Bảy năm, vẫn ngoảnh về phương Bắc – Ân Tầm
Nếu con tim tan vỡ…
Cố Sơ nói: “Vậy thì, gặp nhau là được.”
Lục Bắc Thần nói: “Tôi sẽ giữ lại thi thể còn không nguyên vẹn đó của cô ta để phân biệt nhân tính.”
***
Cố Sơ từng nghĩ tới vô số lần gặp lại nhau, nhưng không ngờ ngày này lại tới một cách đầy bất ngờ. Cô hoảng loạn, bối rối. Anh vẫn bình tĩnh, thản nhiên.
Cô lẩm bẩm: “Bắc Thâm…”
Anh: “Tôi là Lục Bắc Thần!”
Lục Bắc Thần, một người có thân phận cao quý lại khiến người ta phải kính nể. Anh là bác sỹ pháp y nhân chủng học quốc tế có quyền thế, là vị tiến sỹ có IQ cao khiến tội phạm không có chỗ lánh mình, là “người giải thích xác chết” có uy tín mà bất kỳ một manh mối nào cũng không thoát được khỏi đôi mắt hiểm của anh, là một giáo sư chuyên ngành đã được viện kiểm sát tối cao mệnh danh là “nam thần” khó mời nhất, là người nắm giữ “ngân sách Bắc Thần” tiếng tăm lẫy lừng.
Anh có gương mặt giống Bắc Thâm, nhưng lại không phải Bắc Thâm của cô.
Có người nói Lục Bắc Thần quá lý trí, cả máu cũng lạnh.
Có người lại nói Lục Bắc Thần quá nguy hiểm vì chân lý chỉ được nắm trong tay anh. Anh chỉ cần dùng một con dao là có thể lột một người từ vị trí chính giữa vòm họng cho tới khớp nối xương chậu mà không để lại vết tích.
Cũng có người nói trong lòng Lục Bắc Thần mãi chôn giấu một người con gái, người đã làm tổn thương anh rất sâu.
Từng vụ án giết người nghe đã thấy ghê rợn, từng trường hợp ly kỳ, khó giải thích, nguy hiểm cận kề, khó khăn đầy rẫy, thế giới của cô đã không còn bình yên nữa. Anh vẫn ung dung, bình tĩnh bóc tách từng lớp tìm ra sự thật, nhắc nhở cô: “Tốt nhất cô thông minh một chút, tôi không muốn có một ngày phải tận tay khám nghiệm xác cô đâu.”
Anh không phải là Bắc Thâm, ánh mắt của Bắc Thâm không lạnh lẽo, bàn tay của Bắc Thâm không băng giá. Nhưng anh lại dùng con dao giải phẫu chống lên ngực cô và nói: “Sao bằng được người không có trái tim như cô?”
Hai năm hạnh phúc đổi lấy năm năm khổ đau, thứ gặm nhấm cơ thể anh đâu chỉ có cô đơn? Đối với cô, anh chỉ là một người qua đường có duyên gặp mặt. Đối với anh, cô lại là giấc mơ quá khứ không thể xóa nhòa.
***
Lục Bắc Thần luôn khiến cô chìm vào ảo giác. Bóng hình thân thuộc, gương mặt thân thuộc, rồi khiến cô không sao thở nổi.
Nhưng anh lại nói: “Đã phụ lòng người, vì cớ gì phải đau khổ?”
Bỗng một ngày nào đó, có người nói với Cố Sơ: Đừng có tin Lục Bắc Thần, vì anh ta, không phải Lục Bắc Thần…
***
Tình yêu bị tuổi xuân giết chết, còn tuổi xuân lại bị tình yêu lưu đày…
Nhân vật: Lục Bắc Thần (Lục Bắc Thâm), Cố Sơ, Kiều Vân Tiêu, Sầm Vân, Cố Tư, Tiêu Tiếu Tiếu, Tiêu Tuyết, La Trì, Lăng Song…
Nàng là Thần quân cao cao tại thượng của Vô Phương Giới.
Nàng mạnh mẽ, thông tuệ, là vị quân chủ anh minh thần võ.
Nàng tài giỏi như vậy, nhưng lại độc thân gần sáu vạn năm nay.
Nghe danh Thanh Hoa Đế quân mỹ mạo như hoa, nàng chuẩn bị sính lễ, hỏi cưới chàng…..
…làm Thần hậu Vô Phương Giới…
Thiên Đế và chúng tiên: “Thần hậu Thần hậu Thần hậu…….”
