Thiện Phúc Bảo chuyển kiếp, mang theo một túi đại lễ, đầu thai vào một nhà nông thời cổ đại, trong túi đại lễ chỉ có một, chính là có được max độ hảo cảm của động vật.
Trong nhà, gà mái quý nàng, ra sức đẻ trứng để nàng ăn no. Trong núi, động vật nhỏ mến nàng, hái quả rừng, tặng thảo dược cho nàng. Mà con người là động vật cấp cao, tự nhiên cũng sẽ yêu thương nàng.
Truyện dã sử, không liên quan nhiều đến triều chính, hoàng thất, nam chính là người thường, chủ yếu nói về sinh hoạt gia đình trong thôn trang nhỏ.
Kiếp trước là một nữ tướng quân tài giỏi, tung hoành trên chiến trường, cuối cùng lại bị người nhà hãm hại chết thảm nơi miếu hoang. Không ngờ một sớm xuyên không thành thiên kim tiểu thư nhà giàu, không chỉ được cả nhà sủng ái, mà còn là một "người vô hình" với danh tiếng cực kỳ tệ trong giới giải trí.
Tham gia show truyền hình thực tế về sinh tồn nơi hoang dã:
Cư dân mạng: "Một tiểu thư công chúa như cô ta thì làm được gì chứ, mời cô ta đến làm gì?"
Tân Án móc ra một cái rìu bắt đầu chặt củi, xây chuồng gà.
Khán giả: "Chặt củi thôi mà, đây là việc của khách mời nam, thật thích thể hiện!" Tân Án động tay một chút là làm ra một bàn tiệc hải sản thịnh soạn.
Đóng phim cổ trang? Chuyện nhỏ! Dáng vóc, lễ nghi, tất cả đều chuẩn không cần chỉnh.
Đóng phim hành động? Quá đơn giản! Vung đại đao cái xoẹt là xong.
Các fanboy fangirl: "Tân Án, chị chính là thần tượng duy nhất của đời em!"
Ta là hoàng hậu bị thất sủng nhất hậu cung.
Không con cái, không được sủng ái, mà nhà mẹ đẻ cũng chẳng có thế lực gì.
Năm xưa chẳng qua là vì thay thái tử chắn một kiếm, mới được ban hôn làm thái tử phi.
Thái tử vốn chẳng ưa ta, sau khi đăng cơ nhiều lần muốn phế hậu.
Chỉ ngại miệng lưỡi thế gian, sợ bị chỉ trích lên án.
Đành phải trút hết căm hờn lên người nhà ta, không ngừng dày vò, hành hạ.
Bao năm vợ chồng như oan gia, thù hận sâu như biển.
Sống lại một đời, khi thích khách ập tới, ta dứt khoát bỏ chạy.
Ấy khoan đã! Thích khách này sao lại nhằm vào ta?!
Không đúng, thái tử... à không, hoàng thượng cũng xông về phía ta là sao?!
Đang mải mê kiếm tiền, ngày nhận giải Ảnh hậu, Cố Tây Khê còn đang tính toán đến mức cát-xê sắp tăng vọt thì lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết về giới giải trí, trở thành nữ phụ pháo hôi tai tiếng, bị mọi người tránh như tránh tà, còn bị trói định với một hệ thống pháo hôi.
Hệ thống nói với cô: Cô phải đóng vai nữ phụ pháo hôi này, đạt được thành tích không có người hâm mộ nào, rồi rút khỏi giới giải trí.
Cố Tây Khê mê tiền như mạng: Ngươi mơ đẹp quá!
Hệ thống: Tôi cho cô một trăm tỷ.
Cố Tây Khê: Vâng, thưa hệ thống baba.
Mang theo mục đích rút khỏi giới giải trí, Cố Tây Khê hoàn toàn buông thả bản thân.
Trong chương trình hẹn hò, người khác hát hò nhảy múa khoe tài năng, cô thì tay không bẻ gạch.
Đọc bình luận của anti-fan, những ngôi sao khác bị chửi đến phát khóc, Cố Tây Khê lại chửi anti-fan đến phát khóc.
Anti-fan bình luận: Cố Tây Khê đúng là thân hình xe tăng, sao còn dám ra làm ngôi sao nữ?
Cố Tây Khê: Rác rưởi còn thành tinh được, bà đây làm ngôi sao nữ thì có gì mà không đúng chứ.
Trong chương trình tấu hài, Cố Tây Khê bị mọi người chế giễu là anti-fan nhiều, danh tiếng kém, ngoài mặt mũi và vóc dáng thì chẳng có gì.
Cố Tây Khê nói: Không khéo thật chứ? Anti-fan của tôi bảo tôi xấu xí, vóc dáng kém, các người có muốn đánh nhau với anti-fan của tôi không?
Sau một thời gian buông thả bản thân.
Cố Tây Khê hỏi hệ thống: Người hâm mộ của tôi chạy hết rồi chứ? Có thể lấy tiền rút khỏi giới giải trí chưa?
Hệ thống: [Tây Khê cố lên! Mẹ sẽ bình chọn cho con!]
Cố Tây Khê: ???
Cô lại nhìn vào nhóm anti-fan của mình.
Từng anti-fan lần lượt chuyển từ hắc sang hâm mộ, tranh nhau chỉnh sửa ảnh cho cô, giúp cô đăng lên quảng trường.
Cô tự chửi mình một câu, còn bị đá ra khỏi nhóm.
Người quản lý còn mang đến "Tin dữ": Tây Khê, cô giỏi lắm, cô được đề cử giải Nữ chính xuất sắc nhất của giải Kim Tượng năm nay rồi, các thương hiệu xa xỉ đã gửi hợp đồng muốn hợp tác với cô đấy!
Cố Tây Khê: Tôi có bỏ lỡ tình tiết nào không nhỉ?
Thể loại: Ngôn tình | Cổ đại | Huyền huyễn | Ngược luyến | Góc nhìn nữ chính | Phi song khiết | HE
Văn án
Cuộc đời A Bảo là một chuỗi những câu chuyện kỳ bí.
Xuất thân từ đất Thục, từng làm khất cái, gian nan đến Dương Châu, trở thành con hát kỹ viện, may mắn là gặp gỡ Tuyên Vương nhất kiến chung tình với nàng, bỏ tiền chuộc nàng ra, cưới nàng về làm vợ.
Tuyên Vương đăng cơ, nàng được sắc lập làm Hoàng hậu, bị sử quan mắng, bị ngự sử mắng, bị người đời khắp thiên hạ mắng, kiếp sống bi thương, ngay cả một hàn lâm nhỏ nhoi cũng dám cự tuyệt vẽ tranh cho nàng, hại nàng trở thành trò cười lớn nhất trong cung.
Ngày ấy chết đi, cuối cùng A Bảo cũng được thở phào một hơi.
Được giải thoát rồi.
Nhưng vừa mở mắt ra ⎯⎯
Nàng trở thành cô hồn dã quỷ, ngày đêm nấn ná ở quanh một nam nhân, không rời đi được.
