Có một ngày, tiểu yêu quái đưa đến một người trọng thương, đang hấp hối do ngã xuống từ vách núi – sát thủ Giang Hoài, tóm lại chỉ nhìn khuôn mặt, Lục quán chủ nhất thời háo sắc nên giữ y lại, bắt đầu cuộc sống mới hay là cõng rắn cắn gà nhà.
Tân nương một đêm, phí hoài cả kiếp. Ba ngày yêu chiều đã tạo nên câu chuyện thần thoại phong lưu, nụ cười đẫm trong nước mắt. Cùng hắn đi qua vui buồn ly hợp, thắng bại tiên ma mặc người đánh giá.
Trăng treo đầu liễu, tay nắm chặt tay, cùng quay nhìn lại, năm tháng cô quạnh. Tự hỏi kiếp sau sẽ thế nào?
Vì người si mê ngốc nghếch, đành trả lại người một khúc cầm ca.
“Làm sao bây giờ, không ngờ người ta thích lại là hắn.”
“Không sao.” Hắn xoa xoa đầu nàng, “Không sao hết, nàng thật sự không trách hắn ư?”
“Nếu đã tạo dựng có thể nào lại không bảo vệ, ta không trách hắn.”
Tự mình sáng tạo ra thế giới, tự tay tạo nên cơ hội, vì bảo vệ người lại tự tay đẩy người mình bảo bọc vào bước đường cùng.
Định trước điểm kết thúc của vận mệnh.
Có lẽ, ngay từ đầu hắn không nên lựa chọn bước trên con đường đầy cô độc này….
-----
Lời tác giả:
Đây là câu chuyện về một “cô bé con dữ dằn, kiêu ngạo và anh chàng khoác áo choàng quái đản”, không liên quan đến truyền thuyết Hằng Nga.
Mùa hoa rơi gặp lại chàng: “Ta muốn giáo dưỡng người thành tiên, lại bị người dạy trở thành người.”
Trọng Tử: “Người muốn theo ta để thành tiên, lại bị ta bức phải thành ma.
Bôn Nguyệt: “Ta muốn dụ người trở thành ma, lại bị ….” (Ma thần đại nhân đã chuẩn bị sẵn phần thưởng cho các bạn điền vào chỗ trống, nhưng sẽ tạm thời giữ bí mật về phần thưởng này, thời hạn cuối cùng là ngày truyện này kết thúc.)
Cảm ơn độc giả đã ủng hộ Thục Khách!
Truyện này là hệ liệt, vì ngoại truyện “Ma thần trở về” trong phiên bản Đài Loan nên kéo theo câu chuyện này, lúc đọc có thể có chút dư âm ảnh hưởng, thỉnh thoảng sẽ có chương và đoạn mang theo dư âm này, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
----
Về tên truyện:
MDH đã cân nhắc việc đặt tên khác cho truyện cho dễ hiểu, ví như Trăng treo đầu liễu chẳng hạn. Nhưng cân đi nhắc lại MDH quyết định để nguyên tên gốc.
Bôn Nguyệt có nghĩa là bỏ chạy, trốn hoặc là bay lên mặt trăng – gắn liền với truyền thuyết Hằng Nga, các bạn có thể search cụm từ “Hằng Nga Bôn Nguyệt” để tìm hiểu thêm. Tuy nhiên như Thục Khách đã nói, truyện này không liên quan gì đến Hằng Nga. Còn tại sao tác giả lại đặt tên truyện có vẻ truyền thuyết như vậy, đành phải đọc truyện mới biết được ^^.
Lời MDH
Đến hẹn lại lên và như đã hứa với các bạn, MDH sẽ “đền bù” cho các bạn một bộ truyện mới toanh của Thục Khách vào tháng 11 này.
Ngày lành tháng tốt, ngày 7 rất hợp với phong cách của ma thần “người tốt” của chúng ta, chính vì thế hôm nay chúng ta sẽ chính thức “đào xẻng” đầu tiên xuống hố của ma thần “Vong Nguyệt” nào.
