phùng lương đễ hỏi tối nay vị nào thị tẩm?”
“Đi hỏi Ngu cung nữ!”
“Hải Hà vương đang muốn xông vào phủ, không ai dám ngăn cản, làm sao bây giờ?”
“Đi hỏi Ngu cung nữ!”
“…..” Mỗ thái giám im lặng triệt để, cái gì cũng hỏi Ngu cung nữ, vậy Thái tử gia ngài dùng làm cái rắm gì a? Đông cung này đến tột cùng là ai làm chủ?
Vì vậy mỗ nữ hoàn toàn bị chọc giận, vò đầu bứt tai, lệ rơi đầy mặt, liên tục vỗ ngực ngẩng đầu hô to: “Ai tới diệt tên cầm thú này đi!”
***
*hải nạp bách xuyên: biển lớn dung nạp trăm dòng sông nhỏ, ý chỉ khoan dung độ lượng.
*trừng mắt tất báo: người ta thì có thù tất báo nhưng chị Hy thì chỉ cần trừng mắt cũng sẽ cố sống cố chết mà báo thù!
Cũng là xuyên không, nhưng lại là từ cổ đại đến hiện đại, biến thân tử một thiếu niên anh tuấn thành một nữ nhân nhan sắc bình thường.
Là một nữ nhân hiện đại thì hắn có thể làm cái gì? Làm thêm kiếm tiền trả học phí, vùi đầu vào học tập, thi cử……
Đúng rồi, hồi trước đây ngươi có thông thạo cái gì không?
A, cầm kỳ thi họa (giọng nói càng ngày càng nhỏ, ừm…… là ăn chơi trác táng…..)
Tần Mạt, ta thấy ngươi tuy xấu xí nhưng bộ dạng lại rất tao nhã. Nếu mỗi người là một cuốn sách, thì bìa sách xấu hay đẹp hoàn toàn không quan trọng. Điều quan trong nhất chính là nội dung của nó, nếu thực sự hấp dẫn thì thơ cũng có thể biến thành bức tranh đẹp.
Có điều để cải tạo con người hắn, kỳ thực chính là một việc phi thường.
******
Lời dẫn truyện: nữ (nam) chính là một công tử quyền quý thời Bắc Tống xuyên qua thành một cô gái bình dân ở hiện đại. Lúc đầu còn bị đưa vào nhà thương điên để trị bệnh, sau phải dần dần học tập để trở thành con gái. Truyện có les nhẹ (bởi nàng/chàng lúc đầu còn quen thói phong lưu đời trước). Nam chủ trong truyện cũng rất uy vũ (mới áp chế được cô gái có linh hồn nam tính này), ngoài ra còn có một chút võng du. Tác giả miêu tả tình cảm của nữ chính từ khi quyết định hội nhập xã hội hiện đại tới khi quyết định yêu anh nam chính.
******
Note: truyện này dài, dài, dài, rất dài. Khúc đầu có hơi tẻ nhạt nhưng càng đọc về sau càng hay. Cho nên mọi người ráng kiên nhẫn theo đến hết truyện, bảo đảm sẽ không nuối tiếc đâu. ^^
(Tên riêng qua từng bản edit khác nhau sẽ khác nhau)
Tên người
Tên riêng khác
Y lãnh đạm, y trầm mặc, y cứng nhắc.
Gã kiêu ngạo, gã độc miệng, gã trẻ con.
Một người như gã và một người như y.
Liệu số phận sẽ an bài cho cả hai ra sao?
Lâm Mặc Trạch vì thấy buồn chán nên đã lên đảo Huyền Vũ đánh thần thú.
Chỉ là không ngờ được đại thần đứng ngắm bản thân mình đánh thú thần a!
Mãi cho đến khi từ thân thể đến linh hồn, toàn bộ bị đánh chiếm.
Khi anh rốt cuộc dựng thẳng cờ trắng lên đầu hàng, người đàn ông công thành đoạt đất này lại nói cho anh:
“Như anh mong muốn, tôi không hề dây dưa anh nữa.”
Chỉ là dọa suông, hay là thật sự nản lòng thoái chí? Vậy thì để cho tôi đánh bất ngờ tối nay, tìm kiếm kết quả.
Nàng - Trúc Liên Thảo, 20 tuổi là 1 cô gái ngây thơ, nhưng vô cùng ngốc nghếch. Bởi vì gia đình muốn cô xem mặt người cô không biết nên Liên Thảo quyết định âm thầm bỏ nhà trốn đi. Trên đường bỏ trốn cô bị 1 gã định giở trò sàm sỡ thì có 1 đứa bé từ trên trời rơi xuống đè lên người gã, khiến hắn bất tỉnh nhân sự. Là người luôn luôn yêu thích trẻ con nên cô nhận nó là con của mình, suốt đời chăm sóc nó.
Thiên Vân Phong là 1 ma vương nguy hiểm, lạnh lùng, tàn nhẫn thống trị ma giới. Vẻ bề ngoài vô cùng đẹp đẽ của anh đã thu hút tất cả những kẻ khác phái trong 3 giới tiên-nhân-ma và cả yêu giới.
Nhưng không 1 ai khiến trái tim anh rung động, thậm chí cơ thể họ có phơi bày cũng không thể khiến anh khơi dậy dục vọng tiềm ẩn. Nhưng dù có mạnh đến đâu vẫn có 1 điểm yếu được dấu giếm hoàn hảo.
1 vạn năm về trước bị 1 tiên lão phong ấn sức mạnh nên cứ 1000 năm anh sẽ bị biến thành 1 đứa trẻ trong vòng 1 tháng. 1 tháng đó sẽ là những tháng ngày khổ sở nhất. Và ngày đó lại đến chỉ khác là khi anh vừa hoàn đồng thì bọn yêu quái mò đến đánh giết những kẻ bảo vệ anh. Chúng không tìm thấy anh chỉ thấy 1 đứa trẻ vô cùng đẹp mắt, bực bội bọn chúng đạp cho anh 1 phát xuống vực sâu. Rơi xuống đó không ngờ lại đúng thời điểm cửa thời gian mở ra ,1 triệu năm mới có một lần. Điều đó đã đưa anh đến 1 thế giới tương lai.
– Bảo bối, lại đây để mẹ tắm cho con nhanh đi.
– Này, buông tôi ra. Tôi nhắc lại cấm gọi tôi là bảo bối và cô không phải mẹ tôi.
– Nhiều chuyện lại đây.
Chưa bao giờ anh lại cảm thấy vô lực như bây giờ. Cơ thể này anh đã giữ gìn hàng vạn năm đâu thể để cô gái ngốc này tuỳ tiện sờ mó như vậy. Nếu cô ta đã xem hết của anh rồi. Chờ đấy anh sẽ bắt cô đền lại gấp đôi.
Tiêu Vân không chút do dự trả lời ta: uống sữa hộp chứ gì.
Ta thật sự không hiểu câu trả lời này là như nào.
Vì thế ta đã quyết định rằng, ta muốn Tiêu Vân làm tiểu thụ của ta.