Phương pháp duy nhất để nàng có thể sống sót là trong vòng năm năm, phải sinh ra con nối dòng.
Song không khéo chính là, Thượng Quan Bùi thống hận tất thảy nữ tử Tư Đồ Gia.
Một cuộc chiến không khói súng nơi hậu cung cứ như vậy vô thanh vô thức mở màn.
Tân nương một đêm, phí hoài cả kiếp. Ba ngày yêu chiều đã tạo nên câu chuyện thần thoại phong lưu, nụ cười đẫm trong nước mắt. Cùng hắn đi qua vui buồn ly hợp, thắng bại tiên ma mặc người đánh giá.
Trăng treo đầu liễu, tay nắm chặt tay, cùng quay nhìn lại, năm tháng cô quạnh. Tự hỏi kiếp sau sẽ thế nào?
Vì người si mê ngốc nghếch, đành trả lại người một khúc cầm ca.
“Làm sao bây giờ, không ngờ người ta thích lại là hắn.”
“Không sao.” Hắn xoa xoa đầu nàng, “Không sao hết, nàng thật sự không trách hắn ư?”
“Nếu đã tạo dựng có thể nào lại không bảo vệ, ta không trách hắn.”
Tự mình sáng tạo ra thế giới, tự tay tạo nên cơ hội, vì bảo vệ người lại tự tay đẩy người mình bảo bọc vào bước đường cùng.
Định trước điểm kết thúc của vận mệnh.
Có lẽ, ngay từ đầu hắn không nên lựa chọn bước trên con đường đầy cô độc này….
-----
Lời tác giả:
Đây là câu chuyện về một “cô bé con dữ dằn, kiêu ngạo và anh chàng khoác áo choàng quái đản”, không liên quan đến truyền thuyết Hằng Nga.
Mùa hoa rơi gặp lại chàng: “Ta muốn giáo dưỡng người thành tiên, lại bị người dạy trở thành người.”
Trọng Tử: “Người muốn theo ta để thành tiên, lại bị ta bức phải thành ma.
Bôn Nguyệt: “Ta muốn dụ người trở thành ma, lại bị ….” (Ma thần đại nhân đã chuẩn bị sẵn phần thưởng cho các bạn điền vào chỗ trống, nhưng sẽ tạm thời giữ bí mật về phần thưởng này, thời hạn cuối cùng là ngày truyện này kết thúc.)
Cảm ơn độc giả đã ủng hộ Thục Khách!
Truyện này là hệ liệt, vì ngoại truyện “Ma thần trở về” trong phiên bản Đài Loan nên kéo theo câu chuyện này, lúc đọc có thể có chút dư âm ảnh hưởng, thỉnh thoảng sẽ có chương và đoạn mang theo dư âm này, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
----
Về tên truyện:
MDH đã cân nhắc việc đặt tên khác cho truyện cho dễ hiểu, ví như Trăng treo đầu liễu chẳng hạn. Nhưng cân đi nhắc lại MDH quyết định để nguyên tên gốc.
Bôn Nguyệt có nghĩa là bỏ chạy, trốn hoặc là bay lên mặt trăng – gắn liền với truyền thuyết Hằng Nga, các bạn có thể search cụm từ “Hằng Nga Bôn Nguyệt” để tìm hiểu thêm. Tuy nhiên như Thục Khách đã nói, truyện này không liên quan gì đến Hằng Nga. Còn tại sao tác giả lại đặt tên truyện có vẻ truyền thuyết như vậy, đành phải đọc truyện mới biết được ^^.
Lời MDH
Đến hẹn lại lên và như đã hứa với các bạn, MDH sẽ “đền bù” cho các bạn một bộ truyện mới toanh của Thục Khách vào tháng 11 này.
Ngày lành tháng tốt, ngày 7 rất hợp với phong cách của ma thần “người tốt” của chúng ta, chính vì thế hôm nay chúng ta sẽ chính thức “đào xẻng” đầu tiên xuống hố của ma thần “Vong Nguyệt” nào.
“Bôn Nguyệt” cũng như các tác phẩm huyền huyễn khác của Thục Khách, một câu chuyện về tiên – ma, hơn nữa có thể nói là hệ liệt của Trọng Tử nên về không khí, khung cảnh và cách dẫn dắt truyện cũng phảng phất gì đó giống Trọng Tử. Thi thoảng, chúng ta sẽ bắt gặp một vài “người quen cũ” nào đó để ôn lại chút kỉ niệm vui buồn ngày xưa, cũng thú vị lắm nha. Do đó, nếu ai yêu thích bầu không khí thần tiên, huyền bí như trong Trọng Tử thì không thể bỏ qua được (trong đó có MDH ^^).