Dưới ánh nến nhìn thân ảnh gầy gò của người nọ cầm bút vẽ tranh, A Bảo lặng lẽ mắng câu ‘thô tục’.
**
Lương Hoằng, tự Nguyên Kính, xuất thân thi thư hiển tộc, giọng nói trong trẻo, mười lăm tuổi đã vang danh khắp thiên hạ, được nhận vào cục Hàn Lâm vẽ tranh, làm ngự dụng họa sư trong cung. Chàng mang vẻ đẹp tinh tế như hoa cỏ sông núi, thuần khiết như lông vũ như tre đá, cái gì cũng giỏi, giỏi nhất là cầm bút hoạ người, người đẹp vẽ gì cũng đẹp, hoạ bức nào cũng đều thành tuyệt phẩm, nói chung là hiếm có khó tìm.
Nhưng người đời không biết là, tác phẩm tâm đắc nhất trong đời này của Lương Nguyên Kính, là một bức mỹ nhân đồ được chàng dẹp sâu dưới đáy rương.
Mỹ nhân trong bức hoạ lấy quạt tròn che mặt, khuôn mặt xinh đẹp cười nhẹ, chính là phế hậu A Bảo năm đó.
**
Năm mười lăm tuổi, Lương Nguyên Kính du ngoạn đến Xuyên Thục, dưới núi Thanh Thành gặp được một tiểu cô nương bán nghệ đầu đường, gọi là A Bảo, tính tình đanh đá, thích ăn bánh ngọt, tay ôm đàn tỳ bà.
Sau đó đến nạn châu chấu, mấy chục vạn người thường biến thành lưu dân, mấy năm đó chàng đau khổ tìm nàng, trước sau không thu hoạch được gì.
Thẳng đến ngày vào Cấm Uyển hoàng gia, chàng phụng chỉ hoạ một bức cho tân hậu, một nữ tử đoan trang từ trong bụi hoa chậm rãi đi tới, gương mặt chàng thay đổi không ngừng, thị nữ bên cạnh gọi nàng ⎯
“Hoàng Hậu nương nương”.
Hoàng hậu mất sớm X Hoạ sư hiền hòa.
(A Bảo X Lương Nguyên Kính)
Truyện này còn có tên là《 Sau khi ta chết biến thành hồn ma bám vào người ta ghét nhất, phải làm sao bây giờ 》
**
Cần biết:
1. Nữ chính từng gả chồng, nên nam sạch nữ không, nhưng không cần quan tâm tới chồng trước đâu, gạt tra nam Hoàng Đế sang một bên đi.
2. Hư cấu dựa theo thời Tống, xin đừng nghiên cứu nguyên bản.
3. Nhân vật nữ chính tham khảo Chân Tông Hoàng Hậu Lưu Nga.
Một câu tóm tắt: Hoàng Hậu bớt giận, ta vẽ tranh nuôi nàng.
Lập ý: Ái nhân giả nhân hằng ái chi. *
* Ái nhân giả nhân hằng ái chi, kính nhân giả nhân hằng kính chi.
Câu nói này của Mạnh Tử nhấn mạnh tầm quan trọng của lòng nhân ái và sự tôn trọng trong các mối quan hệ giữa người với người. Nghĩa là khi chúng ta đối xử tốt với người khác, chúng ta sẽ nhận lại sự tốt đẹp tương tự.
Kết hôn ba năm, cuối cùng tôi cũng ly hôn với Thẩm Thanh Yến.
Khi tin tức bùng nổ trên các mặt báo lá cải, khắp nơi đều là:
[Nữ minh tinh hàng đầu cuối cùng cũng không thể thắng được chim hoàng yến của Thẩm Thanh Yến.]
Ngay cả nữ diễn viên trẻ mới nổi từng vướng tin đồn mập mờ với anh ta cũng chạy đến trước mặt tôi đắc ý khoe khoang.
Thực ra, kể từ khi kết hôn, tôi và Thẩm Thanh Yến chỉ gặp nhau hai lần. Lần đầu là khi nhận giấy đăng ký kết hôn, lần thứ hai là trong hôn lễ.
Sau đó, anh ta nuôi chim hoàng yến của mình, tôi nuôi chó của tôi.
Mỗi người một cuộc sống, bình yên vô sự.
Bây giờ cả hai đều đứng trên đỉnh cao của ngành nghề riêng. Đã quá mệt mỏi với sợi dây xích ép buộc này.
Trước cửa cục dân chính, tôi lịch sự bắt tay với người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng trước mặt:
"Không hẹn gặp lại."
"Từ nay về sau, đừng bao giờ gặp nhau nữa."
Cầm giấy chứng nhận ly hôn trong tay, tôi lập tức gửi định vị cho cậu nhóc tôi đã yêu qua mạng suốt ba năm: "Em trai không phải nói muốn cưới chị sao? Mau đến đây."
Ai ngờ, ngay lúc đó, Thẩm Thanh Yến phía sau cũng khựng lại: "Chị à, em cũng đang ở ngay cửa đây. Chị đang ở đâu?"
Mười phút sau, cả hai người mở định vị.
Trước cửa cục dân chính...
Gặp lại nhau một lần nữa.
Thể loại: Cổ đại, phá án, hài hước, HE
________________________________________
Giới thiệu:
Ta là Vĩnh Lạc Công chúa của Đại Ngu, mà Công chúa Đại Ngu đã định sẵn là yểu mệnh do l ờ i n g u y ề n từ tiền triều.
Tĩnh An Công chúa thời Thái Tông vì muốn phá bỏ l ờ i n g u y ề n, năm tuổi đã vào am tu hành nhưng vẫn không thể sống qua hai mươi lăm.
Tuy ta đã bình an sống qua sinh thần mười lăm tuổi, thế nhưng mãi mà không tìm được phò mã.
Dù gì thì cũng như nữ nhân không muốn làm góa phụ, nam nhân cũng chẳng thích làm quả phu.
Khó khăn lắm mới có một tiểu tướng quân áo trắng hẹn ta đi du ngoạn, lại gặp phải nữ quỷ…
Đằng sau lời nguyền ẩn giấu bí mật kinh hoàng gì, cất chứa bao nhiêu máu và nước mắt không ai biết đến.
Có lẽ ta chỉ là một nhân vật qua đường nho nhỏ trong câu chuyện này, nhưng may mắn thay ta đã giành được hạnh phúc của riêng mình.
Tác giả: Nicolas Đường Hồ Lô
Tran / Editor: AI_Quả Tầm Xuân
Beta: AI_Xuyến Chi
Thể loại: Hiện đại, HE, Sủng Ngọt, Gương vỡ lại lành, Showbiz, Quân nhân, Nhẹ nhàng
Độ dài: 75
Giới thiệu
[1]
Chi đội SWAT đang quay một bộ phim tài liệu, đạo diễn là một cô gái với đôi mắt sáng và nụ cười rạng rỡ, tên cô là Chung Ý.
