Mê Thần Ký viết về câu chuyện của con cái nhân vật chính trong hai bộ trước, Mộ Dung Tử Hân là con trai của Mộ Dung Vô Phong và Sở Hà Y. Tử Hân anh tuấn hơn người, thông minh tài trí nhưng có một nhược điểm chí mạng là… sợ gián. Cậu đã được cha mình chữa bệnh từ bé nên bệnh tình của Tử Hân không nghiêm trọng như Vô Phong. Với tài trí hơn người, Mộ Dung Tử hân không chỉ tinh thông y thuật mà cậu còn theo mẹ luyện võ công. Từ nhỏ Tử Hân đã núp dưới bóng thiên tài của phụ thân, phụ thân chính là thần tượng của cậu, cũng là đối tượng mà cậu muốn vượt qua. Tử Hân không muốn đi theo con đường phụ thân đã vạch ra mà lại hướng ra giang hồ, làm một thầy thuốc trong giang hồ, thực ra cậu luôn hoang mang, muốn tìm ra con đường đi cho riêng mình.
Đơn độc hành tẩu trên giang hồ và không muốn kết thân với bất kì ai vì Tử Hân luôn bị ám ảnh bới cái chết của Tiểu Mi – cô bé dễ thương đã dạy cậu cưỡi ngựa. Cho đến khi gặp được Tô Phong Nghi, Tử Hân hiểu được mình phải đối diện với chính mình, tha thứ cho bản thân mới có thể có được hạnh phúc.
Không chỉ xoay quanh Mộ Dung Tử Hân, Mê Thần Ký cũng nhắc đến số phận của những nhân vật trong hai phần “Mê Hiệp Ký”, “Mê Hành Ký” và thế hệ tiếp theo của các nhân vật trong hai phần này. Trong đó nổi bật nhất là Mộ Dung Tử Duyệt – cô con gái lớn của Mộ Dung Vô Phong và Đường Hành, con trai thứ của Đường Tiềm và Ngô Du. Mê Hiệp Ký kết thúc cũng là đoạn kết cuối cùng cho cả câu chuyện “Tam Mê Hệ Liệt”.
Sau một giấc tỉnh lại Lâm Tam Tư lại một lần nữa phát hiện ra ba sự kiện:
1. Cha mẹ đã cao tuổi bị nhốt vào đại lao.
2. Đại tỷ vốn là sủng phi hậu cung được ban cái chết bằng một lọ Hạc Đỉnh Hồng.
3. Lam Tâm Tư muốn đi hầu hạ Thái tử vốn bị phế với tâm lý chờ mong được gả.
Cả đời này Lâm Tam Tủ thề phải làm tốt ba chuyện:
1. Ôm chặt đùi vàng Thái tử điện hạ để cứu người nhà.
2. Ôm chặt đùi vàng Thái tử để một đời hạnh phúc bình an.
3. Ôm chặt đùi vàng Thái tử sinh thật nhiều oa nhi.
Nam chủ phụ trách phúc hắc còn nữ chủ phụ trách ngọt ngào.
Đôi lời: Đây là lần đầu tiên mình edit truyện nên có gì sơ sót xin mọi người góp ý. Nếu bạn không thích xin cho mình biết lý do và cách để mình cò thể tiến bộ.
Truyện nay tuyệt đối 2S (sạch, sủng).
Phụ thân không thương, mẹ kế hãm hại, trưởng tỷ độc ác, di nương (mẹ của nữ chính) yếu đuối.
Ngày đầu xuyên qua lại bị mấy người được gọi là người nhà gán cho cái tội danh ‘cố ý đả thương người khác’ rồi đuổi đi, mỹ danh là tĩnh dưỡng ở trang viên.
Một người cuồng y học như Trần Mặc cũng phải nhíu mi, không sao, chỉ cần tiếp tục công việc là được!
Vì thế một Trần đại phu danh chấn thiên hạ ra đời, kết hợp cùng với vị thần thám mĩ nam, trở thành nữ pháp y đệ nhất thiên hạ, phá án cũng chọc được hoa đào!