Tuy nhiên, “Bôn Nguyệt” lại mang một phong cách hoàn toàn khác. Bạn thử nghĩ xem, nam chính của chúng ta là vị ma thần “người tốt” mà chúng ta chỉ biết qua nửa khuôn mặt tuyệt mỹ dưới tấm áo choàng đen trùm mũ và chiếc nhẫn màu tím lúc nào cũng phát ra thứ ánh sáng mê hoặc lòng người. Nói thực, nhìn Vong Nguyệt như thế chỉ muốn “lột, lột và lột” cái áo choàng kia ra để khám phá cho bằng sạch mà thôi. Và giờ, Thục Khách thật hiểu lòng độc giả khi cho chúng ta được thỏa lòng như thế, các bạn cứ yên tâm, chúng ta sẽ được “lột sạch sẽ” từ đầu đến chân và khám phá tất cả các mặt chưa được khám phá của Vong Nguyệt trong “Bôn Nguyệt”. Chắc chắn sẽ có vài lần té ghế chứ không chơi ^^. (có những ai đang mơ màng về body 8 múi của Nguyệt ca ca đây nhỉ).
Và còn gì nữa nào, chúng ta tự hỏi liệu Vong Nguyệt yêu sẽ như thế nào ta? Thực tò mò chết đi được, cô gái nào có thể trói được “trái tim” của ma thần cà lơ phất phơ như Vong Nguyệt chứ. MDH đã gặp cô gái đó rồi, chậc, phải nói như nào nhỉ?:D, đanh đá có thừa, dữ dằn không thua ai và lưu manh chẳng kém cụ Nguyệt. Cô gái như vậy có gì đáng yêu chứ, nhưng cái gì cũng có nguyên nhân của nó phải không các bạn, muốn biết tại sao “cô ấy” lại như vậy và bằng cách nào cô ấy “tóm” được cụ Nguyệt thì đành đọc truyện mới biết thôi.
Vì truyện là hệ liệt của Trọng Tử, nên nếu muốn hiểu thật rõ truyện thì nên đọc Trọng Tử trước đã. Nhưng nếu các bạn không đọc Trọng Tử cũng không sao, vẫn có thể hiểu truyện tốt, có điều lúc đầu hơi mù mờ chút thôi ^^.
Cuối cùng, vẫn theo phong cách của Thục Khách, mượn chuyện tiên – ma để nói về cuộc sống muôn màu với tất cả mọi góc khuất của con người, xuyên suốt truyện là những đạo lý, những giá trị nhân văn sâu sắc, những bài học quý giá. Thục Khách vẫn luôn “cao tay” trong việc lồng ghép tất cả những điều đó vào những chi tiết tưởng chừng như nhỏ nhất một cách logic và hợp lý nhất khiến người đọc chẳng đoán trước được bất cứ điều gì. MDH nghĩ chắc chắn đây sẽ là một bộ truyện chúng ta không thể bỏ qua rồi.
Mỗi chương truyện của Thục Khách rất dài, còn dài hơn Thú Phi nên mọi người thông cảm cho tốc độ nhé.
Và giờ chúng ta cùng đến với Bôn Nguyệt nào.
Nhược Nhược là một cô gái đang ở tuổi 17- lứa tuổi đẹp nhất với những hi vọng, khát khao và mộng tưởng. Tuy có bề ngoài khá bình thường nhưng cô lại được mọi người yêu mến và có một người bạn tốt ở bên là Lệ Lệ - người bạn tâm đầu ý hợp.
Truyện bắt đầu vào ngày lễ tình nhân, mọi người đón chào hạnh phúc, các cặp tình nhân quấn quýt trao cho nhau những lời nói và quà tặng yêu thương. Nhưng chính ngày đó, mọi thứ như tan vỡ đối với Nhược Nhược. Cô đã nhận được lời chia tay từ người yêu (Hoàng Lạc Thiên) sau hai năm hai gắn bó. Người bạn trai của cô đã đem lòng yêu một cô gái khác nổi tiếng xinh đẹp, khôn ngoan, sắc sảo, nhưng cũng rất kiêu ngạo và ích kỉ là Mạc Uyển Như. Đau đớn tột độ, thất vọng tràn trề Nhược Nhược lặng lẽ lê từng bước chân trở về nhà, trên đường cô gặp một cụ già bán socola dạo, theo lời giới thiệu của cụ, cô mua cho mình một thanh socola thần kì và ước rằng cô sẽ quên được Hoàng Lạc Thiên và Thượng đế sẽ đem đến cho cô một người con trai tốt hơn anh ta gấp ngàn vạn lần.