Nhân vật chính, Cố Thanh Hoài, là một chuyên gia gỡ bom lừng lẫy, với vẻ ngoài điển trai trong bộ đồng phục cảnh sát, được xem là chuẩn mực của sự lạnh lùng và hấp dẫn. Tuy nhiên, anh lại nổi tiếng với cái miệng độc và tính khí không tốt, hay được mọi người gọi bằng cái tên "Cố Diêm Vương".
Khi nghe tin trong thời gian quay phim Cố Thanh Hoài và Chung Ý sẽ cùng ăn cùng ở, các thành viên trong đội đều lo lắng cho cô---
"Đạo diễn Chung không thể chịu đựng nổi một tháng đâu."
"Một tuần là nhiều lắm rồi."
"Ngày đầu tiên có thể sẽ khóc ngay đấy."
Ngày đầu tiên của buổi quay phim, Cố Thanh Hoài tập hợp đội ngũ: "Cô ấy nhút nhát, các cậu đừng làm cô ấy sợ."
Sau nửa năm quay phim, Chung Ý ghen tị, Cố Thanh Hoài mỉm cười dỗ dành cô: "Anh chỉ tốt với mình em thôi."
Sau một năm quay phim, Cố Thanh Hoài bị thương nặng, lau nước mắt cho Chung Ý: "Đừng khóc, anh sẽ dẫn em đi mua đồ ăn ngon."
[2]
Sau khi bộ phim tài liệu được công chiếu, nó đã trở thành một cơn sốt toàn mạng, kéo theo đó là sự chú ý đổ dồn về vị chuyên gia gỡ bom trẻ tuổi và điển trai.
Người hâm mộ gửi tin nhắn ồ ạt khiến tài khoản chính phải đưa ra thông cáo khẩn cấp: "Cố Thanh Hoài nói, anh ấy đã có chủ rồi."
Chung Ý hỏi với nụ cười: "Nghe nói cảnh sát Cố đã có người yêu rồi?"
Cố Thanh Hoài cúi xuống hôn cô: "Ừ, anh đã có em rồi."
[3]
Năm đó khi mới vào trường quân sự, Cố Thanh Hoài đã tặng Chung Ý một viên vỏ đạn.
"Khi em trưởng thành, hãy mang nó đến tìm anh."
"Để làm gì?"
Chàng trai trẻ mỉm cười dịu dàng nói: "Để anh đổi thành nhẫn."
Cô ấy là bạn gái cũ duy nhất của tôi, và cũng là người yêu hiện tại của tôi.
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, yêu thầm, BE
Lời dẫn:
Ngày Từ Chính Thanh kết hôn, anh nhận được một phong bao lì xì.
Mặt sau của phong bao có ghi tám chữ:
"Sơn thủy nhất trình, tam sinh hữu hạnh."
「" Có duyên gặp gỡ, may mắn ba đời"」
Một câu tóm tắt: Sơn thủy bất tương phùng
Đường Noãn là một con chốt thí, là nữ phụ trong một quyển tiểu thuyết điềm sủng.
Coi như là một người nổi tiếng là một bình hoa di động ngu ngốc, lại có một người chồng sắp cưới là một thiếu gia nhà giàu.
Kết quả mối tình đầu của chồng sắp cưới trở về, trực tiếp vạch trần thân phận thiêm kim giả của cô.
Cô không chỉ bị Đường gia đuổi ra khỏi cửa, còn bị Diệp gia từ hôn.
Tất cả mọi người chờ nhìn cô cố gắng níu kéo Diệp Thù Yến để cười nhạo.
Diệp Thù Yến cũng cảm thấy như vậy, vì vậy chuẩn bị tiền bồi thường.
Kết quả là sau khi tỉnh lại, anh bỗng nhiên có khả năng đọc được suy nghĩ.
Còn chưa hiểu chuyện gì, lại có một giọng nữ truyền tới anh: Khả năng đọc suy nghĩ của anh là phát huy trong phạm vi ba thước sao?
Được được, không nghịch thiên như vậy, nếu không chẳng phải là muốn tôi ngộp chết???>
Diệp Thù Yến nhìn Đường Noãn đứng ở xa: ? ? ?
Sao cô biết?
Rất nhanh, anh phát hiện mình cho tới bây giờ đều không biết gì về người vợ sắp cưới này của mình.
Mẹ Diệp nhắc tới chuyện từ hôn:
Trong vòng ba mét Đường Noãn nội tâm cuồng loạn: Em không muốn từ hôn! Nhiều năm như vậy! Tình cảm đó chẳng lẽ đều là giả sao?
Ngoài ba mét: Đương nhiên là giả, thứ tình cảm này chó của anh ta cũng có.
Diệp Thù Yến: . . .
Cô là đang chửi anh?
Mối tình đầu nữ thần tới lấy lòng.
Trong vòng ba mét, Đường Noãn tan vỡ thét chói tai: A A A, Diệp Thù Yến không thể cưới cô ta, cô ta chính là một trà xanh! Cô ta không chỉ thèm ăn anh, còn thèm cả gia sản của anh!
Ngoài ba mét: Nữ thần này còn nguy hiểm hơn tôi, mặc dù Đường gia dã tâm nhiều, nhưng dù gì tôi cũng vô lực, trừ thèm anh ấy ra cũng không làm được gì khác.
Diệp Thù Yến: . . .
Cô giống như coi nhẹ mình.
Công ty gửi tới báo cáo công việc.
Trong phạm vi ba mét, suy nghĩ của Đường Noãn cũng không khác lắm với những người khác: Dáng vẻ làm việc thật là đẹp trai, hẳn là đang làm một hạng mục lớn!
Ngoài phạm vi ba mét: A, nếu không phải tôi, hạng mục anh làm sao có thể thuận lợi như vậy... Thôi, coi như là cảm ơn sau đi.
Rốt cuộc khi nào từ hôn? Tài khoản của tôi cũng đều chuẩn bị xong!
Hán Việt: Mạt lị đồng xuân
Tác giả: Hàn Tê
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại , HE , Tình cảm , Trọng sinh , Nữ phụ , Đoản văn , 1v1 , Thị giác nữ chủ , Ngôi thứ nhất.
-Văn án-
Hai chọn một, kết quả sau khi bị chọn ‘từ bỏ’ thì tôi mới biết được bản thân vốn chỉ là một nữ phụ ác độc.
Ai ngờ phản diện lật lọng, giết luôn nữ chủ.
Hắn còn nhướng mày thổi nhẹ họng súng: “Có hiểu cái gì gọi là vai ác hay không? Lật lọng, mỹ đức của kẻ phản diện?”
Giây tiếp theo, chúng tôi đều trọng sinh.
Tôi nhìn phản diện 18 tuổi trước mặt, thản nhiên hỏi: “Có hiểu nữ chủ là gì hay không?"
Ngày đầu năm mới 1987.
Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?”
Giọng nói lạnh lùng nghiêm khắc của Lục Thời Ngôn vang lên, khiến tất cả mọi người trong nhà ăn đều rùng mình.
Hứa Thần Hi nhìn Lục Thời Ngôn đang quỳ xuống, ôm chặt Lạc Vân Sơ vào lòng, tình cảm cô dành cho anh cũng đang dần tiêu tan từng chút một.
Không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu nữa. Chỉ cần có Lạc Vân Sơ xuất hiện, trong mắt Lục Thời Ngôn sẽ không thể chứa nổi bất kỳ ai khác, bao gồm cả cô – người vợ của anh.
Rõ ràng là Lạc Vân Sơ cố tình làm đổ nước sôi khi luộc bánh chẻo, nhưng Lục Thời Ngôn lại nhất quyết cho rằng đó là do Hứa Thần Hi ghen tuông, cố ý muốn làm hại “bạch nguyệt quang” trong lòng anh.
“Tôi thấy em chính là ghen tị vì Vân Sơ vừa từ nước ngoài trở về, học thức hơn em, hiểu biết hơn em, nên em mới cố tình muốn làm hại cô ấy, đúng không?”
Nghe từng câu từng chữ đầy khinh miệt của anh, Hứa Thần Hi cố nhịn cơn đau rát trên tay, cúi đầu không nói một lời.
“Đại đội trưởng Lục, hình như tay chị dâu cũng bị bỏng rồi…”
“Câm miệng! Tôi chưa cho cậu lên tiếng thì cậu không được phép nói! Kỷ luật cậu quên rồi à?”
Trần Nhất Bình, người không thể chịu đựng được nữa, vừa lên tiếng giúp Hứa Thần Hi đã bị Lục Thời Ngôn nghiêm khắc quát mắng.
“Cô ta bị bỏng là đáng đời! Ai bảo cô ta lòng dạ đố kỵ, muốn làm hại Vân Sơ!”
Tác giả: Tần Nguyên
Editor: Kiều Tiếu Nương Tử
Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, HE, xuyên sách, 1v1, nam cường nữ cường, ngọt sủng.
Văn án:
Tóm gọn tác phẩm: Đây là một bộ truyện rất rất ngọt, thuộc thể loại sủng văn.
Ma ốm biếи ŧɦái (nam chủ) VS đại lão xuyên sách cực kỳ bao che khuyết điểm (nữ chủ)
"Thích tôi? Không sợ?"
Quyền Tự mắc bệnh nặng, tuy có vẻ ngoài tuấn mỹ nhưng lại là một ma ốm biếи ŧɦái khắc cha khắc mẹ.
Nam Tinh xuyên sách, từ đại lão trở thành thế thân nữ phụ kiêm vật hi sinh, chẳng mấy chốc đã bị ma ốm quấn lấy.
Ma ốm này ba ngày một trận ho, năm ngày một trận suyễn, ỷ vào khuôn mặt dễ nhìn mà suốt ngày lôi kéo cô không buông tay.
Tin đồn vang khắp đế đô, đại lão thân thể kiều quý nhưng biếи ŧɦái vô cùng kia gần đây coi trọng một cô gái, che che giấu giấu không muốn người ngoài nhòm ngó, đã vậy còn cực kỳ nuông chiều.
Mà Nam - một đời oai phong một cõi - Tinh đánh chết cũng không nghĩ ra lí do vì sao mình lại bị ma ốm sắp chết đến nơi kia ăn gắt gao.
Mỗi ngày hết túm lại ôm rồi quấn quýt lấy cô, đánh không được mà mắng cũng không xong, cô hoàn toàn không nghĩ ra cách để đối phó với người này.
Mí mắt ma ốm run rẩy, "Em ghét bỏ thân thể tôi không tốt?"
"Không có"
"Nhưng mọi người đều nói em ở ngoài bao dưỡng một tiểu bạch kiểm."
"Đừng nghe họ nói bậy, em không có."
Nam Tinh ôm hắn, vẻ mặt lạnh băng nhìn chằm chằm mọi người, "Mấy người không được khi dễ hắn"
Mọi người trầm mặc. Ai khi dễ ai? Kẻ nào khi dễ kẻ nào a! Chúng tôi nào dám?!
Khương Bảo Lê là trẻ mồ côi được nhà họ Thẩm nhận nuôi từ thuở tấm bé.
Lúc còn nhỏ, mỗi khi bị bắt nạt, Khương Bảo Lê đều siết chặt tấm ảnh gia đình đã phai màu và cuộn mình trong tủ quần áo làm từ gỗ hoa lê.
Mãi cho đến khi Thẩm Dục Lâu tìm được cô rồi dắt cô ra.
Hai người họ ở bên nhau dưới thân phận anh em suốt ngần ấy năm, Khương Bảo Lê lớn lên trong sự che chở, yêu thương của Thẩm Dục Lâu.
Khoảng thời gian mười năm đã tưới tẩm, khiến mối tình âm thầm nảy nở mạnh mẽ trong những khoảng trống của trái tim.
Cho đến một ngày hè oi ả, khi Khương Bảo Lê 19 tuổi, Thẩm Dục Lâu lẳng lặng dập tắt tàn thuốc rồi tự tay đeo cho cô sợi dây chuyền có mặt ngôi sao lấp lánh, giọng anh ta trầm xuống…
“Bảo Lê, giúp anh một chuyện nhé.”
…
Thẩm Dục Lâu nhờ Khương Bảo Lê quyến rũ Tư Độ – người thừa kế của tập đoàn nhà họ Tư.
Anh ta nhờ cô phá hỏng mối liên hôn của Tư Độ, khiến người nọ không cưới được con gái của nhà họ Kiều.
Khương Bảo Lê đồng ý.
Ai cũng nói người nắm quyền của nhà họ Tư kia là bụi gai có độc, suy nghĩ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, vừa âm u vừa tồi tệ.
Trong bữa tiệc rượu trên chiếc du thuyền sang trọng, thiếu nữ nọ nâng làn váy, lảo đảo tiến vào phòng của Tư Độ.
Tư Độ đè cô xuống giường, đầu ngón tay nâng mặt dây chuyền hình ngôi sao lấp lánh trên xương quai xanh tinh xảo của cô: “Món quà do Thẩm Dục Lâu đưa tới này… phải xé bỏ bao nhiêu lớp gói mới đủ đây nhỉ?”
Sau đó, anh tự tay mở “món quà” ấy ra.
Ngày đêm trầm luân, không kiềm chế được.
…
Ba tháng sau, Tư Độ tuyên bố đính hôn, cả Hong Kong đều xôn xao không ngớt!
Người đàn ông xưa nay không gần phụ nữ, chỉ đắm chìm trong việc nghiên cứu những mảnh nhỏ của cơ thể người (giải phẫu học), thậm chí còn hủy bỏ hôn ước do cha mẹ sắp đặt…
Vậy mà… muốn kết hôn ư?