“Bôn Nguyệt” cũng như các tác phẩm huyền huyễn khác của Thục Khách, một câu chuyện về tiên – ma, hơn nữa có thể nói là hệ liệt của Trọng Tử nên về không khí, khung cảnh và cách dẫn dắt truyện cũng phảng phất gì đó giống Trọng Tử. Thi thoảng, chúng ta sẽ bắt gặp một vài “người quen cũ” nào đó để ôn lại chút kỉ niệm vui buồn ngày xưa, cũng thú vị lắm nha. Do đó, nếu ai yêu thích bầu không khí thần tiên, huyền bí như trong Trọng Tử thì không thể bỏ qua được (trong đó có MDH ^^).
Tuy nhiên, “Bôn Nguyệt” lại mang một phong cách hoàn toàn khác. Bạn thử nghĩ xem, nam chính của chúng ta là vị ma thần “người tốt” mà chúng ta chỉ biết qua nửa khuôn mặt tuyệt mỹ dưới tấm áo choàng đen trùm mũ và chiếc nhẫn màu tím lúc nào cũng phát ra thứ ánh sáng mê hoặc lòng người. Nói thực, nhìn Vong Nguyệt như thế chỉ muốn “lột, lột và lột” cái áo choàng kia ra để khám phá cho bằng sạch mà thôi. Và giờ, Thục Khách thật hiểu lòng độc giả khi cho chúng ta được thỏa lòng như thế, các bạn cứ yên tâm, chúng ta sẽ được “lột sạch sẽ” từ đầu đến chân và khám phá tất cả các mặt chưa được khám phá của Vong Nguyệt trong “Bôn Nguyệt”. Chắc chắn sẽ có vài lần té ghế chứ không chơi ^^. (có những ai đang mơ màng về body 8 múi của Nguyệt ca ca đây nhỉ).
Và còn gì nữa nào, chúng ta tự hỏi liệu Vong Nguyệt yêu sẽ như thế nào ta? Thực tò mò chết đi được, cô gái nào có thể trói được “trái tim” của ma thần cà lơ phất phơ như Vong Nguyệt chứ. MDH đã gặp cô gái đó rồi, chậc, phải nói như nào nhỉ?:D, đanh đá có thừa, dữ dằn không thua ai và lưu manh chẳng kém cụ Nguyệt. Cô gái như vậy có gì đáng yêu chứ, nhưng cái gì cũng có nguyên nhân của nó phải không các bạn, muốn biết tại sao “cô ấy” lại như vậy và bằng cách nào cô ấy “tóm” được cụ Nguyệt thì đành đọc truyện mới biết thôi.
Vì truyện là hệ liệt của Trọng Tử, nên nếu muốn hiểu thật rõ truyện thì nên đọc Trọng Tử trước đã. Nhưng nếu các bạn không đọc Trọng Tử cũng không sao, vẫn có thể hiểu truyện tốt, có điều lúc đầu hơi mù mờ chút thôi ^^.
Cuối cùng, vẫn theo phong cách của Thục Khách, mượn chuyện tiên – ma để nói về cuộc sống muôn màu với tất cả mọi góc khuất của con người, xuyên suốt truyện là những đạo lý, những giá trị nhân văn sâu sắc, những bài học quý giá. Thục Khách vẫn luôn “cao tay” trong việc lồng ghép tất cả những điều đó vào những chi tiết tưởng chừng như nhỏ nhất một cách logic và hợp lý nhất khiến người đọc chẳng đoán trước được bất cứ điều gì. MDH nghĩ chắc chắn đây sẽ là một bộ truyện chúng ta không thể bỏ qua rồi.
Mỗi chương truyện của Thục Khách rất dài, còn dài hơn Thú Phi nên mọi người thông cảm cho tốc độ nhé.
Và giờ chúng ta cùng đến với Bôn Nguyệt nào.
Một đại hiệp bản lĩnh kém cỏi không mơ ước xa xôi.
Một thiếu niên đạo sĩ nho nhã lánh đời.
Một thư sinh kiết xác vờ vĩnh cơ hội.
Và vây quanh là long, lân, quy trình độ tạp nham
…
Tập hợp thành một lữ đoàn cùng đi tranh giành nghiệp đế.