Dựa vào nhân tình thượng vị, dựa vào thực lực khiến người đời thán phục.
Đến khi cô trở lại kinh đô, phụ thân nịnh nọt, mẹ cả dè chừng, trưởng tỷ thầm đố kị, các loai âm mưu thủ đoạn đều xuất hiện, ngày nay âm mưu ngày mai quỷ kế, rốt cuộc thì phải làm sao cô mới có thể được yên ổn mà nghiên cứu y học đây?
Đoạn ngắn 1:
“Tiểu Mặc, ta thích nàng” bạn mĩ nam nào đó dùng vẻ mặt xấu hổ lại có chút chờ mong thổ lộ với Trần Mặc.
“À” Trần Mặc vẫn tiếp tục làm mặt than, ánh mắt thẳng thắng nhìn chằm chằm bạn nam lõa thể nào đó trên bàn
“Nàng! Rốt cục nàng có nghe không vậy? Sao lại nhìn chằm chằm nam nhân khác như vậy chứ? Trong mắt nàng còn có ta không!” bạn mĩ nam đợi nửa ngày cũng không thấy Trần Mặc phản ứng gì cả, bắt đầu cuồng bạo muốn lật bàn.
Trần Mặc ngẩng đầu, “Vậy ngươi cũng cởi hết rồi nằm lên đây, tôi cũng sẽ nhìn anh chăm chú”.
Sắc mặt của bạn mĩ nam nhất thời trắng bệt mà bỏ chạy.
Trần Mặc thu hồi ánh mắt, tiếp tục giải phẫu thi thể.
Đoạn ngắn 2:
Trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Liễu Thừa Phong xuất hiện thần sắc hoảng loạn, vụng trọm nhìn sắc mặt của Trần Mặc, trong lòng thở phào một hơi, xem ra nàng còn chưa phát hiện, nhìn ngã ba trước mặt, hắn suy nghĩ nửa ngày mới quyết định nâng chân đi về phía bên trái.
Khuôn mặt than của Trần Mặc rốt cục cụng không thể duy trì nữa, “Liễu Thừa Phong, con đường này chúng ta đã đi ba lần rồi!”
Liễu Thừa Phong: Ta, ta, ta chỉ muốn đi cùng nàng lâu hơn một chút. Nhưng suy nghĩ nửa ngày, một người trí tuệ vô song nổi tiếng thiên hạ như Liễu Thừa Phong lại là một người mù đường,
Trần Mặc liếc mắt xem thường: lý do này ngươi đã dùng 108 lần! Nhanh lên, nếu không sẽ lỡ mất thời điểm vàng để khám nghiệm tử thi.
Nói xong liền sải bước tiến về phía trước, không thèm để ý tới bạn mĩ nam đang đứng ngốc ở một bên.
“Ai, chờ ta với” Liễu Thừa Phong nhanh nhẹn đuổi theo, nếu để hắn đi một mình thì không biết ngày nào tháng nào mới tới hiện trường vụ án đâu!
Người con gái trong sự vội vã của thời gian, cuối cùng đều sẽ biến thành đóa hoa cứng cỏi. Thoạt nhìn, vậy mà cô lại như một bụi cỏ bình thường.
Cô không còn nhớ nổi khi nào đã có người vượt qua không gian, an tĩnh mỉm cười, như ánh mắt dịu dàng trong tấm ảnh cũ phai màu. Cách khung kính bằng thủy tinh, anh lẳng lặng nói: “Tiểu An, anh mãi mãi chờ em”.
Vô vọng, rồi lại hy vọng. Chung quy, sẽ có một người….cùng ta tương ngộ.
Nhưng sẽ là ai đây?
Bọn họ luôn phải đối diện với một loại cuộc sống không có kinh ngạc, hay rảnh rỗi ai oán kêu than.
Cuộc sống lạnh nhạt, rồi sẽ tới cuộc sống vui vẻ. Sự vui vẻ này, từ trong cát bụi, xuất hiện đóa hoa, chúng giống như mọi đóa hoa bình thường khác, cuối cùng cũng sẽ nở.
