Nhưng vào lúc hắn còn chưa có rõ tâm tư của mình, nam nhân không từ mà biệt đã đập tan hết lý trí của hắn.
Trong phần ký ức mà hắn đã đánh mất, nam nhân khó nắm bắt kia, rốt cuộc có vai trò gì?
“Vợ à, chúng ta sinh con đi, anh ta sẽ làm cho con trở thành bảo bối hạnh phúc nhất trên thế giới.” Anh ôm eo nhỏ nhắn của cô, điểm nhẹ chóp mũi của cô. Trong mắt tràn ngập yêu thương.
Hóa ra hạnh phúc tới cũng nhanh đi cũng nhanh, lời thề vẫn còn vương vấn bên tai, bên ngoài phòng phẫu thuật, chỉ còn dư lại, lời nói tuyệt tình của anh ——
“Không cần đứa con!”
Đã từng yêu đến đau khổ tột cùng, cũng đã từng hận thấu tim, vào giờ phút này, bi thương vô cùng đến chết lặng!
Editor: Thiên Di từ chương 6 đến 8 là Thiên Ly
Thể loại: cổ trang, lãnh khốc xinh đẹp hoàng đế cường công, ôn nhuận thể nhược thụ, có ngược tâm, nam nam sinh tử, HE.
Anh công có người chị sinh đôi của mình bị ép lấy chồng, mà chị mình không thích nên đã cho ảnh vào thay thế. Đềm tân hôn tới cô dâu bị bỏ xuân dược nên đã ra sức cưỡng bức anh thụ, mà anh công thấy anh thụ hiền lành lương thiện.
Cả hai đều là thái tử, mà anh thụ bì chú bác của mình cho uống thuốc độc cũng may an công phát hiện ra hế là anh công tìm cách cho anh thụ giả chết mang về nước mình. Đến đoạn này thì anh công cho rằng mình chả có tình cảm gì với anh thụ cả và vụ cứu giúp này chỉ là vì thương người .
Còn anh thụ lúc này đã yêu anh công kinh khủng. Ngặt nỗi anh công về cung thì phụ hoàng mới mất thế là phải lên làm vua, bề bộn trăm việc sau lại còn có phi tần nữa. Anh thụ tầm 2 năm sau mới gặp được lại anh công dù cho 2 người đều ở trong cung.
Anh công thì cho rằng phải gặp được người mình yêu thật sự và muốn đưa người đó lên làm hoàng hậu thì mới để người đó có con với mình cho nên mặc dù có phi tần có XXX nhưng mà luôn tìm biện pháp kế hoạch hoá. Sau, anh thụ dụ được anh công XXX lại ăn vào sinh tử dược => có thai.
Anh công đang muốn giúp anh thụ giải độc cũ mà anh thụ lại sợ uống thuốc thì đứa bé trong bụng bị hư => sống chết không chịu uống thuốc. Mà không uống thì chỉ sống được thêm 1 năm cuối cùng anh công đem anh thụ về sống chung 1 chỗ và hứa để anh thụ sinh con rồi bắt anh thụ hứa sinh xong phải uống thuốc giải độc.
Anh công 1 đêm không nhịn được mà anh thụ đang có thai => định đi tìm phi tần nhưng mà tìm rồi lại chả làm ăn được gì cả => hứa với anh thụ không tìm phi tần cho tới khi anh thụ sinh xong. Trước lúc sinh em bé, thì có người tới định ám sát anh công, anh thụ dùng thân che cho anh công => nguy hiểm tính mạng chỉ cứu được hoặc anh thụ hoặc em bé.
Lúc này anh công mới chính thức yêu anh thụ =.= vì anh thụ muốn anh công thề là dù có như thế nào cũng phải cứu em bé nên anh công chọn em bé, sau đấy anh công tự thân đi tìm thần y rước về cứu anh thụ. Điều kiện để cứu anh thụ là anh công phải hiến cái bạn thị vệ bên người cho thần y => cho luôn.
Ba chấm…
( tóm tắt là của bạn ThuyTjen bên vns, có chỉnh sửa một chút cho hợp ngữ cảnh…)
Trích:
‘ Hy sinh nhiều như thế , bất quá là vì muốn ở bên cạnh ta, ngươi cảm thấy được như vậy xứng đáng sao?’
