Mùa đông giá lạnh, âm thanh phát ra từ những dòng thác lạnh băng như tiếng sư tử rống chấn động cả sơn cốc, bông tuyết và những lá khô bay loạn xạ trong không trung, như chụp lấy cái thế giới lạnh lẽo này, tuyết phủ trắng đỉnh núi trơ trụi này, hơi lạnh thấu xương. Đột nhiên xuất hiện một cái bóng màu đỏ di động một cách chậm rãi! Bóng hình này càng ngày càng lớn dần, thì ra là một huyết nhân.
Người này tuổi khoảng mười bảy, mười tám tuổi, chiếc áo bông trên mình đã nát vụn. Từ những vết thương ấy chảy ra những dòng máu đỏ tươi, nhuộm đỏ cái ống quần màu xám và cũng rắc đầy lên tuyết, lên mặt đất. Trước trán, khuôn mặt và sau đầu đều hằn sâu những nhát kiếm đáng sợ, chảy xuống những dòng máu nhuộm đỏ cả binh khí quái dị trên tay gã. Binh khí là một cái vòng, trên ấy khảm năm ngọn nha đao nhọn hoắc, binh khí này như vừa được lấy lên từ một giếng máu, những dòng máu nhỏ từ năm ngọn đao xuống.
Gã bước đi khập khiễng, nơi chân vừa đi qua để lại một đường máu tươi kéo dài, nhưng trên khuôn mặt gã không hề lộ vẻ đau đớn nào cả. Trên đôi môi của gã lộ ra vẻ kiên nhẫn, nghiêm nghị, cương quyết và thần sắc xuất chúng. Trong đầu óc của gã tràn đầy những mối thù hận!
- Cẩu tạp chủng! Ta phải giết chết ngươi!
- Đồ con hoang! Ta phải mổ xẻ ngươi ra mà lấy tim của ngươi!
Nội Dung Truyện: Thú Phi
Lấy âm làm kiếm, dùng nhạc chém giết. Điều khiển vạn thú, phượng lâm thiên hạ. Nhưng lại không ngờ, tiếng nhạc không chỉ dẫn dắt ‘cầm thú’ tới, mà còn dẫn cả ‘người thú’ tới. Hung ác như lang sói, nhanh nhẹn như báo, khí phách của hổ, giảo hoạt như hồ ly. Một gã đàn ông như vậy, một gã đàn ông xưng bá thiên hạ như hắn, là mệnh kiếp hay duyên nợ trời định đây?
Khói lửa chiến tranh tưng bừng khắp nơi, mảnh hồng nhan bèo dạt mây trôi. Người mang quyền đế vương sinh sát, ta có vạn thú tề tựu về đây. Để xem thiên hạ này ai chìm ai nổi. Lúc mới quen, nàng tắm rửa bên khe suối, tấm thân trắng nõn bị hắn một phát nhìn hết không bỏ sót chỗ nào.
Một gã đàn ông đẹp tới mức diễm lệ yêu nghiệt, lại thô bạo tàn nhẫn, trợn mắt sáng như ma trơi, nheo mắt lại như yêu quái. Hắn nắm chặt cằm nàng, đôi môi bá đạo hung hăng hôn lên môi nàng, hai làn da thịt cách lần quần áo mỏng manh, lửa nóng bừng bừng cứ vậy bị giam chặt trong đó.
Hắn mớm cho nàng độc hoàn kịch độc, nheo lại đôi mắt tà mị mà rằng. « Phải chết, ngươi cũng đi cùng ta ! » Mà nàng lại ngạo nghễ nhìn lại đôi mắt lạnh lùng của hắn, nhẹ nhàng thốt lên. « Ta-không-thích-ngươi ! » Lãnh đạm như gió, thanh nhã như nước, dám khiêu khích gã đàn ông độc bá thiên hạ này, cuối cùng định ra một mối lương duyên khó hiểu cả đời.
Thương Nguyệt (bút danh bắt nguồn từ bốn chữ Thương Hải Minh Nguyệt) tên thật là Vương Dương, sinh ngày 15 tháng 5 năm 1979, người Chiết Giang. Niềm yêu thích với tiểu thuyết võ hiệp nhen nhóm vào năm học lớp 1, khi cô tình cờ trông thấy bộ truyện tranh Thất Kiếm hạ Thiên sơn ở một sạp sách ven đường. Suốt những năm tháng học tập và trưởng thành, Thương Nguyệt đã đọc nhiều và tích luỹ nhiều về võ hiệp, chuẩn bị cho công việc sáng tác mai sau. Có một dạo, do định hướng nghề nghiệp mà cha mẹ vạch ra, cùng với áp lực của việc học tập, cô phải bỏ dở sáng tác.
