Một con người luôn chịu áp bức
Một chàng hoàng tử luôn phải sống theo sự sắp xếp của gia đình
Một cô nàng ngây thơ đến ngốc nghếch
Một anh hội trưởng hội học sinh
Bốn con người, bốn tính cách, bốn số phận
Sẽ ra sao nếu những con người không cùng huyết thống này sống chung một mái nhà?
Liệu định mệnh có kết nối cảm xúc của họ lại hay không?
Chẳng ai lường trước được...
♥ Nó - Hạ Trang: Trẻ của cô nhi viện, được nhà họ Lâm Hoàng cưu mang. Sở hữu một đôi đồng tử sắc sảo khiến mọi người đều sợ khi nhìn cô. Tiết kiệm từng lời nói, có một quá khứ đau buồn về gia đình.
♣ Nhỏ - Việt Châu: Em út trong nhà, cùng mẹ khác cha với Hoàng Thiên. Rất lễ phép, dễ gần. Là người đầu tiên không kì thị Hạ Trang.
♦ Hắn - Hoàng Thiên: Người thừa kế hợp pháp tập đoàn Lâm Hoàng, khó gần và khó tính, rất ghét người khác chạm vào mình, ngoài giờ học hầu như không bao giờ ra khỏi phòng.
♠ Anh - Hoàng Long: Anh cùng cha khác mẹ với Hoàng Thiên. Là một hội trưởng hội học sinh có trách nhiệm, một tay bóng rổ cừ khôi trong đội tuyển trường. Đã từng để ý nó.
Sở Mạnh là vì cô mà mang tội Chiếm Đoạt Em Dâu. Cô là bạn gái của em trai hắn, nhưng làm sao đây, hắn dường như trót động tâm với cô rồi. Lần đầu gặp mặt không khống chế được mà suýt có hành vi cường bạo với cô.
Lần thứ hai gặp mặt trực tiếp bỏ qua tất cả yêu cầu cô gả cho hắn. Qunag Ngưng Lộ vì gia đình vì để cứu cha mà cô phải kết hôn với hắn, để hắn bá đạo cướp thân cô. hắn muốn chiếm được cả trái tim, nhưng chính cô còn không biết nó đã chết lặng từ lúc đồng ý với hắn.
Đến lúc, em trai hắn, người yêu cũ của cô - Sở Khương - trở về, hắn đòi ly hôn, cô sống chết không ký. Hắn và cô đến cùng vẫn cứ dây dưa, phát sinh tình cảm, tự trong lòng vẫn là yêu nhưng không hề nói với đối phương. Chuyện tình yêu của họ cuối cùng rồi có sinh hoa kết quả, hay rồi sẽ phai tàn theo thời gian???
Nàng là một chú thỏ trắng xinh đẹp lại thông tuệ chuyện đời, thế mà bái sự bị người ta khinh, nhịn. Bỗng dưng bị bắt làm sủng vật, nhịn. Vất vả gian khổ tu thành hình người, gả cho một phu quân hóa ra lại là một tên yêu sư ((người chuyên bắt yêu tinh))? Được rồi, cũng nhịn.
Ngày nào cũng phải đọc thuộc lòng 《Các quy định của loài yêu》và 《Đạo luật tu tiên》, chỉ cần sai sót một chút liền bị dán bùa, đánh trở về nguyên hình, phạt đi diện bích sám hối ((úp mặt vô tường tự vấn lương tâm)).
Sư muội của hắn, nhịn không được nữa rồi!! Con thỏ khi nóng giận lên cũng sẽ biết cắn người.
Cảm phiền nói lại với hắn, lão nương ta đi tu ma đây!
Nội Dung Truyện:
Câu chuyện tình yêu của tổng giám đốc xã hội đen và sát thủ đứng đầu thế giới. Cô, ở ngoài sáng là cô vợ yêu quý của tài phiệt cực giàu trên thế giới, không có ai biết vị tổng giám đốc đẹp trai trong mắt người ngoài thì lãnh khốc vô tình lại chỉ yêu thương cô vợ của anh, nâng niu trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Trong tối, cô là sát thủ đứng đầu thế giới, thuật thôi miên, thuật ám sát, thuật vật lộn, kỹ thuật xâm nhập máy vi tính và kỹ thuật chế tạo súng lại làm cho người ta khó lòng phòng bị, giết người ở trong vô hình, là một trong những sát thủ mà người đời không muốn chọc vào nhất.
