Trúc Mã Thanh Mai là câu chuyện viết về những yêu hận tình thù đầy kịch tính của hai gia đình, ba thế hệ kéo dài hơn nửa thế kỷ ở Trung Quốc đại lục và Mỹ. Những kỉ niệm trong sáng đầy cảm động của cô bé Kim Kim và cậu bé Vệ Quốc thuở thanh mai trúc mã đã khiến độc giả kỳ vọng họ có mối nhân duyên đẹp. Nhưng cuộc đời với biết bao nhân tố ngẫu nhiên và những thăng trầm của lịch sử đã khiến họ phải xa nhau, và khi trùng phùng, Vệ Quốc đã có vợ và con trai. Kim Kim mang theo những tiếc nuối về mối tình đầu và bước vào cuộc hôn nhân bất đắc dĩ của mình. Bao tình tiết bất ngờ đan xen nhau trong câu chuyện đã đưa độc giả đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Với ngòi bút sắc sảo, Ngải Mễ đã xây dựng hình ảnh nhân vật rất cá tính, mạnh mẽ, biết đấu tranh cho hạnh phúc của mình. Tình yêu của Vệ Quốc và Kim Kim được ví như một nhành cây non, trong lúc rất cần sự vun tưới thì nó lại phải sống trong sa mạc khô cằn. Dù phải trải qua rất nhiều sóng gió, bôn ba, nhưng sự dũng cảm, tự tin, mạnh mẽ, không chịu đầu hàng trước những khó khăn của nhân vật nữ Kim Kim đã khiến nhành cây non tình yêu của họ ngày càng xanh tươi và cuối cùng đã đơm hoa, kết trái.
Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong Trúc Mã Thanh Mai: Khi hôn nhân bị sa vào đầm lầy, người ta sẽ làm gì để có thể thoát ra: Dũng cảm đối mặt với những định kiến của xã hội để giành lấy tình yêu đích thực hay cam tâm làm “kẻ ngoan đạo” không bị người đời cười chê? Một người có thể yêu hai người hay không? Nếu tình yêu bị “chia đôi xẻ nửa” thì có đáng bị lên án hay không?... Mỗi độc giả sẽ có câu trả lời riêng của mình và chắc chắn rằng ai cũng sẽ cảm thấy trân trọng tình yêu, hôn nhân của mình hơn. Và dĩ nhiên, kết cục của câu chuyện cũng đã chứng minh một chân lý vĩnh hằng: tình yêu đẹp cần sự chung tay vun đắp của cả hai người.
Bao cung bậc tình cảm đã đồng hành với độc giả khi đọc Trúc Mã Thanh Mai: thích thú như được trở về với dòng sông tuổi thơ khi đọc đến những trò đùa dại của Kim Kim và Vệ Quốc khi còn nhỏ; day dứt, xót xa cho mối tình khắc cốt ghi tâm nhưng muộn mằn của họ, khâm phục trước sự lý trí, mạnh mẽ, quyết đoán của nhân vật nữ Kim Kim… tất cả đã đọng lại và gửi tới người đọc thông điệp: tình yêu chân thành sẽ giúp con người vượt qua mọi khó khăn, trắc trở để đến được với nhau, cho dù khi ấy tuổi hoa niên của họ đã một đi không trở lại, giây phút thực sự thuộc về nhau của họ chỉ có được khi cả hai đã ở tuổi xế chiều.
Thời gian đầu Lam Hạo Nguyệt không hề thích chàng thiếu niên ấy.
Chàng tự kiêu, mắt cao hơn trán, không xem cảm nhận của người khác ra gì, thậm chí chẳng thèm nhìn thẳng vào mắt nàng lấy một lần.
Mãi cho đến đêm trăng ấy, nàng ngã trong rừng, quần áo luộm thuộm xốc xếch, chàng thiếu niên nghe động mà tới, nhưng chẳng hề có ý tránh né mà đi thẳng đến.
Lam Hạo Nguyệt trách móc, giận chàng ngạo mạn vô lễ.
Lúc này chàng mới từ tốn bảo: “Cô yên tâm, mắt tôi đã mù.”
Dưới núi Nga Mi, nàng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao sư huynh, sư tỷ của anh đều xuất gia hết vậy?”
Chàng vẫn bình tĩnh như trước, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô không biết Thần Tiêu cung vốn là nơi Đạo gia thanh tu?”
Chàng không cha không mẹ, chẳng biết tại sao có mặt trên đời, cũng không hiểu tình yêu là gì, chỉ biết luyện kiếm, tu đạo.
Như hồ sen xanh, tĩnh mịch lững lờ.
Thơ rằng:
Không dùng hai mắt nhìn tục nhân,
Năm sông bốn biển, vẫn một thân.
Sâu thẳm động tiên, không người đến,
Đào trên lạch kia, đã mấy xuân?