Cuối năm 2002, các tác phẩm Ảo thế, Thương hải, Tuyết mãn Thiên sơn, Thính Tuyết lâu Hệ liệt lần lượt xuất bản ở Đài Loan và Đại lục. Cùng thời gian, Thương Nguyệt thi đỗ vào Nghiên cứu sinh chuyên ngành Thiết kế xây dựng ở Đại học Chiết Giang.
Thính Tuyết Lâu hệ liệt :
1/Huyết Vi
2/Phong Vũ
3/Thần Binh Các
4/Bệnh
5/Hỏa diễm diên vĩ
6/Chỉ gian sa
7/Bái nguyệt giáo chi chiến
8/Hoang Nguyên Tuyết
9/Chú kiếm sư
Một thiếu nữ không màng thế sự, nhặt được một lãng nhân giang hồ trong chốn sơn lâm.
Họ sống trên núi một hồi, lại sống giữa giang hồ một chốc.
Một câu chuyện rất bình thường, cũng chỉ xoay quanh ái tình tình ái, có lẽ còn điểm xuyết một vài cái lý cái lẽ —– Chẳng hạn như, vì sao nam nhân lại nhấc kiếm lên.
Phong Thiên Nhai nói với Yến Cô Minh: [Nếu một người không thể khống chế được chính mình, vậy thì với họ, sức mạnh chỉ là tai họa.]
Phong Đô nói với Yến Cô Minh: [Ta chặt tay ngươi chỉ trong một thoáng vui lòng, còn nỗi hận của một kẻ như ngươi, không đáng để Phong Đô ta lia mắt tới.]
Diệp Hoài Sơn nói với Yến Cô Minh: [Nam nhi thiết kiên đảm đạo nghĩa, bất vấn thương thiên uổng trứu mi*. Trên đời, có rất nhiều chuyện, nhiều việc quan trọng hơn cả mạng sống.]
[*Nghĩa là đôi vai sắt của người đàn ông phải gánh đạo đức chính nghĩa, không thể than trời mà cũng chẳng thể nhíu mày.]
Nhưng Yến Cô Minh lại nói: [Là anh hùng hay tiểu nhân, chẳng nghĩa lý gì với lãng nhân cả. Những điều ta làm, cũng chỉ là vì nàng ấy mà thôi.]
Từ khóa: Chính: Yến Cô Minh, Phong Thiên Nhai | Phụ: Giáp Ất Bính Đinh | Khác: Đinh Bính Ất Giáp
Tuyết Lang: “Nam 9 làm nghề đổi mạng lấy tiền, kiếm đc bao nhiêu y đều tận tình hưởng thụ vì ngày mai chưa biết có còn sống để hưởng hay ko. Sinh hoạt như vậy tất nhiên phải rành rẽ mấy ngón cờ bạc hồng đăng lục tửu. Nhưng tác giả ko nói kỹ về vấn đề này, hơn nữa lúc đó y còn chưa gặp nữ 9 nên việc sạch hay ko sạch thực sự chả mấy ảnh hưởng đến truyện.
Tác phẩm khá nhẹ nhàng, ko ngược luyến, ko nghẹt thở, ko sến súa, ko lố lăng, ko rỗng tuếch, ko ức chế; hài hước vừa phải, cảm động vừa phải, triết lý vừa phải. Mặc dù cũng có giang hồ, võ công, báo thù… nhưng đấy chỉ là cái phông nền và thúc đẩy cho tình tiết phát triển, món chính vẫn là tình củm.
Nói thêm 1 chút về nhân vật. Nữ 9 xinh xắn, tốt bụng, trong sáng; nhưng ko phải ngây ngô theo kiểu tiểu bạch thố mà 1 thân võ công cao cường, rất có đầu óc, hết sức thú vị, đôi lúc hơi bị khó đỡ. Nam chính thì thực hiện nhiệm vụ thất bại, bị người ta chặt mất 1 cánh tay, tay kia bị cắt gân và đc nữ 9 “nhặt” về chăm sóc. Anh này tính tình quật cường, bất cần, vừa cực kỳ tự tôn lại ngầm chứa sự tự ti bên trong. Y ko sủng nữ 9 như mấy nam thần hay làm đâu, mà theo kiểu thiết hán nhu tình ấy, cũng rất có phong vị. Mọi người cứ yên tâm nhảy hố đi nhé! ^_^”