Anh, ngoài sáng là tổng giám đốc anh tuấn nhất, giàu có nhất trên thế giới, bị người ngoài đồn là lãnh khốc vô tình, lại chỉ yêu vợ mình, chỉ cần cô muốn, anh không tiếc sinh mạng cũng muốn tặng cho cô.
Trong tối, anh lại thống lĩnh băng xã hội đen mạnh nhất thế giới...
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Đoạn trích:
Trong một biệt thự tao nhã tinh xảo, một cô gái nằm một cái đồng hồ quả lắc huơ qua lại trước mắt một người đàn ông, giọng nói êm ái từ từ vang lên: "Bây giờ anh mệt chết đi. . . . Mệt chết đi. . . Rất muốn ngủ. . . Muốn ngủ."
N giây sau, một người đàn ông nhắm hai mắt lại như cô mong muốn, ngã ở trên giường lớn hoa lệ. "Ông xã? Ông xã?" Cô gái nhẹ giọng gọi người đàn ông nằm ở trên giường, người đàn ông giống như ngủ hết sức ngọt ngào, không có chút phản ảnh với giọng nói của cô vợ anh yêu nhất.
"Hì hì, xem ra thuật ru ngủ của mình có tiến bộ, ông xã, thật xin lỗi, em muốn đi ra ngoài một lát, sẽ trở về thật nhanh, hì hì. Em đã xin phép anh rồi, như vậy không phải là lén ra ngoài nhé!" Một cô gái nhỏ đắc ý nói, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán người đàn ông.
Một giây sau, một bóng dáng nhỏ nhắn giống như là con thằn lằn, từ một cửa sổ lưu loát trợt xuống vách tường, từ từ biến mất trong đêm đen.. Sau một giây đồng hồ, người đàn ông anh tuấn vốn ngủ say ở trên cái giường xa hoa mở ra tròng mắt như chim ưng, làm cho người ta trầm mê trong tròng mắt đen xinh đẹp.
Nghe đồn có một buổi tối, toàn thể anh em trong bang Hắc Ưng - băng xã hội đen mạnh nhất thế giới đều ra ngoài. Nghe đồn hành động lần đó khiến chính khách nhân sĩ toàn thành đều kinh sợ, chỉ sợ sơ ý đắc tội đại ca bang Hắc Ưng, khiến bọn họ biến mất; Nghe đồn hành động lần đó chỉ vì bảo vệ bọn họ vợ yêu của bang chủ anh minh nhất; Nghe đồn là chuyện thường xảy ra...
Nội Dung Truyện:
Rơi lầu bỏ mình, cô không tan thành mây khói, mà lại tỉnh dậy, trở thành một phu nhân Tổng giám đốc nổi tiếng. Tưởng chừng sẽ được sung sướng nhưng xã hội thượng lưu này thật phiền toái. Đó là hoàn cảnh của Bạch Ngưng - nhân vật chính trong truyện Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc - cô gái sống trên danh nghĩa người khác và hôn nhân của người khác.
Cô muốn trốn đi, nhưng người chồng kia của cô lại nói với cô: “Tôi phát hiện tôi đã phạm vào đại kỵ của đàn ông, mẹ nó, lại chìm đắm trong tình yêu buồn cười kia rồi.” Chia tay rồi hợp lại, cô và hắn dường như đã lâm vào bể tình của nhau. Yêu, hận tất cả đều hướng về nhau. Dù là thế nào thì sai lầm lớn nhất của cô là đã yêu và cố quên hắn. Câu chuyện tình trắc trở, nhiều khúc mắc cho cả hai người...
Diệp Tử Hạo, " Anh cảm thấy nói chuyện với em là một sự sỉ nhục lớn đối với trí thông minh của anh."
"..."