Đúng lúc Nhược Nhược đang cảm nhận sự tan biến nhiệm màu của socola cô gặp một chàng trai có gương mặt đẹp như một thiên thần. Nhưng trớ trêu thay, người con trai đó do bị xe đụng mà mất hết trí nhớ, không còn biết mình là ai và nhà mình ở đâu. Họa bất đắc trí, cô phải dẫn chàng trai đó về nhà mình ở trong thời gian cảnh sát tìm được thân thế của anh ta. Bố mẹ Nhược Nhược là những người tốt bụng và hào phóng, không những cho chàng trai ở lại nhà mà còn tạo điều kiện để anh có thể hồi phục lại trí nhớ - mọi người đặt tên cho anh là Lâm Tiểu Cáp. Ngày ngày trôi qua, dù lúc đầu thấy khó chịu nhưng Nhược Nhược đã dần dần quen với sự hiện diện của anh chàng ngốc nghếch cứ gọi cô là chị Thiên thần…
Con người thực của Lâm Tiểu Cáp là ai?
Anh có phục hồi được trí nhớ hay không?
Và nếu phục hồi được trí nhớ thì giữa anh và Nhược Nhược sẽ ra sao?
– Nếu để cho Đường công tử dùng một loại thực vật hình dung nương tử của cậu một chút thì sẽ là gì?
Đường Hạo Dương trầm tư:
– “Ừ, ừ…
– Chúng ta có thể nhảy qua, vị kế tiếp.
– Nếu để cho Đường phu nhân dùng một loại thực vật để hình dung một chút tướng công của cô một chút thì sẽ là gì?
Tạ Thanh Kiều che mặt mà cười:
– “Hoa Lan!”
– Vì hoa Lan trông nó nhẹ nhàng như quân tử, dáng cây dương dương tự đắc vì mùi thơm của mình sao??
Tạ Thanh Kiều: “Sai! Là cùng nó có thể làm bạn với cỏ dại, dù co trời hè nóng bức hay trời đông giá rét vẫn sống được, rất dễ nuôi!”
Tại Tạ Thanh Kiều sau mười năm bán đậu hũ, rốt cục hiểu: tình yêu chỉ là nước chát chấm đậu hũ, vỏ quýt dày gặp móng tay nhọn!
Chai Thời Gian - Tác phẩm yêu thích nhất của thanh thiếu niên Thái Lan
“Nếu cất được thời gian trong chai
Điều đầu tiên tôi mong được làm
Là chắt chiu dành dụm từng ngày
Cho tới khi vĩnh hằng trôi qua
Chỉ để dành trọn chúng bên em…”
Chai thời gian, ca khúc xưa cũ đã cùng Fatso đi qua tuổi niên thiếu bỗng êm ả vang lên trong một quán cóc nhỏ, gọi về những kỷ niệm…
Kỷ niệm mang bóng hình một mối tình đơn phương lặng lẽ, với con đường nhỏ rợp bóng cây kèn hồng còn vương tiếng cười của đám bạn sau giờ tan lớp. Fatso, em gái, những người bạn thân, đã tiến tới ngưỡng cửa trưởng thành trong niềm vui niên thiếu, với cú sốc đầu đời khi gia đình tan vỡ, với cả cần sa, với bao lựa chọn khó khăn, khi vô tình bị cuốn vào những biến cố xã hội. Để rồi khi nhìn lại, chợt thấy tuổi trẻ như một bức tranh ghép với những mảng sáng tối, gợi những nỗi niềm man mác…
Chai thời gian, cuốn tiểu thuyết bestseller nổi bật với thế hệ học sinh sinh viên Thái thập niên 1970, khám phá khoảng cách thế hệ giữa cha mẹ và con cái trong một gia đình Bangkok trung lưu, những nhức nhối của hành trình trưởng thành, những giằng xé giữa tình bạn tình yêu trong trái tim tuổi mới lớn. Được khắc họa qua những khúc hồi tưởng đặc biệt ấn tượng và gần gũi, thế giới xúc cảm đó vừa thân thuộc vừa tươi mới, mang thời thanh xuân trở lại ngập tràn tâm hồn người đọc.
“Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu hỏi cũ ấy, rằng nếu tôi có thể giữ thời gian đứng yên, liệu tôi có thể có được tất cả những gì mình mong ước… Tôi vẫn còn nhớ những ngày chúng tôi đi bộ trên con đường rợp bóng cây kèn hồng; những ngày nắm tay nhau làm thành một đoạn xích để một đứa với ra rìa đầm lầy hái đài sen rồi chia nhau ăn; những ngày túm cặp của nhau không cho đứa nào lên xe buýt trước; và tất cả những ngày Jom cùng tôi sánh bước, khoác trên vai hộp đàn đến quán cóc, nơi mà chúng tôi sẽ nhét hàng đống xu vào máy hát nghe Chai thời gian hết lần này đến lần khác.”