Lấy bối cảnh sơn thủy kỳ ảo với sự đồng hiện của thần, người, linh thú, Long duyên là câu chuyện về hoài bão, nhiệt huyết, tình cảm của thanh xuân - một thanh xuân kiêu hãnh chỉ sôi nổi với kết quả mà rất ít bận tâm tới quá trình. Càng đi xa, họ càng gặp nhiều vấp váp. Khi vấp váp, họ buộc phải tinh chỉnh mục tiêu để cuối cùng chấp nhận một đích điểm vừa vặn với khả năng, hoàn cảnh, và nhất là số phận mà định mệnh ngồi một bên đã dành sẵn. Cũng bởi thế, Long duyên còn là tiếng thở dài bùi ngùi cho những giấc mơ huy hoàng không đạt tới, cho một hình hài trưởng thành quá khác với ước vọng người ta từng ấp ủ khi mới bước vào đời.
Chó ngao là loài mãnh khuyển, hung hãn, tàn nhẫn, luôn mang nặng sát khí. Chính vì thế mà khi một chú chó ngao ra đời, người ta phải độ hồn cho nó bằng cách nhốt nó cùng một con cừu trong 49 ngày, để sự ôn hoà của cừu làm giảm bớt sát khí của chó ngao. Sau 49 ngày, nếu chó và cừu vẫn sống yên ổn nghĩa là đã độ hồn thành công, còn nếu không, chú chó ngao độ hồn thất bại là một loại sinh vật hoang dã và khát máu.
Man Hoảng là một chú chó ngao độ hồn thất bại. Mặc dù vậy, nó vẫn thể hiện đầy đủ những đức tính và khả năng của giống loài được đánh giá là loài chó săn nổi tiếng trên toàn thế giới. Tuy nhiên, bên cạnh những công việc giúp ích cho chủ nhân của mình trong công tác nghiên cứu, Man Hoảng khiến người ta ghê sợ vì sự lạnh lùng và độc ác của nó. Man Hoảng sẵn sàng lao vào người phụ nữ và đứa bé sơ sinh chỉ vì cô ta vô tình chọc giận nó. Man Hoảng có thể hành hạ một con lợn non cho đến chết trong nhiều giờ chẳng vì đói khát hay tức giận. Man Hoảng khiến chính chủ nhân của nó phải kinh sợ và căm ghét.
Nhưng rồi Man Hoảng được độ hồn, không phải bằng những ngày sống với con cừu ôn hoà, hay vì những ngày sống bên cạnh một ông chủ là nhà nghiên cứu động vật học. Man Hoảng được độ hồn bằng cái chết của một con hươu mẹ đã hy sinh thân mình để cứu lấy con hươu con mới sinh của mình. Thế là con chó ngao hung tợn, bướng bỉnh biến thành một chú chó nhà dũng cảm nhưng cũng đầy yêu thương với những người (và cả chú hươu nhỏ) bên cạnh. Một cái kết có hậu trong số ít câu chuyện của tập truyện Chó Ngao Độ Hồn.
Lấy chó và sói làm trung tâm, Chó Ngao Độ Hồn mở ra một thế giới khác trước mắt người đọc, một thế giới mà con người chỉ đại diện cho một loại sức mạnh chứ không còn là kẻ thống trị. Thế giới trong cuốn sách có những bà mẹ sói thông minh, yêu thương những đứa con của mình, nhẫn nhục chịu đựng chung sống với kẻ thù. Thế giới trong cuốn sách còn có ông chồng sói ngày ngày cõng bà vợ bị tàn tật đi săn và rồi cuối cùng, trước sức mạnh của con người, cả hai vợ chồng đều chết. Thế giới trong cuốn sách cũng có chú chó nhà bị hắt hủi, bị hiểu lầm, bị xua đuổi nhưng vẫn quay lại xả thân cứu chủ... Chiêm nghiệm thế giới ấy, con người đã phải thốt lên "Tôi cảm thấy mình nên đổi ngược vị trí cho Hoa Ưng. Tôi chỉ đáng làm một con chó, còn nó, hoàn toàn có tư cách làm một con người."