Ly Châu, " Mỗi ngày em đều phải đi làm cật lực để kiếm tiền, còn anh làm gì chứ?"
Người nào đó gập quyển sách lại, " Mỗi ngày anh đều phải nghĩ ra một tư thế mới để phục vụ em trên giường."
"..."
Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang huynh, cũng là một con sói. Nhưng rồi định mệnh đưa đẩy, giữa đại mạc mênh mông, cô đã gặp hai người con trai, một nhu hòa như trăng sáng, một ngạo nghễ như gió hoang.
Như một chú sói cứ mãi đuổi theo vầng trăng vằng vặc, Ngọc Cẩn đã dành hết tâm tư ngóng vọng về Mạnh Cửu, người con trai để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng cô ngay từ lần đầu gặp gỡ. Từ đại mạc về Trường An, từ Lạc Ngọc phường đến Thạch phảng, từ thương trường đến cung đình, từng lời cô nói, từng việc cô làm, tất cả đều vì người đó.
Nhưng vầng trăng giữa trời vốn chẳng của riêng ai, chú sói cứ mê mải đuổi theo vầng trăng, mà quên mất bên cạnh nó, vẫn luôn có ngọn gió âm thầm làm bạn.
“Không phải mỗi đóa hoa đều sẽ kết quả, nhưng chúng sẽ sống, sẽ nở bừng rực rỡ, sẽ đón chào ánh dương, đưa tiễn ráng chiều, sẽ cùng gió nô giỡn, rồi cùng mưa đùa nghịch, cuộc sống như thế đã đủ phong phú lắm rồi, tôi nghĩ, hẳn chúng cũng không hề nuối tiếc…” - Đồng Hoa
Vì mẹ phải thay thận, Đậu Mật Đường dùng tấm thân trong trắng của mình đổi lấy số tiền thay thận cho mẹ. Đêm giao dịch, cô được không chỉ năm mươi vạn đồng tiền viện phí. Người đàn ông kia còn cho cô quà: Một cái thai song sinh. Cô không những mất đi trinh tiết, còn mất luôn tâm của mình! Bốn năm sau… Cô và anh gặp lại nhau ………….. Hoàng tử Long: mẹ, con muốn có cha! Mật Đường: Mẹ tìm không được! Hoàng tử Long: mẹ mua cha cho con. Mật Đường:….. Công chúa Phượng: cha thì làm được cái gì??
Năm nàng tám tuổi, y từng nói sẽ dẫn nàng đi, nên nàng đã vui vẻ chờ đợi, chờ hết thu đông này, lại đến xuân hạ kia, mười năm sau đó, cuối cùng nàng đã đợi được đến ngày y cầu hôn, nàng hồi hộp bước lên kiệu hoa, nhưng mà…… đêm động phòng hôm đó, người mà y gọi, sao lại là tỷ tỷ của nàng?
~~~~~~~
Y thầm nghĩ suốt cả cuộc đời này sẽ không động tâm vì ai, nhưng tại yến hội cách đây hai năm, y không thể nào quên được bóng hình mảnh mai kia, nhưng y lại phát hiện ra, tân nương của mình đã bị đánh tráo……
~~~~~~~
Y nói, chỉ cần ngươi nói ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, trẫm sẽ cho ngươi mọi thứ ngươi mong muốn.
Nàng đáp, thứ mà ta muốn, ngươi không thể cho được.
Y nói, nếu ngươi đã muốn làm kẻ thế thân, vậy thì sẽ đúng như ngươi mong muốn.
Nàng đáp, nếu được, ta chỉ muốn chạy trốn đến một nơi thật xa.
Y nói, ngươi trốn không thoát đâu, đời đời kiếp kiếp ngươi sẽ bị trẫm giam lỏng, lấy thân phận là Liễu Uẩn Nịnh.
Nàng đáp, ta là Liễu Vận Ngưng, sẽ không bao giờ là Liễu Uẩn Nịnh.
~~~~~~~
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua mọi người trong điện, dừng lại ở đôi mắt lạnh lùng đang nhìn nàng của vị Đế Vương, thầm hỏi: “Liễu Vận Ngưng, ở đâu đây?”