Lời người dịch: Giới thiệu vô năng, xin đừng chọi dép ta~
Tình yêu từ trường đại học đến giới giải trí
Kỷ niệm tình yêu đầu đời đầy nước mắt,
Hồi ức tình yêu trường học cảm động.
“Tôi họ Vũ Văn, không phải thầy giáo.”
Đọc tiểu thuyết Tình yêu Cappuccino để thấy tình yêu của bốn người: Vũ Văn Hạo, Ninh Khả, George, Liễu My cứ sánh quyện với nhau như ly cappuccino với bốn thứ nguyên liệu không thể thiếu - vị đắng của cà phê, vị ngọt của đường, mùi hương của sữa và hương vị cay nồng của bột quế. Và tình yêu của họ được xoay chuyển giữa bốn thành phố: Vũ Hán, Locarno, Hồng Kông, Bắc Kinh. Mỗi lúc người ta nhìn thấy trên tách cappuccino tình yêu ấy một hình ảnh, một câu chuyện, một cảm xúc…
“Tôi họ Vũ Văn, không phải thầy giáo.” Chính câu nói đó đã hấp dẫn Ninh Khả cô sinh viên năm thứ hai. Từ đó cô dành mối tình đầu cho Vũ Văn Hạo.
Trong liên hoan phim Locarno ở Thụy Sĩ, Vũ Văn Hạo bị mê hoặc bởi Liễu My một phụ nữ thần bí, sự ra đi không lời từ biệt của cô khiến cho Văn Hạo càng khó quên.
Goerge - một chàng trai lai với đôi mắt xanh xuất hiện trong cuộc đời Ninh Khả, gần như đã định sẵn để đưa cô bước vào làng giải trí với những ánh hào quang cùng cạnh tranh sinh tử khốc liệt. Để rồi cô dần dần rời xa khuôn viên yên ả của trường đại học, rời xa mối tình đầu Vũ Văn Hạo.
Ánh hào quang nhanh như tên bắn, năm tháng như lời ca. Vận mệnh của bốn người trong vòng xoáy rối rắm, dày vò, đau thương, ái tình, kết hôn và tình thân… Nếu có thể làm lại, liệu chúng ta có thể chỉ nếm trên bề mặt của tầng bọt ái tình nồng đậm, có thể can tâm chấp nhận sự tàn khốc của vận mệnh, hay sự sắp đặt ngọt ngào?
- Năm 2002, Vũ Hán. Vũ Văn Hạo đỏ mặt giải thích: “Tôi họ Vũ Văn, không phải thầy giáo.”
- Năm 2004, Locarno. Liễu My với ánh mắt hớp hồn: “Chúng ta hôn nhau nhé.”
- Năm 2005, Bắc Kinh. Ninh Khả nói: “Em không muốn bỏ lỡ cơ hội này!”
- Năm 2006, Bắc Kinh. George tự hào tuyên bố: “Em sẽ bước vào thời đại George!”
- Tình yêu xoay chuyển giữa bốn thành phố.
---
Đừng nghi ngờ, tình yêu dù có đau khổ thì vẫn khiến con người mê muội.
Nếu hạnh phúc, sẽ là quãng đời thanh xuân tươi đẹp.
Tiểu thuyết Tình yêu Cappuccino chỉ ra rằng: "Cuộc sống giống như cốc cà phê này, nếu thuần túy là một cốc cà phê không thêm đường, không thêm sữa thì chỉ có vị đắng, tuy giúp tỉnh táo nhưng không thể hưởng thụ được hương vị. Nhưng nếu chỉ có sữa ngọt, không có vị đắng của cà phê và điểm tô của bột quế thà rằng uống một cốc nước đường còn hơn, đúng không? Quá ngọt vừa ngấy, cũng dễ béo phì".
Hãy chọn "Tình yêu Cappucino" làm món quà dành tặng những trái tim yêu thương trong dịp ngày lễ Tình nhân 2013 này bạn nhé!
Bởi vì
Yêu là yêu… Lâu thật lâu!
Trích đoạn 1:
Tiểu hài tử vừa được sinh ra, yên lặng nằm chơi đùa bên nôi, bỗng nhiên có tiếng nói vang lên khiến nó giật mình. “Này này, tiểu hài tử, chúc mừng ngươi đã trở thành người chơi tiếp theo của bản hệ thống ta.” Nàng vừa dứt lời thì đứa bé đã òa khóc, khiến nàng không biết phải làm sao. Cung nhân xung quanh không thể nghe được tiếng nó khóc, vì nàng đã cài cấm chế ở cửa. Hệ thống thở dài một tiếng rồi hiện thân trước mặt tiểu hài tử, ân cần dỗ dành nó: “Ngoan nào, ngoan nào, hài tử ngốc, ta sẽ không làm hại ngươi đâu.”