Trong lễ đính hôn, Tư Độ giật phăng sợi dây chuyền ngôi sao của Thẩm Dục Lâu ra rồi vứt bỏ không thương tiếc, sau đó, anh đeo sợi dây chuyền kim cương Graff màu hồng lên cổ Khương Bảo Lê…
“Anh ném nó đi rồi, em có đau lòng không?”
Khương Bảo Lê chẳng trả lời mà kéo cà vạt của Tư Độ xuống, sau đó nhón chân lên hôn anh.
Khách mời hét lên đầy thích thú, còn đám phóng viên thì quay chụp điên cuồng.
Khương Bảo Lê liếc mắt nhìn nhóm khách mời…
Trong đám người đó, Thẩm Dục Lâu – kẻ đã “đạt được ước muốn” – đang siết chặt ly rượu trong tay.
Ánh mắt đen láy kia… lạnh lẽo như phủ một lớp băng dày.
…
Sau này, Khương Bảo Lê mới biết, muốn quyến rũ ác ma thì phải đẩy mồi nhử vào sâu trong tim anh.
______________
Bụng da đen tối, hư hỏng và người đẹp giả vờ ngoan ngoãn.
Nam chính là Tư Độ, cả 2 đều là lần đầu của nhau.
Một câu giới thiệu vắn tắt: Tự tay dâng cô cho nam chính, anh ta hối hận mất rồi.
Tác giả: Tùng Lê
Tran / Editor: AI_Quýt
Beta: AI_Mộc Lan
Thể loại: Cưới trước yêu sau, Chữa lành, Hào môn thế gia, Hiện đại, HE, Sủng Ngọt
Độ dài: 42
Giới thiệu
Nhà họ Ngu tìm lại được cô con gái thất lạc nhiều năm, long trọng tổ chức ăn mừng rầm rộ mấy ngày.
Thế nhưng, ngay sau khi nhận thân, bọn họ vội vã dẫn cô con gái mới nhận về đến gõ cửa nhà họ Tần, yêu cầu thực hiện hôn ước từ bé của thế hệ trước.
Đối tượng kết hôn là cậu con trai út nhà họ Tần, người nổi tiếng trong giới, từ nhỏ đã được nuông chiều đến hư hỏng, là một tiểu ma vương chính hiệu.
Tối hôm biết tin mình sắp phải kết hôn, cậu út nhà họ Tần đến gõ cửa phòng Ngu Mãn, vẻ mặt sa sầm nói: “Ước pháp tam chương (*), kết hôn theo hợp đồng, đến hạn ly hôn.”
(*) Ước pháp tam chương (约法三章): được dùng để chỉ việc đưa ra những quy định đơn giản, dễ hiểu và dễ thực hiện, hoặc là việc thỏa thuận trước một số điều khoản cơ bản để đôi bên cùng tuân thủ.
Ngu Mãn vô cảm đóng sập cửa lại.
Cậu út nhà họ Tần: ?
Cả đời chưa từng chịu nhục nhã như thế này!
*
Ngu Mãn sống ở trấn nhỏ từ bé, từng ở trong căn nhà dột nát, mùa đông mặc áo mỏng lội qua dòng sông lạnh lẽo.
Là một cô gái cứng cỏi, kiên cường.
Cô cứ tưởng rằng khi trở về nhà thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, nào ngờ bản thân lại bị đem ra trao đổi như một món hàng.
Ngày thứ một trăm sau khi kết hôn, Ngu Mãn bị cô em gái cùng bố khác mẹ mỉa mai dù có trở về cũng chẳng được gì, kết hôn với Tần Lễ Tinh rồi cuối cùng cũng chỉ có số phận bị ruồng bỏ.
Ai ngờ vừa dứt lời, cậu út nhà họ Tần ngậm điếu thuốc đẩy cửa bước vào, trong làn khói thuốc, anh hỏi: “Nói chuyện xong rồi à? Tôi đến đón vợ tôi về nhà.”
Đêm khuya tại nhà họ Tần, Tần Lễ Tinh ôm Ngu Mãn đang giật mình tỉnh giấc vì gặp ác mộng vào lòng, trên mặt là vẻ yêu thương và dịu dàng chưa từng thấy: “Đừng sợ, có anh bảo vệ em.”
--
Ngu Mãn giống như một người độc bước trên sa mạc, cô không có gì cả, nhưng rồi một ngày nọ, cô đã gặp được ốc đảo thuộc về riêng mình.
* Hình tượng nhân vật không hoàn hảo.
Tôi tham gia một chương trình tạp kỹ có sự tham gia của các cặp mẹ kế con chồng.
Tất cả các khách mời đều cố gắng thể hiện mặt hòa thuận và tích cực của mối quan hệ nhạy cảm này. Người nào người nấy đều cố gắng để chứng tỏ mình là những người rất mực hiền lương thục đức, khôn khéo mọi bề.
Nhưng cô con gái nhà tôi lại khác.
Con bé thường lén lút nhét gián vào giày tôi, sau khi gây chuyện còn cười một cách ngây thơ vô tội. Mới tí tuổi đầu nhưng nó đã rất biết cách chơi trò tâm lý với tôi.
Đối với cô nhóc này, tôi không nương tay chút nào mà trực tiếp bắt con gián ra rồi cho thẳng vào cổ áo con bé.
Khách mời nữ cùng tham gia chương trình là Ngu Thi chỉ trích tôi đối xử không tốt với con chồng, tôi lập tức nhét đứa trẻ vào lòng cô ta: "Nếu cô giỏi thì cô chăm nó đi."
Cuối cùng, màn đấu trí đấu dũng giữa tôi và con chồng giúp chúng tôi trở nên nổi tiếng trong giới giải trí. Trong khi đó, Ngu Thi lại vì lén lút bắt nạt con riêng của mình mà hình tượng hoàn toàn sụp đổ.
Năm thứ ba biến thành Zombie, Tiết Linh trà trộn trong đám Zombie du đãng thì bất ngờ gặp phải một đoàn xe tiêu diệt Zombie.
Tôi phát hiện đối tượng yêu đương qua mạng của mình chính là anh trai của một "trà xanh".
Thế là tôi lập tức hôn môi anh.
Sau đó cười khẩy: "Chia tay đi, trong số mấy người, kỹ thuật hôn của anh là tệ nhất."
Về sau, nam streamer nổi tiếng - Kỷ Minh Thời, lần đầu tiên say rượu trên sóng livestream để lộ khuôn mặt thật và bật khóc.
"Là do tôi chưa đủ cố gắng sao?"
Cuối cùng, anh nghiến răng nghiến lợi.
"Đừng để tôi gặp lại cô ấy nữa!"
Tôi bình luận một câu châm chọc:
[Buồn cười chết mất, chắc tôi sợ?]
Địa chỉ IP: Anh Quốc.
Nhà tôi bảo đời làm nghề mổ heo, vậy mà năm đó lại bị trao nhầm con với nhà họ Lục gia tộc giàu nhất nhì cả nước.
