Ta xuyên thành chủ mẫu của Hầu phủ, còn đứa con riêng của phu quân ta lại là một nam phụ si tình.
Sau khi trưởng thành, hắn sẽ cưỡng ép nữ chính, tiêu tiền như nước.
Với nam chính thì giở trò ly gián, bày mưu hãm hại.
Cuối cùng bị nam nữ chính liên thủ đánh bại, cạo đầu đi tu, sống cô độc cả đời.
Hầu phủ cũng vì hắn mà bị liên lụy, bị tịch thu gia sản, tước bỏ tước vị, chịu cảnh lưu đày thê thảm.
Mới xuyên đến, nhìn đứa nhỏ trước mắt đang giả vờ ngoan ngoãn…
Hắn muốn sống khép kín, sống trong tăm tối hả?
Không được, nhất định phải nuôi dưỡng hắn trở thành một đứa vui vẻ, tươi sáng như ánh dương rực rỡ cho ta!
Hắn muốn tiêu xài hoang phí ư?
Không được, nhất định phải nuôi dạy thành kẻ tiết kiệm, biết lo toan cho gia đình.
Khối tài sản to lớn của Hầu phủ này, ta nhất định phải giữ cho vững.
Về sau, người người đều nói ta vung tiền như rác, kiêu căng xa hoa.
Con riêng liền phản bác:
“Ngươi nói bậy! Mẫu thân ta là người tiết kiệm, biết lo toan việc nhà, hiền lương đức hạnh. Người từng chu cấp cho biết bao học trò, toàn là tiền tự tay người tằn tiện mà có. Ngươi làm được không?”
Có người nói thủ đoạn của ta độc ác, hành sự chẳng khác chi nam tử.
Hắn liền sa sầm mặt:
“Mẫu thân ta dịu dàng hiền hậu, nhân đức nhất đời. Rõ ràng người có thể đoạt thẳng bạc của ngươi, lại cố ý cho ngươi cơ hội cạnh tranh công bằng. Là ngươi vô dụng, chẳng trách được ai, đúng là phế vật.”
Đến cả phụ thân hắn cũng không nén nổi, cất lời:
“Con à, mở to mắt mà nhìn cho rõ, mẫu thân con vốn không phải hạng người dễ bị bắt nạt đâu.”
Hắn giận dữ nói:
“Phụ thân, người đừng ép con trở mặt với người. Người có thể nói con thế nào cũng được, nhưng mẫu thân—vạn lần không thể động đến.”
...
【Livestream huyền học + Thiên kim thật giả + Lật ngược tình thế, ngược tra nam + Sảng văn】
【Nữ chính thanh lãnh mạnh mẽ, chỉ tập trung vào sự nghiệp vs Nam chính ngoài lạnh trong nóng, thực chất là “cún con” cực kỳ yêu thương nữ chính】
Thượng tiên Lương An Vãn đang phi thăng thì bị một tia sét đánh trúng, xuyên tới xã hội hiện đại và trở thành thiên kim giả không ai yêu quý.
Cô phải đối mặt với việc bị công ty đóng băng sự nghiệp, bị toàn bộ cư dân mạng ghét bỏ, và số dư tài khoản ngân hàng chưa đến bốn chữ số – một khởi đầu địa ngục.
Lương An Vãn: “... Nếu đã như vậy, đành phải làm lại từ đầu bằng nghề cũ thôi.”
Trên ứng dụng Shark, đột nhiên xuất hiện một phòng livestream huyền học, cư dân mạng khinh thường nói: “Đã là năm 2024 rồi, vậy mà vẫn có người phong kiến mê tín.”
Nhưng chẳng bao lâu sau, phần bình luận đã hoàn toàn thay đổi.
“Đại sư, cô bảo tôi đừng kết hôn, quả nhiên bạn trai tôi đã ngoại tình, mà tình địch lại còn là một anh chàng cơ bắp!”
“Đại sư, cô nói ba tôi sẽ gặp tai nạn đổ máu, may mà tôi kịp thời quay về cứu ba một mạng! Cô đúng là ân nhân cứu mạng cả gia đình tôi!”
Phòng livestream trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, danh tiếng của Lương An Vãn cũng được cải thiện đáng kể.
