Giới Thiệu
Cát vàng đầy trời, gió tanh mưa máu, chiến mã rong ruổi, ngân thương cuồng đao.
Nàng, là Phượng Diệu công chúa hay Tuyết Hồn tướng quân.
Hắn, Ám Long tướng quân cũng là Điểm Thương tứ Hoàng Tử.
Đao thương tương chiến, đúng là ngang tay.
Từ nay về sau nàng vì hắn mà bị sỉ nhục cả đời, hắn vì nàng mà có tỳ vết không thể nào rửa sạch.
Nhưng vì thế mà nhớ đến nhau.
Hắn nói: “Hứa với ngươi giang sơn này sẽ là sính lễ?”
Nàng cười lạnh nhạt, khẽ mở đôi môi anh đào: “…Hoàng Thượng, nếu hứa giang sơn, ta sẽ gả cho người!”
Hắn ngưng thần trầm tư “Để trẫm suy nghĩ...”
Họ đã sẵn sàng giết chết trái tim mình, nhưng tình yêu lại một lần nữa không cho họ xa nhau, họ liều mạng bên cạnh nhau, bởi họ tin tình yêu sẽ cho họ hạnh phúc. Nhưng tình thân lại một lần nữa trói buộc họ, nhìn người những người mình yêu thương lần lượt ngã xuống, cô lại một lần từ bỏ. Nhưng anh không muốn, bằng mọi cách anh phải giữ cô lại.
"Anh xin em, đừng đi được không?" - Anh cầm chặt tay cô, anh tin, cô vẫn còn yêu anh.
"Tình yêu của chúng ta, nó nhuốm quá nhiều máu rồi." - Cô vô cảm trả lời, trái tim cô đã không còn đủ dũng cảm để liều một lần nào nữa.
"Đã qua rồi, từ đây về sau anh nhất định sẽ cho em hạnh phúc."
Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt vô cảm của cô chạm nhìn thẳng vào đôi mắt hi vọng của anh, nước mắt kiềm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống "Hạnh phúc có thật không anh?"
Câu hỏi của cô cũng là lời tuyên án cho tình yêu của họ, bắt đầu từ đó Lâm Khải Phong tự nói với mình, anh sẽ...vĩnh viễn buông tay người con gái này.
“Ngươi bảo ta cứu nàng ta?”
“Đúng.”
“Cho dù ta chết, cũng muốn cứu?”
“Cho dù nàng chết.”
“A.” Ta buồn bã cười, cũng không cần nói gì thêm nữa.
“Được!” Ta chăm chú nhìn hắn, giống như một lời thề, “Được.” Giống như lời nói đó, ngươi muốn ta chết thì ta chết.
Trời vào thu, ở dưới chân núi U Đô thời tiết càng ngày càng lạnh, Đại U Cung gần sát đỉnh núi đã nhanh giống như mùa đông giá rét. Thời tiết như vậy còn muốn mỗi ngày phải đi đến Hàn Ngọc Động trên đỉnh núi trích máu, thật không phải là người sống! Yêu hồ kia quả thật còn tàn nhẫn hơn quỷ hút máu.
Mặc dù mấy ngày này đã cho đi rất nhiều máu, công năng tạo máu còn không theo kịp tốc độ trích máu. Đầu choáng váng còn chưa đủ cảm thấy quái lạ, sáng nay khi rời giường thế nhưng lại trực tiếp ngất đi. Nhưng cũng may không chậm trễ thời gian bao lâu.
Ta nâng mặt nạ “Khiêu đại thần” trên mặt, ôm ngực thở dốc nói: “Đây là thân bị chịu tội.” Nghỉ ngơi trong chốc lát, quấn chặt áo choàng, tiếp tục đi về hướng đỉnh núi.
Kỳ thật, ban đầu Thương Tiêu muốn phái người đưa ta đi lên. Nhưng ta cự tuyệt vô cùng rõ ràng, ta không muốn chấp nhận làm như vậy chỉ là vì đổi lấy sự đau lòng của hắn . Bởi vì ta hiểu rằng người có thể khiến cho hắn đau lòng, chỉ có người trên đỉnh núi kia, nữ tử tuyệt sắc ngủ bốn trăm năm ở trong Hàn Ngọc Động —— Tử Đàn.
Hắn thậm chí muốn ta dùng tính mạng của mình để cứu nàng!
Biểu hiện lạnh như băng kia chợt lóe qua, cả người ta không khỏi cứng lạnh đến bước chân cũng đông lạnh.