Đứa trẻ được nàng bế trong tay chợt ngừng khóc, đôi mắt tròn lấp lánh nhìn nàng. Chẳng lẽ hình dáng biến thân của nàng rất xấu sao? Dọa tiểu hài tử sợ rồi à? Trong lúc nàng đang lúng túng thì đứa trẻ ấy lại dụi đầu vào ngực nàng, phát ra những tiếng ngây ngô không rõ nghĩa. Nàng thở nhẹ một hơi, cắn nhẹ một phát lên cái má bầu bĩnh của nó: “Đúng là mềm mại thật, tương lai nhất định sẽ rất xinh đẹp. Yên tâm ta sẽ nuôi ngươi thành Thái tử uy mãnh nhất từ trước đến giờ của Tề quốc.”
Không biết đứa trẻ này hiểu được bao nhiêu trong lời nàng nói, chẳng qua bị nàng cắn cũng không hề khóc. Chỉ nhe hàm răng chưa mọc bật cười khanh khách, tiếp tục dụi đầu vào người nàng như đang lấy lòng. Nàng mỉm cười vui vẻ chơi đùa với tiểu hài tử trong tay.
Trích đoạn 2:
Thiếu niên mặc trên người trường sam màu trắng, nho nhã ngồi trong lương đình cạnh ao sen thưởng trà. Bên trong lương đình đốt rất nhiều lò than sưởi ấm, những tấm rèm dày cũng được treo lên xung quanh. Chỉ thả một bức mành trong suốt phía trước để người bên trong có thể ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài. Ao sen đã tàn hết, chẳng còn gì để nhìn cả, nhưng hắn vẫn ngồi ở đây, giữa tiết trời mùa đông lạnh giá. Trước mặt hắn bây giờ có một ấm trà nóng mới pha, hơi ấm tỏa ra khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Nhưng khó chịu nơi cổ họng lại làm hắn bật ho, tiếng ho kiềm nén của hắn rất khẽ, nếu không để ý kỹ sẽ không nhận ra. Vậy mà có một người lại chú ý đến, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp. Nàng tức giận cau mày lại, nhanh chóng tiến đến bên cạnh hắn, bàn tay mảnh mai đưa ra sau lưng vỗ nhẹ. “Ngươi không cần mạng của mình nữa sao? Trời thì lạnh thế này, tại sao lại nhất quyết đến đây ngắm cảnh? Nếu ngươi muốn nhìn sen nở thì cũng phải đợi đến mùa chứ?”
Cùng với nhịp điệu của bàn tay nàng vỗ về, cơn ho của hắn dần lui xuống, khuôn mặt của hắn trắng bệch, yếu ớt đến mức không còn sinh khí. Khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt: “Chẳng phải ta đã hứa với nàng, sẽ vẽ tặng nàng một bức tranh sao? Nàng từng nói thích nhất là cảnh mặt hồ ngày đông mà.” Nàng trừng mắt với hắn: “Đó chỉ là lời nói bâng quơ thôi, không phải là nhiệm vụ mà ngươi cần hoàn thành đâu. Mau quay về đi, nếu không ngươi sẽ còn bệnh nặng hơn đấy!”
Hắn lắc đầu, đưa tay nhấc lấy cây bút cán ngọc bên cạnh, chấm vào nghiêng mực rồi vẽ lên tờ giấy trước mặt: “Mài mực cho ta đi!” Nàng không thuyết phục được hắn, cũng không có cách nào cưỡng chế hắn làm theo lời nàng. Sức khỏe của hắn đã không tốt, nàng không thể mạnh tay xử phạt như những người chơi khác. Đành phải ngồi bên cạnh mài mực giúp hắn, lâu lâu lại bỏ thêm than vào chậu, pha trà cho hắn.
Nàng vốn không biết rằng, nhìn nàng ân cần làm mọi việc cho hắn, nơi đáy mắt của hắn lóe lên một tia nham hiểm. Nàng phải là của hắn, ngay từ đầu đã là của hắn, và mãi mãi là như thế.