Không chỉ những anti-fan trước đây trở thành fan hâm mộ trung thành, mà cả Địa phủ cũng tìm đến cô, nhờ cô làm đại diện.
Ban ngày xem bói cho nhân gian, ban đêm làm âm sai livestream bắt hồn.
Những hồn ma đang lẩn trốn bị Lương An Vãn áp giải về Địa phủ, kinh ngạc phát hiện hàng tỷ hồn ma ở đây đều đang xem livestream của cô!
Điều đáng sợ hơn là, người đứng đầu Địa phủ – Phong Đô Đại Đế – lại là fan hâm mộ số một của Lương An Vãn, ngày nào cũng đăng nhập siêng năng trong siêu thoại của cô, điểm danh đủ 365 ngày không nghỉ!
Sau này, họ mới phát hiện, hóa ra Phong Đô Đại Đế đang âm thầm ủng hộ... vợ mình.
Các hồn ma:... Thôi thì đành nuốt nước mắt mà xem livestream của bà chủ vậy!
Là một trưởng công chúa hoang dâm vô đạo,
Ta chọn một tên nam nô hung hãn nhất còn đang đeo mõm chống cắn trong lồng sắt, chuẩn bị buông thả bản thân.
Bỗng nhiên trước mắt lướt qua một loạt bình luận:
[Trời ơi đất hỡi, chị gái phản diện này thật biết nhìn người, chọn ngay được thái tử địch quốc.]
[Bây giờ chị đeo mõm cho hắn, dùng xích sắt trói lại muốn làm gì thì làm, đợi khi hắn trốn ra rồi, sẽ dẫn theo ba vạn thiết kỵ diệt quốc gia của chị đấy.]
[Chị phản diện ơi mau dừng tay! Bây giờ dùng tình cảm cảm hoá hắn vẫn còn kịp đó!]
Ta thờ ơ dùng roi, khẽ khều cằm dưới lạnh lẽo căng cứng của tên nam nô.
“Diệt quốc? Leo lên được giường của bản cung rồi nói tiếp!”
Tô Nhiễm bị nhà họ Lâm đuổi cổng thẳng cẳng vào ngày cô con gái thật sự của gia đình được đón về.
Cô con gái thật sự nói: "Chị ơi, đều là tại em không tốt, nếu em không trở về thì chị đã không bị đuổi đi rồi. Chị cầm lấy số tiền này, hãy chăm sóc bản thân thật tốt, đừng làm những việc như thế nữa. Con gái phải biết yêu thương chính mình."
Đối với điều này, Tô Nhiễm chỉ khẽ khinh bỉ, ôm chiếc hộp nhỏ mà sư phụ để lại cho cô, tay phải vẽ bùa, tay trái bắt ấn, khiến cả giới quý tộc đều phải run rẩy.
Sau đó, cô gặp được "bạn trai" định mệnh của mình.
"Anh đẹp trai ơi, yêu em đi nhé! Em biết bắt ma, biết xử án, lại còn xinh đẹp nữa!".
Về sau, nghe nói ở kinh đô xuất hiện một tiểu ma nữ quậy phá khắp nơi, khiến nhà họ Lâm khổ sở vô cùng.
Gia đình họ Tô ở kinh đô: "Tiểu ma nữ đó, hình như là đứa bé gái mà phu nhân đã lạc mất năm xưa..."
Khi gia đình họ Tô tìm đến, Tô Nhiễm đang nằm trong lòng Thẩm Tịch Nhượng, ăn bánh ngọt.
Tô Nhiễm chớp chớp đôi mắt tinh nghịch như cáo: "Xem bói không? Ba nghìn một lần, không phân biệt già trẻ."
Là chủ mẫu của Hầu phủ, vì danh dự gia tộc và tương lai của đích tử, ta nghiêm khắc quản lý gia đình, thậm chí còn dùng cả tiền hồi môn để duy trì vẻ vang cho Hầu phủ.
Thế nhưng Hầu gia lại ngầm ủng hộ Thái tử đoạt vị, cuối cùng thất bại, khiến toàn phủ bị tịch thu gia sản, lưu đày biên cương.
Tại vùng đất băng giá khắc nghiệt, lời cuối cùng ta nhận được là:
"Trong nhà không còn phần cơm của ngươi nữa."