Tam nguyệt lê hoa, tứ nguyệt ca,
Bích sam khinh la, giai nhân nhất tiếu tẫn khuynh quốc……
(Tháng ba hoa lê, tháng tư ca,
Váy xanh khẽ động, giang sơn lao đao bởi nụ cười giai nhân)
___________
Lạc Vân Thư: “Biển hoa lê khiêu vũ, từ nay về sau, không ai có thể thay thế nàng.”
Lê phi: “Váy lụa kia vì quân vương mà lay động, tiếng đàn cầm vì quân vương mà xướng hoạ.”
Chi Chi: “Ta nhìn hắn, nhưng hắn chưa bao giờ thấy ta……”
Cửu Vân: “Nha đầu ngốc, ngoảnh đầu lại chẳng phải là đã thấy rồi à……”
Đoàn Tử: “Phù phù, chỉ là thân gạo nếp nho nhỏ, dù là chuyện gì cũng phải đáp ứng hắn!”
Cửu Dật: “Oa oa, ai biểu nàng chỉ là gạo nếp nho nhỏ, tất nhiên phải đáp ứng ta thôi!”
___________
Tác giả:Một mối tình khắc cốt ghi tâm. Một mối tình thanh mai trúc mã. Một người lạnh lùng nhưng không giấu được sự dịu dàng. Một người luôn ở bên, mãi mãi không rời. Khi chiếc vỏ ốc trên mình không thể che nắng che mưa, khi trái tim lại một lần tìm thấy sự ấm áp, cô nên lựa chọn thế nào…
Cô yêu anh vào thời khắc đẹp nhất, thuần khiết nhất của cuộc đời, giống như rơi xuống vực thẳm không thể nào thoát ra được. Tình yêu thầm kín trong nhiều năm và quãng thời gian hạnh phúc trong một tháng ngắn ngủi đã trở thành chiếc vỏ nặng nề mà ốc sên phải vác trên lưng, gắn bó máu thịt, không thể tách rời.
Cô vác trên mình chiếc vỏ ốc nặng nề ấy, lê từng bước về phía trước, nhưng người cô yêu nhất lại ở nơi cô không thể đến được. Cô quên rằng, cho dù có chạy nhanh hơn nữa thì mình cũng chỉ là con ốc sên chậm chạp, không thể theo kịp bước thời gian. Có một chàng trai nguyện đứng sau cô, kiên trì chờ đợi cô. Mỗi khi cô quay đầu lại, người đó sẽ khẽ mỉm cười và nói, không sao đâu, anh đợi em.
Ốc sên chạy được bạn đọc đánh giá là một trong những tiểu thuyết tình cảm hay nhất của Điệp Chi Linh.
Thông tin tác giả:
Điệp Chi Linh (Tiếng hán: 蝶之灵) là nữ nhà văn trẻ với thể loại truyện ngôn tình thuộc thế hệ 8X trên mạng Tấn Giang , mạng sina , mạng weibo với nickname Điệp Tử.
Chị là người theo chủ nghĩa lạc quan, tin rằng sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, tình yêu vượt qua thử thách mới có thể bền lâu. Chính cách nghĩ ấy đều thể hiện đậm nét trong những tác phẩm của chị
Một số tác phẩm đã phát hành của Điệp Chi Linh: Ốc Sên Chạy, Tình Yêu Đau Dạ Dày, Chờ Một Ngày Nắng
Chàng, à không! Nhầm! Nàng, sinh viên năm cuối, nhân tài Không Thủ Đạo – là người mà bạn bè chung quanh đối nàng đều chia làm hai loại: nam nhân thì coi nàng như huynh đệ mà kề vai sát cánh; nữ nhân thì không sợ nàng có uy hiếp gì mà phá lệ lưu tâm!
Hắn, đường đường là một tổng tài anh tuấn tiêu sái, cư nhiên bị nàng những hai lần trước mặt công chúng giáng một đòn nằm thẳng cẳng đo đường! Nỗi nhục này hắn làm sao có thể nuốt xuống cho cam?!
Mỗ nam: “Đời này sẽ không có ai thèm cưới cô hết! Ai coi trọng cô, người đó trăm phần trăm là bị mù mắt!!!”
Mỗ nữ: “Có thể kết thù với tiểu nhân, nhưng tuyệt đối không được trêu chọc nữ nhân! Cũng có thể đùa giỡn với nữ nhân, bất quá phải chú ý là: rất, cực kì, vô cùng, tuyệt đối – không nên xui xẻo mà gây hấn với hắn ta!!!”