Ngày nhà họ Lục đến đón cô con gái ruột là tôi trở về, ai cũng nghĩ cô con gái nuôi nhận nhầm đó sẽ không quay lại nữa.
Nhưng mà… cô ấy thật sự quay lại.
Tay còn cầm theo quyển 《Cẩm nang nuôi heo khoa học》.
Còn tôi thì đút tay vào túi quần, bước chậm rãi lên xe.
Anh cả nhà họ Lục một tổng tài lạnh lùng đang đến đón liếc tôi một cái rồi hỏi:
"Hành lý của em đâu?"
Tôi lười biếng trả lời:
"Lười mang theo, vác được cái thân này lên xe là đủ mệt rồi, còn đòi hành lý?"
Tổng tài kiêm anh trai: "..."
…
Tôi là một nữ phụ độc ác trong truyện tổng giám đốc, dùng thế lực gia đình để ép tổng giám đốc kết hôn. Người khác kết hôn với tổng giám đốc vì tình yêu. Tôi thì khác, tôi chỉ muốn kiếm tiền.
Ngày cưới, Trình Dục ném cho tôi một bản hợp đồng: "Hai năm sau sẽ ly hôn."
Tôi mỉm cười duyên dáng: "Tổng giám đốc Trình, ly hôn là một mức giá khác."
Văn án:
Vừa mới xuyên không, ta ngẩng đầu lên nhìn, trước mặt là nhân vật phản diện đầy xảo trá trong quyển sách này, hắn nhìn ta rồi cười khẽ, trên tay còn cầm một dải lụa trắng...
Dựa vào cốt truyện nguyên tác, ta biết được rằng một giây sau, mình sẽ bị nhân vật phản diện này gϊếŧ chết. Với vị trí là một vai phản diện theo trường phái Diệp Công thích rồng*, bây giờ trong lòng ta chỉ muốn hét to một câu rằng: "Bà đây không phải An Khả Tâm, bà đây chỉ muốn được sống thôi!"
Chú ý:
1. Nữ chính thông minh nhưng rất nhây, tuy trong lòng có ý tốt lại quá lạnh nhạt, thường đặt mình vào vị trí người ngoài cuộc để quan sát, nam chính luôn tươi cười với tất cả mọi người, trông có vẻ hiền hoà nhưng thực tế là một người trong ngoài không đồng nhất, bên ngoài hiền lành nhưng bên trong u ám.
2. Hai con người có nhân cách khó hoà nhập điển hình yêu nhau đầy bất ổn, truyện đề cao tinh thần cứu rỗi, ngọn cờ HE không thể lay chuyển được.
3. Thế giới giả tưởng, dẫu là truyện cổ đại nhưng sẽ pha lẫn một chút huyền huyễn
4. Gỡ mìn: nam nữ chính bị khiếm khuyết về mặt nhân cách do hoàn cảnh gia đình, luôn sống vì bản thân mình, thực ra nam chính có rất nhiều lịch sử đen.
5. Tình cảm hai bên sẽ có những chuyển biến nhất định, tác giả sẽ cố hết sức viết có logic, chứ không phải là loại truyện ngọt sủng từ đầu đến đuôi
Văn án:
Khi tôi đang vuốt ve đuôi chú mèo nhà mình, thì nam thần "bking"* của trường đột nhiên gọi video cho tôi.
“Đừng vuốt nữa. Chỗ đó của tôi… hình như… có chung cảm giác với đuôi mèo nhà em rồi.”
Tôi không hiểu, hỏi lại:
“Chỗ nào?”
Mặt anh đỏ bừng, như tự mình giận mình, dứt khoát dời camera xuống.
Trời ơi, tôi có thể xem miễn phí sao?
Anh ta để chai nước suối trong quần hả?
(*) Bking: Viết tắt của từ 装逼之王 là tiếng lóng của Trung Quốc ám chỉ những người "vua làm màu", "trùm ra vẻ", hoặc "chúa cool ngầu (giả vờ)"
Trước lúc lâm chung, trước mắt ta vụt qua mấy hàng chữ kỳ lạ:
【Lão thái quân đừng chết mà, người là người thân cuối cùng của Gia Nghi rồi!】
【Hu hu hu, lão thái quân mà chết, Vương Dục sẽ giáng Gia Nghi xuống làm thiếp, nàng ấy sẽ bị bắt nạt thê thảm lắm lắm.】
【Lão thái quân mau tỉnh lại cứu Gia Nghi đi, giờ nàng ấy còn đang quỳ ngoài tuyết, thêm một canh giờ nữa là cái thai trong bụng không giữ nổi đâu!】
Cái gì cơ?
Tôn nữ ta bị bắt nạt ư?
Ta phun ra một ngụm máu đen, lập tức ngồi bật dậy từ trên giường:
“Người đâu, mang Trường Minh Thương của ta tới đây!”
Đại sư huynh Thẩm Nam Âm của Càn Thiên Tông là con cưng của trời, thần thái thoát tục, là đối tượng mà người người trong tu chân giới ngưỡng mộ.
Trình Tuyết Ý chỉ là một đệ tử bình thường của Chấp Sự đường Càn Thiên Tông, ngay cả tư cách cùng đại sư huynh ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không có.
Hai người bề ngoài tưởng chừng như không có liên quan gì đến nhau, vậy mà lại thường xuyên gặp gỡ cùng tâm sự dưới ánh trăng.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra vào một buổi tối, Thẩm Nam Âm không đến đúng hẹn, Trình Tuyết Ý nghe được từ đồng môn rằng hắn bận tiếp đãi đệ nhất mỹ nhân thiên hạ.
“Tốt lắm.”
Trình Tuyết Ý không vui, không muốn chỉ gặp hắn vào ban đêm nữa nên ban ngày ban mặt liền đến tìm hắn.
Nào ngờ Thẩm Nam Âm nhìn nàng với ánh mắt xa lạ hỏi: "Cô nương là ai?"
Giả vờ không quen biết đúng không.
Hắn cảm thấy thừa nhận mối quan hệ với một đệ tử Chấp Sự đường nhỏ bé như nàng trước mặt mọi người rất mất mặt?
Nhất định là do nàng diễn vai đệ tử Chấp Sự đường quá đạt mới khiến Thẩm Nam Âm dám đối xử tệ bạc với nàng.
Đêm đó nàng liền trói hắn lại, giam vào trong ngục tối.
Xiềng xích khóa chặt tay chân hắn, vị đại sư huynh dưới ánh trăng bàng hoàng nhìn cô nương trước mặt, nàng bóp cằm hắn chất vấn:
"Giờ thì nhận ra ta chưa?"
Thẩm Nam Âm nhìn nàng như nhìn một kẻ điên hoang tưởng.
Trình Tuyết Ý nghĩ, nếu hắn coi nàng là kẻ điên, vậy nàng không làm chút chuyện điên khùng thì thật có lỗi với hắn.