Trích đoạn 3:
Hắn phá hủy nhiệm vụ cuối cùng, tự tay đâm vào tim mình một nhát, những tia máu đỏ hằn lên trong đôi mắt của hắn. Hắn mở to mắt nhìn nàng, nhìn nước mắt của nàng thấm đẫm áo của hắn, hòa cùng máu của hắn, nàng hỏi: “Thiên Vũ, tại sao ngươi lại làm thế chứ? Tại sao lại tự làm mình bị thương chứ?” Hắn mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp: “Dù có chết, ta cũng không muốn nàng phải hận ta. Chẳng phải nàng yêu thích tự do nhất sao? Ta trả lại tự do cho nàng!”
Nàng câm lặng nhìn hắn tắt thở trong vòng tay của mình, sự ràng buộc cuối cùng của nàng với hệ thống xuyên không bị phá vỡ, nàng đã có được sự tự do mà mình hằng mong muốn. Nhưng. . . tất cả những thứ đó giờ đây đều không còn quan trọng nữa, thiên hạ của nàng, mọi thứ của nàng đã chết trong vòng tay của nàng lúc này. “Không đâu, Thiên Vũ, nhất định ta sẽ không để ngươi chết đâu, nhất định.”
Nàng cúi xuống hôn lên vầng trán lạnh giá của hắn, một thứ ánh sáng chói mắt bao trùm lấy cả nàng và hắn, ấm áp như mặt trời tỏa sáng. Chẳng mấy chốc còn rực rỡ hơn ánh lửa đang cháy xung quanh, mọi người đều kinh ngạc nhìn nàng về phía đó. Không ai biết đang có chuyện gì đang xảy ra cả, đến khi ánh sáng ấy vụt tắt. Ở nơi này chỉ còn lại một mình hắn, hơi thở đã mất lại bình ổn hơn bao giờ hết, còn nàng thì sao? Có phải đã biến mất như bông tuyết, vừa chạm mặt đất đã tan không?
Là một cô gái sinh ra trong gia đình bình thường, thuộc tầng lớp trung lưu, nhưng may mắn, Minh Hiểu Khê được nhận vào học viện Quang Du, vốn là một ngôi trường quý tộc dành cho con cái của những bậc quyền quý, giàu có và tai to mặt lớn trong xã hội.
Minh Hiểu Khê xinh xắn, giỏi võ, trung thực, thật thà và có tinh thần nghĩa hiệp, biết bệnh vực người nghèo, kẻ yếu nên chiếm được tình cảm của nhiều bạn bè trong trường. Trong số đó, ba chàng trai Phong Giản Triệt, Đông Hạo Nam, Mục Lưu Băng, vốn là thần tượng sừng sững của các cô gái trong học việc, cũng phải gục ngã trước cô gái trong sáng và đầy cá tính Minh Hiểu Khê.
Sau nhiều va chạm, hiểu nhầm và đương đầu với khó khăn, vất vả, những tình cảm mới lớn chớm nở giữa ba chàng trai và cô gái trẻ. Lưu Băng đẹp trai, lạnh lùng như tên gọi, từ nhỏ đã quen sống trong bóng tối và khép kín, chợt một ngày nhận đựơc tình yêu của Hiểu Khê như hơi ấm duy nhất của anh trên cõi đời. Trong khi đó Giản Triệt và Hạo Nam cũng nuôi giữ mối tình âm thầm, đơn phương.
Bên cạnh giọng văn nhẹ nhàng, hài hước, “sến” theo kiểu văn chương học trò, bộ sách còn hấp dẫn độc giả tuổi teen vì tiết tấu nhanh, với nhiều tình tiết gay cấn mang văn phong kiếm hiệp. Minh Hiểu Khê nhỏ bé, hiền lành, giản dị, nhưng lại vô tình rơi vào những cuộc truy đuổi, dọa nạt, ẩu chiến với các bang phái xã hội đen.
Và những lúc khốn đốn nhất, bên cạnh Hiểu Khê luôn có những người bạn, người yêu ra tay cứu giúp, sát cánh bên cô.
Ba tập sách làm nên một bộ truyện giải trí thú vị cho tuổi mới lớn, gửi gắm nhiều thông điệp bổ ích về trân trọng và gìn giữ tình yêu, sự cương trực, lòng dũng cảm.