Chẳng qua là hai lần chạm mặt hơi “chấn động lòng người”, định mệnh cứ thế đem dây tơ hồng của hai người quấn vào đến rối beng… Thật không hổ là “oan gia ngõ hẹp”, hắn cùng nàng cứ thế dây dưa không dứt, mãi đến hắn đem nàng ‘ăn’ sạch sẽ không còn chút thịt dính xương mới ngỡ ra rằng, oan gia có lẽ chỉ là một sự khởi đầu…
Nhận xét: bản tiếng Trung không hề có giới thiệu nên vài dòng summary ta viết trên đây có lẽ không đủ sức hấp dẫn mọi người. Tuy nhiên, theo cảm nhận của riêng cá nhân ta, đây là một trong những truyện ta thấy khá ổn. Vài đoạn có thể hơi dài dòng, nhưng tuyến nhân vật – từ vai chính tới vai phụ, không biến thái thì tự kỷ cuồng ^^, thậm chí vai cực kì, cực kì phụ cũng làm ta bị choáng!! Lúc đầu định vừa đọc vừa edit, sau 1 chương ta liền từ bỏ ý định đó, đọc trước trên ĐTDĐ rùi mới bay vô làm…chậc, dù sao đt cũng rẻ hơn máy vi tính, thử hỏi cứ phun tùm lum vô sao nó chịu nổi =))
Tình yêu không thể diễn tả bằng lời, cũng không thể đo đếm được, những gì mắt thấy không nhất định là sự thực, chỉ khi cảm nhận bằng cả trái tim thì đó mới là tình yêu chân thực nhất…
Khắc khoải qua rồi, gặp được một chàng trai như Kỷ Nghiêm, đó chính là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc hành trình sinh mệnh của tôi, tất cả những buồn đau đều biến thành cây kẹo ngọt năm màu trước mặt người ấy.
Ngậm nửa viên kẹo, ngọt ngào đến đau thương nhưng đó chính là tình yêu mật ngọt.
Ba năm hôn nhân, đối mặt với sự lạnh lùng của chồng mình, cho đến bây giờ cô chưa từng thể hiện sự yếu đuối. Nhưng khi người phụ nữ bên ngoài mang thai con của anh ta đến quậy phá, cũng là lần đầu tiên cô rơi nước mắt.
Ban đầu cô kinh ngạc nhìn anh ta, sau đó cô thẳng thắn, quật cường quay lưng đi!
Sau lưng nghe thấy giọng nói lạnh lùng, châm biếm của anh ta: “Hạ Vãn Tình, với thân phận con gái thị trưởng của cô, có bao nhiêu là nhà giàu muốn cầu thân, sao cô phải trói buộc tôi?”
Một giây khi cô ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, cô tìm lại kiêu hãnh, nụ cười tươi tắn như ban đầu.
Cô nói: “Mạc Lăng Thiên, nếu yêu anh là một sai lầm, vậy tôi sẽ tự mình gách vác hậu quả của ba năm vừa qua. Từ nay về sau, anh không có tư cách lợi dụng tình yêu này mà tổn thương tôi nữa!”
Một tháng sau khi ly hôn.
Công tử giàu có nhà họ Kiều về nước, chỉ vừa nhìn thoáng qua tình hình, anh liền xuất hiện trong lúc cô chật vật nhất, lại còn đề cập đến hôn nhân.
Anh nói: “Gả cho tôi đi, chẳng những để cha mẹ yên tâm, mà còn có thể đả kích người đàn ông đã làm cô tổn thương!”
Anh nói: “Gả cho tôi, tôi cam đoan cả đời này sẽ không phản bội cô, bởi vì người con gái mà tôi yêu kia sẽ không bao giờ trở về nữa!”
Đối mặt với người đàn ông phong độ, vui vẻ hòa nhã, lại sâu không lường được này, cô chỉ còn lý trí.
Cô hỏi: “Không phải vì yêu, dĩ nhiên là có mưu đồ, điều kiện là gì?”
Đáp án rất đơn giản, nhưng tàn nhẫn: Chỉ vì cô là con gái của thị trưởng!
A, quả nhiên. Về phần thân thế của anh, thật sự là một người đàn ông không tồi. Việc này dễ như trở bàn tay, nếu không vì yêu, vậy thì hôn nhân quyền lực rồi sẽ kéo dài bao lâu? Nhưng nếu có tình yêu, rồi trò chơi này sẽ ra sao?
Cho nên cô bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt này, bây giờ cô lựa chọn một cuộc hôn nhân không tình yêu!
Phật nói: “Nhân sinh có bảy nỗi khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, oán tăng hội, ái biệt ly, sở cầu bất đắc.”
Phật còn nói: “Nhất niệm ngộ, chúng sinh tức Phật; nhất niệm mê, tức Phật thị chúng sinh.”
Tạ Kiều nói: “Sống có gì vui, chết có gì phải sợ, kiếp sau luân hồi, chẳng qua chỉ là một chữ ‘Nợ’.”