————————————————-
Văn án gây sốc:Bọn họ là thanh mai trúc mã, cô dùng hết nửa đời mình chờ đợi, chờ đợi anh quay đầu lại phát hiện ra cô.
Bọn họ yêu nhau sâu sắc như vậy, anh dùng hết nửa cuộc đời đi tìm kiếm, lại trong thời khắc si mê nhất buông tay.
……………
Anh nói: “Phương Vi An, em không cần có chút ảo tưởng nào đối với tôi.”
Thà rằng nói với cô, còn hơn giả dối lòng mình.
Còn cô đáp: “Em hy vọng em sẽ chết trước anh, để cho anh nếm thử sống không bằng chết là cái mùi vị gì.”
Ác độc vô cùng. Cô không biết cái loại mùi vị ấy anh đã sớm hưởng qua.
Cuộc đời này của anh cũng đã sớm kết thúc từ lâu rồi.
————————————————–
Văn án của nhà xuất bản:Đây là một câu chuyện về tình yêu thầm kín.
Phương Vi An cho rằng người ấy trong lòng cô vĩnh viễn chỉ có thể ngưỡng vọng*, ngưỡng vọng thôi cũng tốt rồi.
(*ngưỡng vọng: là kính trọng, ngưỡng mộ, trông mong với khoảng cách xa)
Tô Cận Ngạn cho rằng người ấy trong lòng anh vĩnh viễn chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, nhìn ngắm từ xa thôi cũng đủ rồi.
Phương Vi An cùng Giản Ý Hiên từng có một đoạn tình “không mặn không nhạt”, nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim là chị gái Phương Tử Tinh của cô, người con trai tên Tô Cận Ngạn ấy đã mang cô ra khỏi vòng xoáy.
Bọn họ thầm mến nhau mười mấy năm, tình yêu từ từ tới chậm, cuối cùng cũng đợi được nhau. Vậy mà, tình cảm khắc cốt ghi tâm như vậy lại đem tới cho Phương Vi An tai họa ngập đầu. Rào cản giữa bọn họ là dòng dõi, gia tộc…. Anh bất đắc dĩ buông tay, đồng thời lúc đó cũng vứt bỏ bản thân, từ đầu đến cuối anh luôn hy vọng cô hạnh phúc.
Có lẽ sẽ gặp lại, hoặc có thể không có ngày ấy, vậy…..hà tất phải gặp nhau?
Có những thứ chỉ khi bản thân đói mềm mới thưởng thức nổi vị ngon của nó, cũng giống vậy, có những tính cách chỉ khi bản thân nguy hiểm thật sự mới bộc lộ ra bên ngoài. Đau đớn trên cơ thể luôn luôn giày vò con người ta hơn hẳn đau đớn trong tâm hồn. Bởi đau đớn trong tâm hồn ta có thể né tránh, có thể bỏ mặc, còn đau đớn trên cơ thể thì không.
Nếu như chúng ta chiến thắng người khác, chi bằng hãy tự chiến thắng bản thân mình. Chiến thắng được bản thân thì có thể tự khống chế vận mệnh.
Không chỉ lương thiện, ôn nhu, đơn thuần, xinh đẹp và ngây thơ mới có thể là nữ chính. Gian xảo tuyệt tình cũng hoàn toàn có thể!!!
Chống chỉ định cho những trái tim yếu đuối.
Có ai đó đã nói rằng, chỉ cần một giây để thích một người, một phút để yêu một người nhưng lại cần cả đời để quên đi một người.
