Nàng là Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc, nàng đã từng là tam tiểu thư của Âu Dương Gia ở vương triều Lung Nguyệt, tuyệt sắc khuynh thành, nhưng lại là đứa bé ngốc có khả năng yếu kém và là cỗ máy giết người máu lạnh nhất mang mã số 732, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì không tiếc điều gì.
Trong một đêm Âu Dương thế gia bị diệt môn, tỷ tỷ xinh đẹp mất đi tung tích, muội muội ngây thơ phải chịu lưu lạc phong trần, chịu khổ bán thân. Một vị khách quý thần bí bỏ ra vạn lượng hoàng kim để mua một đêm của nàng. Mặc áo ngủ bằng gấm đi vào Cẩn Vương phủ. Lấy minh châu làm đèn, bạch ngọc làm giường.
Nam tử tóc trắng từ trên cao nhìn người nằm trên giường ngọc, trên khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên ý cười: “Sùng Hoa, ta đã nói với nàng, đừng bao giờ để cho ta bắt được nàng.” Không có bối rối, chỉ có một tia khó hiểu trong đôi mắt lạnh lùng...
Một thước lụa trắng lướt xuống, nam tử tóc trắng chống cằm, nghiêng người dò xét nàng, ý cười nổi bên môi, nói:
“Bỏ áo ngủ bằng ngấm của nàng ra nghiệm hồng. Nếu còn lạc hồng liền để cho nàng đi Tiêu Sắt viện , nếu không còn thì thưởng cho các ngươi.”
Chỉ là, không nghĩ tới thị vệ cận thân vừa tiến đến, máu văng khắp nơi.
Nam tử tóc trắng quay đầu chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, thình lình môt cây chủy thủ đâm thẳng đến cổ họng của mình. . . . . .
Giọng nói lành lạnh, không nóng không vội, không hoảng hốt không sợ hãi, “Còn muốn nghiệm hồng sao?”
Nam tử tóc trắng càng mang theo ý cười nói:
“Vậy thì do ta tự mình nghiệm. . . . . . Sùng Hoa.”
Ngón tay thon dài, mơn trớn từng chút trên thân trắng noãn. . . . . .
***
Ngàn năm một giấc chiêm bao, chỉ vì một mình nàng mà tỉnh.
Với những tình tiết mới lạ hơn so với những bộ truyện xuyên không trước đây, Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc của tác giả Nha Tiểu Quyển hứa hẹn sẽ có những tình huống bất ngờ vô cùng thú vị cho bạn đọc.
“Hoàng Thượng, người đem đóng kỹ viện chẳng phải là buộc nam nhân đi thiến sao”, trừng mắt nhìn bạo quân đang nghiêm mặt, Tiểu Thiên vô tội mà mở miệng nói.
Trời ạ, xuyên qua thì cũng xuyên qua rồi, đổi lại khi xuyên qua lại thành một hoàng hậu đáng thương bị chính lão công hoàng đế của mình đánh. Sau khi đánh xong, còn bị tên bạo quân này ném vào trong lãnh cung.
Thật vất vả nghĩ biện pháp để hắn đuổi nàng ra khỏi cửa, tưởng rằng cuộc sống sẽ tiêu sái, thích ý rồi. Không nghĩ tới nàng chẳng qua là dùng tiền của hắn, giả trang thành khách làng chơi đi kỹ viện bao mỹ nữ mà thôi, như vậy mà hắn cũng e ngại sao?
Đến kỹ viện bảo về nàng không về, hắn trực tiếp đem kỹ viện đóng cửa! Chẳng nhẽ làm hoàng đế như hắn thực rảnh rỗi lắm sao?
Sau lưng họ là tiếng mưa chạm xuống biển khơi. Là cây cầu cổ xưa đã tiêu tan cùng phong hoa thời đại cũ. Là cả những người đàn ông không nên yêu nhưng đã án ngữ ở một chỗ vĩnh hằng trong tâm hồn họ.
Họ đẩy lại hết, băng mình vào những chuyến đi xa. Mỗi điểm đến mới là một cánh cửa dẫn họ lại gần với nội tâm, với sự nhận biết bản thân, với nguồn cội khai sinh… Đi và soi lại mình trong thế giới, cũng soi cả thế giới bằng tâm hồn mình.
Những chuyến di chuyển vật chất của họ, bởi vậy cũng chính là cuộc du hành của tâm tưởng.
Những năm gần đây An Ni Bảo Bối sáng tác đã thưa đi, nhưng tinh thần về viết và đi của cô vẫn quán xuyến như nhất trong từng tác phẩm. Vẫn những mối tình và trắc trở của cuộc sống thành đô. Những đàn ông đàn bà cô đơn và khao khát. Những dục vọng phải đánh đổi và trả giá. Những linh hồn vừa tỉnh táo vừa đa cảm. Cùng những bất an không nơi xoa dịu. Đi để tìm kiếm. Viết để chiêm nghiệm. Trang sách để sẻ chia, không kêu gọi, nổi loạn, nhưng vẫn thẳm sâu, nhẹ nhàng, đằm thắm…
Xuân yến. Có lẽ, sau những hành trình tìm kiếm và lãng quên, một bữa tiệc mùa xuân là cần thiết, hầu thanh tẩy những bụi bặm tổn thương.
“Vợ à, chúng ta sinh con đi, anh ta sẽ làm cho con trở thành bảo bối hạnh phúc nhất trên thế giới.” Anh ôm eo nhỏ nhắn của cô, điểm nhẹ chóp mũi của cô. Trong mắt tràn ngập yêu thương.
Hóa ra hạnh phúc tới cũng nhanh đi cũng nhanh, lời thề vẫn còn vương vấn bên tai, bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ còn dư lại, lời nói tuyệt tình của anh ——
“Không cần đứa con!”
Đã từng yêu đến đau khổ tột cùng, cũng đã từng hận thấu tim, vào giờ phút này, bi thương vô cùng đến chết lặng!
P/S: Lan Rua’s story ~ Porcupine & Duck Family