18 tuổi, cô mặc đồng phục màu xanh lam của học sinh, hớt ha hớt hải chạy vọt vào một ngôi biệt thự xa hoa, xé rách cổ áo tinh xảo của anh: "Tại sao lại nói tôi gian lận? Tôi hoàn toàn vô tội! Kì thi tốt nghiệp trung học của tôi đã bị anh phá hủy! Vết nhơ này sẽ theo tôi, ám ảnh tôi cả đời! Anh tại sao lại tàn nhẫn hủy hoại cuộc đời tôi !" Trong mắt cô đã ngập tràn nước mắt.
Ánh mắt anh thâm thúy, cánh tay to lớn dùng sức thu hẹp thân thể nhỏ nhắn của cô vào trong ngực mình, hai chóp mũi đối nhau, giọng nói trầm thấp: "Nếu không thì phải làm sao? Không phải em định thi tốt nghiệp xong sẽ cao bay xa chạy, muốn thoát khỏi anh?"
Anh nở nụ cười lạnh, bàn tay giữ chặt tóc cô, tiếp cận gần hơn: ". . . . . . Em cho rằng anh sẽ cho phép?"
***
Gia tộc Mộ thị to lớn đầy rắc rối phức tạp, bị những ông tai to mặt lớn trang giành nhau quyền lực, đang bị rơi vào một cuộc khủng hoảng. Anh – Mộ Yến Thần từ nước ngoài đột ngột trở về, chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, sắp xếp lại trật tự 2 giới thương chính, xoay chuyển tình thế, ngăn cơn tai họa giáng xuống đầu nhà họ Mộ.
***
"Lan Khê, người này là anh trai của con, gọi anh đi!"
—— “Một người anh trai hơn mình 10 tuổi?” Lan Khê ngạc nhiên!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn tái nhợt lộ ra một tia giảo hoạt, bàn tay nhỏ bé nắm lại: "Anh trai này có phải là kết quả có được sau khi ba lén đi vụng trộm ?"
Một bạt tai nặng nề rơi xuống mặt cô .
Cô run sợ nhắm chặt hai mắt.
Bàn tay vung lên bị bắt chặt lại, con ngươi của anh lúc sáng lúc tối: "Em nó còn nhỏ, đừng dùng phương pháp này giải quyết vấn đề."
***
Cô còn nhỏ sao? ?
"Ngoan, mở ra, cho anh đi vào. . . . . ." giọng nói trầm thấp cùng với hơi thở nồng nàn mùi rượu, môi anh dụ dỗ khe khẽ bên tai cô.
Trên môi Lan Khê thấm máu, mang theo tiếng khóc nức nở, giọng nói run rẩy: "Khốn kiếp. . . . . . Khi anh nhất quyết tiến vào thân thể của chính em gái mình, nói cho tôi biết anh có cảm giác gì ? "
Anh ngẩng đầu, cố gắng hít sâu một hơi, eo nhấn xuống, trong lòng gào lên một tiếng bi thống, anh tàn nhẫn xuyên qua cơ thể cô!
Khóe miệng tà ác giương lên, anh cười lạnh lùng: "Em muốn hỏi cảm giác khi loạn luân sao? . . . . . . À! Cũng không tệ lắm!"
***
Dụ dỗ cũng tốt, lừa gạt cũng không sao, chỉ vì lúc ban đầu là cô trầm luân trước, vì hèn nhát sợ cô đơn, nên chủ động giơ tay về phía anh, tiếp theo lại bị anh nhấn chìm trong một biển nhu tình nửa thật nửa giả!
Năm ấy, cô gái bé nhỏ chỉ vừa trải qua mười mấy năm tuổi đời, chưa đụng phải mưa to gió lớn lại bị cuốn vào một tình yêu nồng nhiệt đầy cám dỗ. Cô bối rối, ngờ nghệch chẳng biết cách xử lí.
Chỉ là, Lan Khê . . . . . Em đã từng dùng tâm tư tình cảm đơn thuần của một thiếu nữ để đối xử với anh chưa?
Một câu chuyện tình yêu vô cùng dễ thương của một cô nàng công chúa và một anh chàng thị vệ, ngọt ngào, ấm áp, vui nhộn…
Khi bạn nhận ra rằng mình muốn chia sẻ quãng đời còn lại với một ai đó, bạn sẽ mong điều đó sớm bắt đầu.
Lý Viện Viện cảm thấy cuối cùng thì mình cũng trở thành một mỹ nữ tuyệt thế.
Chẳng ngờ
Thấm thoắt qua bao thời đại, năm tháng đổi thay, bãi bể hóa nương dâu. Thẩm mỹ của thế giới này lại hoàn toàn thay đổi...