Những chuyện xảy ra sau đó khiến Thẩm Nam Âm khắc cốt ghi tâm.
Mà không lâu sau sự việc này, Trình Tuyết Ý rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn dù bị tra tấn dã man cũng không chịu thừa nhận quan hệ của hai người.
Thì ra yêu quái họa bì ngàn năm từ Trấn Yêu tháp của Càn Thiên Tông chạy thoát, nó mượn da của Thẩm Nam Âm đi khắp nơi dụ dỗ nữ tu hút linh khí, Trình Tuyết Ý chính là một trong số đó.
Đại yêu ngàn năm ra tay, ngay cả nàng cũng bị lừa.
Diễn trò nửa ngày, hóa ra nàng nhận nhầm người...
-------
Mật thám ma môn X Thủ toạ tiên môn.
CP chính tà đối lập.
Nhân vật chính: Trình Tuyết Ý, Thẩm Nam Âm.
Tóm tắt một câu: Diễn trò nửa ngày, hóa ra nàng nhận nhầm người.
Ý nghĩa: Chuyện gì cũng chừa lại một đường lui, giang hồ gặp lại.
Sau 6 năm chia tay, tôi ngồi trong phòng cấp cứu của anh ta.
“Tôi có thai rồi, con là của anh.”
Sắc mặt anh ta tái mét: “Cái gì mà con được 6 năm?”
Bầu không khí lập tức trở nên vô cùng lúng túng.
“Không nhận à?”
“Em nghĩ tôi sẽ đi đổ vỏ chắc?” Anh ta hỏi ngược lại.
Tôi im lặng vài giây: “Được, vậy tôi đi tìm cho nó một người ba khác.”
Chín tháng sau.
Anh ta hung hăng nắm chặt cổ tay bác sĩ phẫu thuật chính: “Anh em, coi như tôi xin anh, rạch đẹp một chút, cô ấy thích đẹp.”
Lâm Vụ chẳng nhớ rõ mình và Trần Trác bắt đầu như thế nào, khi cô giật mình nhận ra có gì đó sai sai thì họ đã duy trì mối quan hệ “gặp nhau tối thứ Sáu” được hơn nửa năm rồi.
Từ lúc bắt đầu hai người đã vạch rõ một ranh giới: ban ngày là người dưng ngược lối, ban đêm là người tình cuồng nhiệt.
Và lằn ranh giới ấy đã bị phá vỡ vào ngày kỷ niệm một năm.
Bạn trai tôi đột nhiên mất trí nhớ, lại đem lòng yêu một cô gái mà trước đây anh ấy rất ghét.
Tôi đau khổ tuyệt vọng, tìm mọi cách gây sự với họ, anh ấy cũng vì người yêu mà trở thành kẻ chủ mưu bắt nạt tôi.
Cuối cùng vào một đêm mưa, tôi bị người do chính tay anh ấy sắp đặt làm nhục.
Trước khi chết, tôi đột nhiên nhìn thấy những dòng bình luận trôi nổi:
【Nữ phụ tội nghiệp quá, cô ấy còn chưa biết nữ chính đã kích hoạt hệ thống.】
【Cô ấy càng có nhiều cảm xúc tiêu cực thì nam chính càng yêu nữ chính, nữ chính còn có thể lấy được nhan sắc và tài sản của cô ấy.】
【Tội nghiệp cái gì chứ, chẳng phải cũng chứng minh nữ phụ ghen tị đến mức nào sao?】
Lúc này tôi mới hiểu ra, thì ra cả đời mình chỉ làm áo cưới cho người khác. Sống lại một đời, khi cô gái kia lại khoe ảnh thân mật của cô ấy và Quý Nghênh Xuyên cho tôi xem. Tôi cầm bút cười nói:
"Vậy chúc hai người dài lâu nhé."
Đời này, tôi phải chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến bộ, tự mình đi trên con đường rực rỡ.
Kiếp trước, tôi và chồng từ thanh mai trúc mã đã ở bên nhau đến tận lúc đầu bạc răng long.
Điều tiếc nuối duy nhất là chúng tôi không có con.
Mãi đến ngày kỷ niệm 50 năm ngày cưới, tôi vô tình phát hiện cuốn album mà anh ta giấu kín. Bên trong dày đặc những bức ảnh của người con gái anh ta luôn thầm thương trộm nhớ.
Lúc ấy tôi mới bàng hoàng nhận ra: Anh ta không phải không muốn có con, mà là không muốn có con với tôi.
Kiếp này, chúng tôi ngầm hiểu mà giữ khoảng cách, không còn chọn nhau lần nữa.
Anh ta trở thành doanh nhân thành đạt trong ngành xuất nhập khẩu, là niềm ghen tị của bao người. Trong buổi họp lớp cấp ba, anh ta nhìn tôi, cười nhạo:
"Trác Lâm Khê, em đợi anh bao năm cũng vô ích thôi. Hai kiếp rồi, người anh yêu vẫn chỉ có Tân Tân."
Tôi mỉm cười, nắm tay hai đứa trẻ song sinh.
Nụ cười của anh ta cứng đờ lại, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn mất kiểm soát:
"Em đã hứa sẽ mãi mãi là người của anh mà?!"
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Hào môn thế gia, Cường cường, Đô thị tình duyên
Giới thiệu:
【Thiên kim Kinh thành + Thiếu gia hào hoa Hongkong】
【Song cường CEO + Bất cần đời + Lâu ngày sinh tình + Giằng co cực hạn】
【Song khiết bề ngoài phong lưu + Trò chơi của người trưởng thành】
Cuộc giao thoa giữa Chúc Mạn và Cố Tịch. Là khoảnh khắc mê loạn giữa chốn phồn hoa rực rỡ.
Cô từng đắm chìm trong gương mặt điển trai bất cần và khí chất phóng khoáng của anh. Kẻ táo bạo và tùy ý như anh đã mang đến cho cô những khoái cảm tột cùng.
Công tử phong lưu khét tiếng của Hongkong, cô nghĩ cứ chơi đùa thôi, ai cũng không thiệt.
Nhưng tại sao lại không thể dứt ra khỏi anh?
Từ Hongkong đến Bắc Thành, rồi sang Mỹ, anh như bóng ma không tan biến. Chuyện của cô, anh luôn nhúng tay vào.
Rõ ràng đã thỏa thuận chỉ là đôi bên cùng có lợi, nhưng kẻ không chơi nổi lại chính là anh.
Cố Tịch từ vui đùa đến động lòng thật sự, rồi từng bước một bày ra cạm bẫy. Hoa hồng tuy ranh mãnh, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện đắm chìm.
Lúc đưa thư hòa ly cho Phương Tư Viễn, ta bình tâm đến lạ.
Người từng lén lút ra khỏi nhà nhìn trộm khi hắn đỗ trạng nguyên đã c h ế t trong cuộc hôn nhân bảy năm qua.