Thẩm Thạch Khê đã viết, đã mô tả rất chân thực và sắc nét thế giới hoang dã mà trong đó ông chỉ là người kể chuyện đơn thuần. Xúc cảm của loài sói, của những chú chó hiện lên qua giọng văn rất người, với những trạng thái và hành động còn nhân bản hơn nhân tính gấp trăm lần. Có thế mới biết, trong giống loài mà con người đặt ở vị trí thấp hơn mình vẫn có những câu chuyện khiến con người rơi lệ và tìm cho mình những bài học quý giá, nhất là trong cuộc sống hiện đại xô bồ, khi mà giá trị vật chất xô đổ lương tri.
©
CHÓ NGAO ĐỘ HỒN - Một hiện tượng xuất bản, cuốn sách đã được tái bản đến 31 lần với gần 1 triệu bản được phát hành.
Tôi đã từng nghe đến tục độ hồn cho chó Ngao của người Tây Tạng. Chó Ngao là loài mãnh khuyển, cao to và rất đặc biệt của vùng đất này, dù chỉ có một mình cũng dám đương đầu cùng bầy sói, còn nếu có hai con chúng có thể hạ gục một con báo đã trưởng thành. Chúng là loài chó săn nổi tiếng trên toàn thế giới.
Một cuốn sách hay và cảm động đến từng trang sách.
Một cuốn sách khiến những con tim sắt đá nhất cũng phải lay động.
Trong truyền thuyết của dân tộc Tạng, chó Ngao chính là vị thần chiến tranh ở trên thiên giới, nhưng do cắn giết thành thói quen, đã phạm phải luật trời, nên bị đầy xuống nhân gian. Thế nên, chó Ngao là một loài rất hung hãn, tàn nhẫn, trên mình lúc nào cũng mang nặng sát khí...
Với những tình tiết li kì có, bí ẩn có, ma quái có, xúc động lại càng có nhiều hơn về mối quan hệ giữa sói, chó và chó rừng với con người, giữa các con vật trong một đàn với nhau... cuốn sách đã dựng lên một bức tranh sinh động với đủ màu sắc và cung bậc tình cảm về những con vật mà trong tiềm thức của con người, chúng luôn là nỗi ám ảnh đáng sợ...
Dạ Lạc chủ tể cõi U Minh, khoác trên mình danh xưng Tà Thần bị nguyền rủa xua đuổi, bị lưu đày hàng ngàn năm, cuối cùng đã tìm lại được đầy đủ các mảnh vỡ linh hồn và kí ức của mình trong hình hài của Phong Linh - cô sinh viên năm 2 trường đại học Cốc Giang bình thường. Tại trường học này, Phong Linh đã quen với một nhóm bạn là một Hội siêu nhiên. Cậu chuyện diễn ra xoay quanh những nhân vật này, Phong Linh hay chính là Dạ Lạc cùng với em trai Dạ Ly và 6 sứ giả U Minh của mình tuy chỉ là khách trong thế giới này, nhưng vô tình bị kéo vào vòng xoáy tranh chấp giữa loài người và yêu ma, trở thành nhân vật chủ chốt quyết định đến sự tồn vong của thế giới loài người, và quyết định kết quả trong cuộc chiến giữa loài người và yêu ma.
Liệu rằng một Tà Thần bị nguyền rủa xua đuổi nhưng vẫn mang trên mình nguồn linh lực thánh khiết kia sẽ đưa ra quyết định như thế nào, giúp loài người tiêu diệt yêu ma, hay trở thành Ma Vương thống lĩnh ma tộc?
Lão Cửu Môn
老九门
Năm 1903, ông Otani Kozui, người Nhật Bản, vào nội địa Trung Quốc dưới danh nghĩa khảo sát tôn giáo, tiến hành công tác thăm dò và khảo sát địa lý. Trên đường đến Trường Sa, một nhóm nhỏ thuộc đội khảo sát của ông do thương nhân người Nhật Hatoyama Miyuki dẫn đầu đã dừng chân suốt gần 3 tháng ở một thị trấn trên núi cách thành Bắc Trường Sa 160 km, đến khi rời đi, đội khảo sát chỉ còn lại 6 người. Một tuần sau, Hatoyama Miyuki thông qua Viện nghiên cứu thương mại Nhật – Thanh trình lên Bộ Ngoại giao Nhật Bản một bản báo cáo dài 16 trang, lịch sử gọi là báo cáo Hatoyama. Trong bản báo cáo có nhắc đến “thứ” được chôn giấu bên dưới thị trấn vùng núi này.