‘ Xứng đáng a! Vì ngươi, cho dù muốn ta chết đi, ta cũng nguyện ý.’
‘ Từ ngày ngươi đem ta mang ra khỏi Huyền Vũ quốc , ngươi chính là toàn bộ của ta, cuộc đời này, ta chỉ vì ngươi mà sống.’
── Cuộc đời này, ta chỉ vì ngươi mà sống, chỉ vì ngươi mà sống.
Editor: Black Dragon
Beta – reader: Ty, Ying, Tiểu Miêu, Băng Tiêu
Thể loại : Cổ trang cung đình, nhất thụ nhất công, bá đạo công nhược thụ, song tính nhân, nam nam sinh tử, ngược luyến tàn tâm.
Theo truyền thuyết kể mấy trăm năm trước, Bách Nguyệt bị dị tộc xâm chiếm giết sạch toàn bộ tộc chỉ còn lại hai nam nhân yêu dũng cảm kiên cường chiến đấu, Thiên thần bị đôi tộc nhân ương ngạnh kia làm cho cảm động, thi triển thần tích làm cho một vị nam tử có thể hoài thai, rốt cục kéo dài huyết mạch Bách Nguyệt tộc.
Cũng kể từ đó, nam nhân trong tộc có khả năng thụ thai với nam nhân khác cùng với thụ dựng năng lực. Bọn họ được gọi là “con của Thần”, vốn là biểu tượng cho thần linh và người dân Bách Nguyệt .
Đạm Thai Yến Nhiễm là con trai của tộc trưởng nên trong mình mang một bí mật của dòng tộc khác biệt so với các nam nhân khác.
Hắn là nam nhân thật thụ nhưng lại có được hể chất thiên phú —— chỉ cần cùng một nam nhân yêu thương kết hợp, thì có khả năng sinh hạ hài tử.
Song làm hắn cảm thấy vô lực mà sợ hãi chính là trong bụng chính mình đã mơ hồ có động tĩnh của một sinh mệnh.
Một nửa sinh mệnh này, chỉ có khả năng đến từ một người.
Chàng trai sinh ra trong một gia đình giàu có nắm giữ thế giới bằng đồng tiền.....
Người thiếu niên tài hoa vì lý do gì phải sống trong hình hài của một thiếu nữ...
Người đàn ông được xem là hoàn hảo vì tình yêu mà tôn thờ, cố chấp không ngừng gây thương tổn cho người khác...
Liệu giữa 3 con người có mối quan hệ gì với nhau?
Mọi bí mật sẽ trở nên hoàn hảo nếu như không xuất hiện 2 chữ " tình yêu"
Đến cuối là trò đùa của tạo hóa hay chính là trò đùa của con người?
Và......
Người chịu đau đớn nhất lại là người có trái tim thuần khiết nhất!
Ai NợAi Một Lời Giải Thích là tấn bi kịch mà nữ chính phải trải qua. Tưởng chừng kết thúc sẽ hạnh phúc nhưng hóa ra mọi chuyện chỉ mới bắt đầu...
Cứ ngỡ rằng mọi hiểu lầm sẽ được hóa giải nếu có lời giải thích. Nhưng, cơ hội đó có mấy ai biết nắm bắt?
Hóa ra tất cả đã muộn màng.....
Tóm tắt: Băng Thanh và Băng Nghi là hai chị em sinh đôi, trong một lần chơi trò trốn tìm Băng Nghi bị ngã từ sân thượng của tầng 14 dẫn đến mất mạng
Suốt thời gian ấy người chị cả Băng Thanh sống trong sự sợ hãi tột độ....
Ác mộng xuất hiện mỗi khi bóng đêm kéo về...
14 năm sau đó vì may mắn Băng Thanh được học ở Thanh Du- ngôi trường đại học nổi tiếng bậc nhất quốc gia. Ở đấy Băng Thanh phải gồng mình chịu bao thương tổn do hoàng tử Đình Luân gây ra. Chỉ vì ước nguyện của Băng Nghi và mong muốn của bố mẹ cô đành ngậm đắng nuốt cay cố tồn tại trong ngôi trường được xem là địa ngục trần gian đó....Những trò đùa tai quái,những đau đớn liên hoàn, rồi cô sẽ thế nào?