Chàng là thần y nổi tiếng nhưng cũng đồng thời là bệnh nhân nặng nhất, lãnh đạm, bình thản, khắc nghiệt với chính bản thân mình cũng là chàng - Mộ Dung Vô Phong. Nàng, hiệp khách vô tình đến và đi tựa như cơn gió, tiền bạc, danh hiệu nàng đều không để trong mắt - Sở Hà Y. Họ gặp nhau và rồi chỉ trong khoảnh khắc đã yêu nhau, tựa như hai trái tim cô đơn lẻ loi lang thang trong trời đất và rồi định mệnh xô đẩy họ buộc chặt họ vào với nhau. Chàng có thể cho nàng tất cả kể cả sinh mệnh của mình, trừ một thứ, và đó mãi mãi lại là niềm khát khao mơ ước của nàng. Cơ thể này, căn bệnh này, đôi chân này có lẽ mãi mãi là gánh nặng mà thôi…
Mê Hiệp Ký là tiểu thuyết đầu tiên của bộ tiểu thuyết "Tam Mê” gồm Mê Hiệp Ký, Mê Hành Ký và Mê Thần Ký của tác giả Thi Định Nhu. Một biên tập viên của Trung Quốc đánh giá về cuốn tiểu thuyết này như sau:
"Cốt truyện của Mê Hiệp Ký khúc chiết nhưng không phức tạp, nhân vật nam chính Mộ Dung Vô Phong là thần y nổi tiếng thiên hạ nhưng bản thân lại tàn phế và mang trọng bệnh. Câu chuyện khởi đầu bằng món tiền thưởng hậu hĩnh của Mộ Dung Vô Phong cho việc tìm ra bí mật thân thế của mình. Đó là "nhân" để mở ra câu chuyện, cho tới tận khi câu chuyện khép lại, thú vị thay, duyên số đem tới cho chàng một ‘quả’ vừa đáng yêu lại rất đặc biệt, đó chính là giang hồ đệ nhất kiếm khách Sở Hà Y- một cô gái không nhiều chữ nghĩa, tính cách vui vẻ lạc quan và võ công cao cường. Tình duyên của hai người họ lận đận, hết hợp lại tan, nhưng dù có xa cách muôn trùng thiên lý cũng chẳng thể quên được nỗi nhớ nhung sâu sắc…
Giang hồ dưới ngòi bút của Thi Định Nhu xem ra nhiều phần tình cảm, dịu dàng, đằm thắm hơn Cổ Long. Văn chương như gió thanh mây đạm, giản dị trong sáng, mở đầu như vẽ tranh thủy mặc, sơn thanh thủy tú.”
Về Tác Giả:
Tác giả Thi Định Nhu, còn có bút danh khác là Huyền Ẩn, người Vũ Hán, Hồ Bắc hiện sống ở Canada, làm nghiên cứu sinh Tiến sĩ tại Đại học Toronto. Cô là một trong những cây bút nữ hàng đầu của mạng văn học Tấn Giang.
Gặp được Đường Tam Tạng, nhiệm vụ của Tề Thiên Đại Thánh là đưa ngài đến Tây Thiên. Gặp trúng Đường Tam Hảo, nhiệm vụ của Tề Thiên Sanh là đưa nàng lên kiệu hoa.
Cùng hướng đến mục tiêu giúp người làm niềm vui, trong khi một con khỉ có thể tạo nên nghiệp lớn, lưu danh muôn thuở, còn hắn, mang tiếng là con người, thế nhưng sao lại xui xẻo đến mức này cơ chứ. Nếu so sánh đẳng cấp của mình với người ta thì phải nói là xa tít mù khơi, nhìn mãi cũng chẳng thấy.
Kẻ nào nói nha đầu đó không thể gả đi được?
Nàng ta rõ ràng bận bịu ra phết kia kìa?
Em rể thì cứ quấn dính lấy nàng, anh rể thì có ý đồ mờ ám với nàng, ngay cả kẻ thù không đội trời chung với hắn - thằng cha đã có vợ bên người cũng không nguôi ý định trêu cợt nàng!
Thông tin tác giả:
Tinh Dã Anh - Người không được ngọt ngào như tên, thường xuyên đi đêm dẫn đến hậu quả trực tiếp là được gấu trúc nhận nhầm là đồng loại, người trong giang hồ thường gọi là “Yêu nghiệt”, pháp hiệu “Anh yêu nghiệt”, từ đó mới ngộ ra sứ mạng của mình là hạ giới làm nhiễu loạn nhân gian, mê hoặc các bạn thích đọc ngôn tình.