Ngày mùng 4 tháng 8 năm 1949, Trình Tiềm – chủ tịch tỉnh Hồ Nam, chủ nhiệm Sở bình định Trường Sa thuộc Quốc Dân Đảng cùng tư lệnh Binh đoàn số 1 Trần Minh Nhân khởi nghĩa ở Trường Sa, Trường Sa Hồ Nam hòa bình giải phóng. Ngày thứ hai, Dã chiến quân thứ 4 tiến vào Trường Sa, với tư cách là Trưởng phòng Cơ quan đặc vụ trung ương Trung Quốc khu vực Trường Sa, vào nửa đêm, tôi khẩn cấp mời đến một cụ già, bàn luận suốt 3 tiếng đồng hồ.
Cụ già này tên là Cố Khánh Phong, từ năm 23 tuổi đã trông coi trạm xe lửa cũ của Trường Sa. Tôi hỏi cụ về sự việc lạ thường xảy ra ở trạm xe lửa Trường Sa vào 10 năm về trước. Theo lời kể của cụ, tôi dần dần thấy được mở đầu của sự kiện quỷ dị đã từng lan truyền rất rộng vào những năm đó.
Gặp được Đường Tam Tạng, nhiệm vụ của Tề Thiên Đại Thánh là đưa ngài đến Tây Thiên. Gặp trúng Đường Tam Hảo, nhiệm vụ của Tề Thiên Sanh là đưa nàng lên kiệu hoa.
Cùng hướng đến mục tiêu giúp người làm niềm vui, trong khi một con khỉ có thể tạo nên nghiệp lớn, lưu danh muôn thuở, còn hắn, mang tiếng là con người, thế nhưng sao lại xui xẻo đến mức này cơ chứ. Nếu so sánh đẳng cấp của mình với người ta thì phải nói là xa tít mù khơi, nhìn mãi cũng chẳng thấy.
Kẻ nào nói nha đầu đó không thể gả đi được?
Nàng ta rõ ràng bận bịu ra phết kia kìa?
Em rể thì cứ quấn dính lấy nàng, anh rể thì có ý đồ mờ ám với nàng, ngay cả kẻ thù không đội trời chung với hắn - thằng cha đã có vợ bên người cũng không nguôi ý định trêu cợt nàng!
Thông tin tác giả:
Tinh Dã Anh - Người không được ngọt ngào như tên, thường xuyên đi đêm dẫn đến hậu quả trực tiếp là được gấu trúc nhận nhầm là đồng loại, người trong giang hồ thường gọi là “Yêu nghiệt”, pháp hiệu “Anh yêu nghiệt”, từ đó mới ngộ ra sứ mạng của mình là hạ giới làm nhiễu loạn nhân gian, mê hoặc các bạn thích đọc ngôn tình.
Một lần lật gia phả phát hiện tổ tiên từng có một vị cử nhân làm quan tam phẩm, thế là thừa kế truyền thống tốt đẹp của cha ông nên cũng đua đòi kiếm tấm bằng thạc sĩ chơi.
Tư tưởng méo mó, ngòi bút lệch lạc. Đến giờ phong cách viết của “Anh yêu nghiệt” vẫn méo mó như vậy đồng thời chết không hối cải! Thề quyết khai phá ra một con đường tiểu thuyết ngôn tình đặc chất yêu nghiệt!
Giới thiệu nhân vật:
Mỗ nữ - Nhược Lam: thông minh, trưởng thành, suy nghĩ thấu đáo, là người biết tiến biết lùi, nhưng do hoàn cảnh đặc biệt nên luôn bị vùi dập, sau khi xuyên qua thì ngang nhiên trở thành một tiểu yêu nghiệt. Có một sự miệt thị đặc biệt với những kẻ có não mà không biết dùng, thích nói đểu người khác. (kiểu ta thích =))))