Vị tiểu cô nương ra sức lấy lòng hắn bị Phương phủ rộng lớn này bóp chặt đến nghẹt thở.
Phu quân ta trừng lớn hai mắt nhìn ta, như không tưởng nổi chính miệng ta sẽ thốt ra những lời này. Lời nói thất vọng bao nhiêu, là vẻ mặt ta lại có bấy nhiêu lạnh lẽo.
Tác giả: Đẳng Đẳng
Tran / Editor: Lattes Team
Beta: Lattes Team
Thể loại: Boss - nhân viên, Công sở, Hiện đại, HE, Hài hước
Độ dài: 6
Giới thiệu
Tôi là trợ lý của trợ lý tổng giám đốc.
Vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký màu hồng của tổng giám đốc, tôi không khỏi bật cười.
[ Có rất nhiều loại đàn ông, và hôm nay, mình là loại si tình. ]
[ Trước kỳ nghỉ Tết, hai nữ nhân viên móc tay hứa cùng nhau đi ăn đồ Nhật. Mình không hiểu nổi, tại sao móc tay lại giống treo cổ... ]
Một giọng nam trầm vang lên phía sau tôi:
"Vào lúc ba giờ chiều, trợ lý của tôi đã lén đọc nhật ký của tôi, đúng là thiếu đạo đức."
Giới thiệu: Bối cảnh giả tưởng ở nước ngoài, chênh lệch vóc dáng, nam chính là con lai Á – Âu.
Khi Châu Chi Mai quyến rũ Heveto, cô đã không tính đến hậu quả.
Cô tự cho rằng mình có thể rút lui một cách an toàn nhưng không ngờ Hevito lại là một người đàn ông có tính chiếm hữu cực cao!
Tính cách của Heveto rất cố chấp và kỳ quái, hành sự thì tàn độc. Anh không từ bất cứ thủ đoạn nào để có thể loại bỏ những người anh em của mình để leo lên vị trí cao nhất.
Trong mắt anh, Châu Chi Mai là người phụ nữ nhỏ bé và yếu đuối. Một khi đã ở bên anh, cô chỉ có thể thuộc về một mình anh, dù có c.h.ế.t cũng phải c.hô.n chung với anh.
Ngày Châu Chi Mai rời đi, cô gửi cho Heveto – lúc đó đang đi công tác – một tin nhắn bằng tiếng Trung: “Tất cả còng tay, roi da và nến đều đã bị tôi ném hết vào thùng rác. Bộ đồ mà anh thích nhất cũng đã thành đống giẻ vụn. À đúng rồi, anh cũng không giỏi chuyện đó lắm đâu. 😊”
Sau đó, cô ném chiếc điện thoại có gắn định vị và thiết bị nghe lén vào hiện trường một vụ nổ và biến mất hoàn toàn.
Mọi người đều cho rằng Châu Chi Mai đã chết.
Sau khi về nước, cô chuyển đến sống ở một vùng quê, che giấu danh tính. Hàng ngày cô trồng hoa, trồng rau, nuôi mèo và sống một cuộc đời yên bình.
Cho đến khi, một chiếc xe sang trọng xuất hiện trước cổng sân nhà nhỏ của cô.
Heveto bước xuống xe, khí thế âm trầm từng bước đi về phía Châu Chi Mai: “Em có biết tôi đã vất vả thế nào để tìm được em không?”
Tất cả thông tin về thân phận mà cô từng nói với anh đều là giả.
Chó sói hung ác vs Cáo nhỏ tinh ranh
Bối cảnh nước ngoài, giả tưởng, nhấn mạnh: Giả tưởng, giả tưởng, giả tưởng!
Nam chính là một kẻ đ.i.ên cuồng, đi.ê.n cuồng cực điểm! Đỉnh cao của sự đi.ê.n lo.ạ.n! Nội tâm u tối và nh.a.m h.i.ểm, yêu đến mất lý trí mà không hề tự nhận ra, chi.ế.m h.ữ.u cực độ.
*Nam chính trong truyện này chỉ p.h.át đ.i.ê.n và tự làm t.ổ.n th.ư.ơng bản thân, không bao giờ làm hại đến nữ chính.
Ta đã chết vào đêm hắn cưới thứ muội của ta làm trắc thất.
Khó sinh mất máu mà mất, một xác hai mạng.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đã trở về trước ngày xuất giá.
Bà mối đến tận cửa cầu thân, ta lạnh lùng cười nhạt, xoay người gả cho đại ca của hắn.
Sau khi muội muội rơi xuống nước, tính tình bỗng thay đổi hẳn.
Nàng nghĩ đủ mọi cách để ngăn cản hôn ước của ta.
Suốt ngày quấn lấy ta, khuyên nhủ không dứt:
“Tỷ tỷ không nên lấy một kẻ ngốc như vậy.”
“Ngoài gương mặt tuấn tú ra thì Phương Vi An chẳng có điểm nào xứng với tỷ.”
“Phụ mẫu chỉ muốn trèo cao, đem tỷ gả đi như bán cho người ta.”
Trước kia, chính nàng không muốn gả, một mực khen ngợi hôn ước này đủ điều, nói bao nhiêu là lợi ích.
Giờ đây lại đổi giọng, thái độ quay ngoắt, nói ngược hoàn toàn.
Ta còn tưởng nàng thật lòng thương ta, nên nhẹ giọng an ủi rằng Phương Vi An là người tốt.
Nào ngờ, nàng lại lén chạy đến nhà họ Phương xin hủy hôn.
Cha mẹ nhà họ Phương nổi giận, lập tức cho người mời phụ mẫu ta đến nói chuyện.
Trước mặt song thân hai nhà, muội muội mặt đầy kiên quyết, lạnh lùng cất lời:
“Tỷ tỷ ta xứng đáng có được người tốt hơn. Phương công tử hoàn toàn không hợp với tỷ ấy. Nếu các người cứ khăng khăng muốn ép buộc…”
Nàng dừng lại, ánh mắt vừa nhẫn nhịn vừa kiên định:
“Vậy thì, ta thay tỷ tỷ gả đi.”
Tất cả mọi người sững sờ, cả sảnh đường chìm trong im lặng.
Ngay lúc ấy, ta bỗng nghe được một giọng nói khe khẽ, chan chứa mừng rỡ:
“Chờ gả qua đó rồi, đầu óc hắn ta khôi phục lại, thì người được hưởng phúc… chính là ta.”
Ta gả cho thám hoa lang đã nhiều năm, nhưng cả hai chưa từng viên phòng.
Đến khi ta qua đời, nhìn thấy chàng tóc trắng chỉ sau một đêm, ta mới biết – thì ra chàng đã sớm yêu ta sâu đậm.
Sau khi trùng sinh, ta thầm nghĩ: mỹ nhân thế này, sao có thể để rơi vào tay kẻ khác?
Trên giường, ta vòng tay ôm lấy cổ chàng, khẽ cười:
“Phu quân, chuyện viên phòng... nên thành rồi đấy.”