Trớ trêu thay Băng Thanh lại phải lòng với một cô gái.....
3 năm sau , duyên phận mỉm cười lần nữa cho họ gặp nhau. Một người đàn ông hoàn hảo là mơ ước bấy lâu của cô....
Mọi thứ tưởng chừng viên mãn,nhưng ai ngờ chỉ có "phận" mà không có " duyên"
Rồi điều gì cũng đến, kịch bản dù hoàn hảo cũng phải có lúc hạ màn...
*Chống chỉ định những ai thích nữ chính ngây thơ, mang hình tượng nữ thần cứu thế.*
*Chống chỉ định những ai thích nữ chính có trái tim bao dung, cao cả, giàu đức hy sinh.*
*Chống chỉ định những ai thích nữ chính xuyên không tạo bom, phá mìn, có trí nhớ siêu việt để đạo văn tiền nhân và trở thành tài nữ tiếng tăm lừng lẫy.*
*Chống chỉ định những ai ghét cảm giác đọc 1/3 truyện vẫn không chắc cuối cùng nữ chính sẽ thành đôi với anh nào hay sẽ ế cả đời.*
*Chống chỉ định những ai thích ngược- suốt toàn truyện nam hành hạ nữ, nữ hành hạ nam đau khổ liên miên.*
*Đây là một câu chuyện hoàn toàn hư cấu, không có bất kỳ liên quan nào đến lịch sử.*
Chuyện xưa kể rằng…
Một ngày nọ, có một con chim sẻ bảy màu bị cơn gió to hất xuống vùng đất xa xôi, nơi có ba chàng trai đẹp đang huýt sáo để giải toả nỗi sầu đời. Vừa thấy loài chim lạ lăn lóc nằm trên bãi cỏ, cả ba liền nảy sinh một cảm xúc dào dạt khó nói nên lời, nhào tới tranh nhau mang về tiêu khiển.
Lê Ứng Thiên thích thú đeo cho con chim sẻ ấy đủ loại trang sức, khiến cái cổ nó bị trẹo một bên. Hắn lại còn âm mưu cho nó ăn nhiều để nó béo phì không cất nổi cánh mà bay. Đi đâu hắn cũng bỏ nó vào tay áo. Tối tối, hắn thường ôm chặt nó vào lòng, thỏ thẻ: “Chim nhỏ, ta rất yêu ngươi, ngươi không được phép rời khỏi ta.”
Lê Nguyên Phong bứt một sợi lông chim ngắm nghía một hồi, sau đó bỏ đi như chưa từng nhìn thấy. Con chim sẻ hớn hở tung cánh bay cao. Nào ngờ, càng bay cao, nó lại càng thấy mình… đang lao dần xuống đất. Thật là quái lạ! Đến khi cảnh vật dưới đất thu vào tầm mắt, con chim nhỏ mới chợt nhận ra chân mình từ sớm đã bị buộc vào một sợi chỉ dài. Cái tên vừa bỏ đi bên dưới đang giật giật đầu kia sợi chỉ, thích thú chơi thả diều, và nó chính là con diều xấu số.
Lý Thiệu Minh dành ra nhiều ngày để băng bó và chăm sóc cho con chim nhỏ. Cử chỉ ân cần dịu dàng của hắn khiến nó vô cùng cảm động. Thế nhưng, nó lại khao khát trời xanh và tỏ ý muốn rời đi. Hắn vuốt nhẹ vòm lông trên cổ nó, âu yếm nói: “Ta yêu ngươi, nhưng ta tôn trọng ước nguyện của ngươi.” Chim nhỏ rơi nước mắt vì xúc động, không hề biết rằng phía sau câu nói ngọt ngào ấy còn ẩn chứa một lời cảnh báo đầy chết chóc: “Miễn là ngươi tránh được hàng rào lưới điện của ta.”
Số phận con chim sẻ đáng thương và ham hố ấy rồi sẽ ra sao?Chuyện xưa kể rằng…
Một ngày nọ, có một con chim sẻ bảy màu bị cơn gió to hất xuống vùng đất xa xôi, nơi có ba chàng trai đẹp đang huýt sáo để giải toả nỗi sầu đời. Vừa thấy loài chim lạ lăn lóc nằm trên bãi cỏ, cả ba liền nảy sinh một cảm xúc dào dạt khó nói nên lời, nhào tới tranh nhau mang về tiêu khiển.