Phan Đông Minh nói: “Tất cả đều là nhảm nhí! Trước khi tái sinh kiếp sau, phải hiểu được sự sống ở đời này cho tôi.”
La Hạo nói: “Mẹ kiếp, muốn cướp người của tôi? Đừng để tôi tóm được, nếu không sẽ đánh bại anh.”
***
Theo đánh giá của nhiều người, “Nghiệt trái” là tiểu thuyết tiêu biểu nhất cho thể loại cường thủ hào đoạt. Ai đã từng đọc truyện thì sẽ thấy hình bóng của nhân vật Phan Đông Minh trong những bộ cường thủ hào đoạt khác.
Có lẽ văn án chưa đủ để bao quát toàn bộ nội dung truyện, nhưng nó đã gợi mở ra phần nào tính cách, số phận của ba nhân vật: Tạ Kiều, Phan Đông Minh, La Hạo. Liệu có đơn giản chỉ là mối tình tay ba? Hãy đón xem nhé!
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Ngược Nữ
Team dịch: Tớ Là Con Ma Nè
Giới thiệu
Trên đại điện hoàng cung, Khương Uyển Ca quỳ gối trước mặt đương kim thiên tử, từng chữ từng chữ vang dội, mạnh mẽ: "Bệ hạ, thần nữ xin chỉ xuất chinh biên cương, nếu bại, tự nguyện lấy thân báo quốc, chôn xương nơi biên ải; nếu thắng, cũng nguyện vĩnh viễn trấn thủ biên cương, không bao giờ hồi triều, bảo vệ bình an một phương!"
Hoàng thượng nhìn nữ tử dung mạo còn non nớt dưới đài, trong mắt tràn đầy thương tiếc: " Uyển Ca, cả Khương gia trung liệt, phụ thân và huynh trưởng con đã chiến tử sa trường ba năm trước, mẫu thân cũng tuẫn tiết theo người, nay Khương gia chỉ còn lại một mình con, lần này đi biên cương hiểm nguy trùng trùng, trẫm sao có thể nhẫn tâm lại phái con xuất chinh?"
Nhưng Khương Uyển Ca lại lắc đầu: "Vì nước quên thân là vinh quang vô thượng của Khương gia, cầu xin bệ hạ thành toàn!"
Thấy Khương Uyển Ca kiên trì như vậy, hoàng thượng cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Con đã có lòng trung thành đáng khen, trẫm chuẩn tấu. Chỉ là bảy ngày sau chính là ngày thái tử đại hôn, con và thái tử từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, lần này chia ly, sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại, chi bằng con tham gia hôn lễ của thái tử rồi hãy xuất thành thì sao?"
Khương Uyển Ca cúi đầu, trước mắt bất giác hiện lên khuôn mặt lạnh lùng, cô ngạo của Thẩm Từ Châu.
Nàng chua xót cười nhẹ, bẩm báo thiên tử: "Việc quân khẩn yếu, thần nữ trong lòng lo lắng cho bá tánh biên cương, đã định bảy ngày sau sẽ lên đường, e rằng không thể tham gia hôn lễ của thái tử điện hạ."
Hai năm sau, khúc nhạc “Ode to soul” chết chóc tái hiện…
Thế nên, anh là Lục Nam Thâm ư? Vị nhạc trưởng chính thức đầy thần bí?
Không, tôi là Trần Lẫm, tôi không biết gì về âm nhạc.
Anh là Trần Lẫm ư? Bên ngoài gọi anh là “Nham thạch”, sở trường bắt tóm bằng tay không.
Không, tôi là Thẩm Phục, một người già tuổi đã ngoài năm chục như tôi làm sao chơi được mấy môn thể thao đối kháng.
Anh là Thẩm Phục ư? Bên ngoài là một giáo sư, thực chất là một hacker cao thủ.
Không, tôi là Kiều Uyên, tôi ghét kẻ nào lừa gạt tôi.
Anh là Kiều Uyên, kỳ tài kinh doanh, cố chấp, lấy việc thao túng người khác làm niềm vui.
Không, tôi là Tư Niệm, nhưng tôi đã chết từ lâu lắm rồi.
Còn ai nữa?
Còn một người nữa.
Suỵt, cậu ta đang ngủ say, tuyệt đối đừng đánh thức cậu ta, cậu ta và người đứng sau lưng cậu ta rất nguy hiểm.
Có muốn phá giải bí mật khúc nhạc chết chóc không?
Hãy tìm Lục Nam Thâm, anh sẽ dùng âm thanh nói cho bạn biết chân tướng.
Sau đó, giết chết chúng ta.
…
Nhân vật:
…
Đại ý:
Dùng “âm thanh” giải đáp bí ẩn, giải đáp một cách mới mẻ và chuẩn xác khái niệm người đa nhân cách. Nam nữ chính chữa lành cho nhau, yêu cuộc sống, yêu xã hội.
…