Một lần lật gia phả phát hiện tổ tiên từng có một vị cử nhân làm quan tam phẩm, thế là thừa kế truyền thống tốt đẹp của cha ông nên cũng đua đòi kiếm tấm bằng thạc sĩ chơi.
Tư tưởng méo mó, ngòi bút lệch lạc. Đến giờ phong cách viết của “Anh yêu nghiệt” vẫn méo mó như vậy đồng thời chết không hối cải! Thề quyết khai phá ra một con đường tiểu thuyết ngôn tình đặc chất yêu nghiệt!
Phó gia có 4 người con gái: Phó Tố Cầm, Phó Tắc Kỳ, Phó Nhan Thư, Phó Cẩm Họa, nhưng chỉ có Phó Cẩm Họa là thông minh nhất. Nàng vốn cho rằng cứ mặc theo dòng đời mới là thượng sách để bản thân không cần tranh giành với đời, nhưng lại bị Tề Dương Vương dùng sự vinh nhục của Phó gia uy hiếp, bắt nàng phải tham dự vào những tranh đấu quyền mưu.
Chàng nói: Khi nào thành sự, ta sẽ xây cho nàng một tòa cung điện cẩm tú, để nàng trở thành người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ.
Trên đường nhập cung, nàng bị bắt cóc tới biên cương Đại Mạc. Tề Dương Vương tôn quý vô song, Ngu tướng quân ôn tồn như ngọc, Hoàng tử địch quốc âm hiểm bá đạo, ai mới là kẻ chủ mưu phía sau, ai mới là người có trái tim chân thành?
Một cuộc mưu đồ điên đảo càn khôn, nàng giúp chàng ngồi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Khi nàng quyết ý quay lưng, chàng mới cảm thấy trái tim như kim châm đau nhói, lẽ nào chàng đã yêu con cờ mà mình muốn lợi dụng.
Mỹ nhân cung tâm kế, loạn thế khuynh thành lệ, số mệnh xa xôi chẳng thể đoán định. Nếu có làm lại từ đầu, điều chàng muốn là giang sơn cẩm tú hay nắm tay người đẹp đi đến tận chân trời?
Chúng ta luôn mong mỏi người khác đến cứu rỗi, lại không biết con người chỉ có tự cứu mình rồi mới có thể cứu người. Chúng ta luôn ở trong biển biếc của mình, kể chuyện nương dâu của người ta, lại không biết có một ngày, nương dâu của mình vừa khéo là biển biếc của người khác. Ván cờ nhân sinh này, nếu cố chấp phải đi tiếp theo cách nghĩ của mình, kết quả sẽ là cả ván đều thua, non sông đều mất.
Gặp nhau thì sẽ quen nhau
Thà rằng không gặp, về sau khỏi buồn
Đoạn đành dứt áo đi luôn
Để thôi khổ sở mỏi mòn tương tư.
"Gặp gỡ trong năm tháng thanh xuân chẳng cần bất cứ ước hẹn nào, ngẫu nhiên đi lướt qua nhau, lơ đãng ngoái nhìn một thoáng đều có thể kết nên một đoạn duyên phận. Chúng ta đều từng có những năm tháng vô cùng tươi đẹp, vì người mình yêu dốc hết tất cả tình cảm mãnh liệt, thao thao thề thốt trước núi cao sông sâu. Tự cho rằng là giống đa tình, sau khi trải qua quá trình quấn quýt, bắt đầu cảm thấy chán ngán, khi đó, nhận ra thề non hẹn biển lúc trước chỉ là một trò chơi của tuổi trẻ. Sống trên đời này, chúng ta phải tuân thủ quy tắc, quy tắc nhân sinh, quy tắc tình yêu, bèo nước gặp nhau định sẵn sẽ là khách qua đường, khi duyên hết chớ nên khổ sở cưỡng cầu."