Lê Ứng Thiên thích thú đeo cho con chim sẻ ấy đủ loại trang sức, khiến cái cổ nó bị trẹo một bên. Hắn lại còn âm mưu cho nó ăn nhiều để nó béo phì không cất nổi cánh mà bay. Đi đâu hắn cũng bỏ nó vào tay áo. Tối tối, hắn thường ôm chặt nó vào lòng, thỏ thẻ: “Chim nhỏ, ta rất yêu ngươi, ngươi không được phép rời khỏi ta.”
Lê Nguyên Phong bứt một sợi lông chim ngắm nghía một hồi, sau đó bỏ đi như chưa từng nhìn thấy. Con chim sẻ hớn hở tung cánh bay cao. Nào ngờ, càng bay cao, nó lại càng thấy mình… đang lao dần xuống đất. Thật là quái lạ! Đến khi cảnh vật dưới đất thu vào tầm mắt, con chim nhỏ mới chợt nhận ra chân mình từ sớm đã bị buộc vào một sợi chỉ dài. Cái tên vừa bỏ đi bên dưới đang giật giật đầu kia sợi chỉ, thích thú chơi thả diều, và nó chính là con diều xấu số.
Lý Thiệu Minh dành ra nhiều ngày để băng bó và chăm sóc cho con chim nhỏ. Cử chỉ ân cần dịu dàng của hắn khiến nó vô cùng cảm động. Thế nhưng, nó lại khao khát trời xanh và tỏ ý muốn rời đi. Hắn vuốt nhẹ vòm lông trên cổ nó, âu yếm nói: “Ta yêu ngươi, nhưng ta tôn trọng ước nguyện của ngươi.” Chim nhỏ rơi nước mắt vì xúc động, không hề biết rằng phía sau câu nói ngọt ngào ấy còn ẩn chứa một lời cảnh báo đầy chết chóc: “Miễn là ngươi tránh được hàng rào lưới điện của ta.”
Số phận con chim sẻ đáng thương và ham hố ấy rồi sẽ ra sao?
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Ngược Nữ
Team dịch: Tớ Là Con Ma Nè
Giới thiệu
Trên đại điện hoàng cung, Khương Uyển Ca quỳ gối trước mặt đương kim thiên tử, từng chữ từng chữ vang dội, mạnh mẽ: "Bệ hạ, thần nữ xin chỉ xuất chinh biên cương, nếu bại, tự nguyện lấy thân báo quốc, chôn xương nơi biên ải; nếu thắng, cũng nguyện vĩnh viễn trấn thủ biên cương, không bao giờ hồi triều, bảo vệ bình an một phương!"
Hoàng thượng nhìn nữ tử dung mạo còn non nớt dưới đài, trong mắt tràn đầy thương tiếc: " Uyển Ca, cả Khương gia trung liệt, phụ thân và huynh trưởng con đã chiến tử sa trường ba năm trước, mẫu thân cũng tuẫn tiết theo người, nay Khương gia chỉ còn lại một mình con, lần này đi biên cương hiểm nguy trùng trùng, trẫm sao có thể nhẫn tâm lại phái con xuất chinh?"
Nhưng Khương Uyển Ca lại lắc đầu: "Vì nước quên thân là vinh quang vô thượng của Khương gia, cầu xin bệ hạ thành toàn!"
Thấy Khương Uyển Ca kiên trì như vậy, hoàng thượng cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Con đã có lòng trung thành đáng khen, trẫm chuẩn tấu. Chỉ là bảy ngày sau chính là ngày thái tử đại hôn, con và thái tử từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, lần này chia ly, sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại, chi bằng con tham gia hôn lễ của thái tử rồi hãy xuất thành thì sao?"
Khương Uyển Ca cúi đầu, trước mắt bất giác hiện lên khuôn mặt lạnh lùng, cô ngạo của Thẩm Từ Châu.
Nàng chua xót cười nhẹ, bẩm báo thiên tử: "Việc quân khẩn yếu, thần nữ trong lòng lo lắng cho bá tánh biên cương, đã định bảy ngày sau sẽ lên đường, e rằng không thể tham gia hôn lễ của thái tử điện hạ."