Đói khát đến mức thoi thóp, ta bị ném vào chuồng bò, chếc trong giá lạnh và đói khát.
Trùng sinh trở lại, lần này ta giúp các ngươi phá tan cái Hầu phủ này!
Thiếu gia muốn cưới thôn nữ ư?
Cưới đi! Cưới thêm hai thông phòng nữa vào cho ta!
Lão phu nhân khóc lóc đòi về quê?
Về! Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, tiễn bà ấy đi ngay cho ta!
Hầu gia uống hoa tửu?
Được! Mỹ nhân cứ rước về nhà mà uống!
Nhưng tại sao ta đã thuận theo ý các ngươi, giúp cả Hầu phủ sụp đổ đến mức không còn bức tường nào, mà từng kẻ lại đồng loạt tỏ ra ấm ức thế này?
Vỏ của cây gọi là vỏ cây, da của người gọi là da người, vậy da của quỷ thì gọi là gì?
Sư phụ bảo tôi, da của quỷ gọi là da quỷ.
"Da quỷ dùng để làm gì?"
“Đứa nhỏ ngốc này, quỷ mặc da người để giả làm người, đi lừa người; còn người mặc da quỷ tất nhiên là để giả làm quỷ, đi lừa quỷ chứ sao."
Sau khi chồng qua đời, anh ta để lại cho tôi một đống chuyện thối nát trong nhà
Bố mẹ chồng cần uống thuốc lâu dài để duy trì sự sống, con cái gào khóc đòi ăn, còn có món nợ nần cao ngất ngưởng.
Mà chờ đến ngày tôi sắp tàn hơi và trả hết nợ.
Ông xã đã sống lại, đã vậy còn dẫn theo cô vợ nhỏ mới của mình.
Anh ta nói: "Anh chỉ đi trốn nợ mà thôi, chẳng lẽ em thật sự hy vọng anh chết sao?"
"Lần này anh lại thiếu một trăm vạn, em trả thay anh đi, dù sao em có thể trả được một lần thì lần thứ hai cũng trả được thôi!"
Tôi không đồng ý, anh ta mua bảo hiểm cho tôi trước thời hạn và khiến tôi qua đời ngoài ý muốn.
Khi mở mắt lần nữa.
Tôi trở lại cái ngày chồng tôi chết giả.
Một vụ tai nạn xe, tôi xuyên thành nữ chính nhu nhược trong truyện niên đại những năm 80.
Chồng chê tôi quê mùa không biết điều, lại còn qua lại mập mờ với con bé phát thanh viên l.ẳng l.ơ trong xưởng.
Bố mẹ chồng coi tôi là cái mỏ tiền, ép tôi nộp hết lương để trợ cấp cho cô em chồng góa bụa.
Em chồng vừa được ăn được nói được gói mang về nhưng cái mỏ lại không ngừng ch,,,ửi rủa, ăn của tôi, uống của tôi, còn ch.ửi tôi là đồ nhà quê vô học.
Hừ.
Tôi đây là ai chứ? Sếp thì bật, đồng nghiệp thì xé, đ...ánh khắp khu phố không đối thủ, siêu cấp mỹ nhân " thiếu nữ thừa nam" đây.
Gặp phải tôi, coi như bọn họ xui tận mạng rồi.
Mấy con qu..ỷ hút m...áu kia, chếc hết đi cho bà!
Ta là một quý phi, có thể nghe được tiếng lòng của hoàng thượng.
Ở kiếp trước, ta luôn thuận theo tiếng lòng ấy, mọi việc đều làm theo mong muốn của hắn.
Tưởng rằng có thể thăng quan tiến tước, được phong làm hoàng hậu.
Nào ngờ, hoàng thượng lại là kẻ bỉ ổi.
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cuối cùng lại đem lòng yêu một nữ tử chài lưới ngoài cung.
Bất chấp lời can ngăn của triều thần, phong nàng ta làm hoàng hậu.
Lại sợ ta sẽ làm hại vị hoàng hậu kia, liền sớm ban c.h.ế.t cho ta.
Đời này sống lại, vừa nghe thấy tiếng lòng của hoàng thượng, ta liền đem tin tức tiết lộ cho những kẻ đối đầu với ta.
【Bệ hạ hễ ăn vải là bị nổi phong chẩn.】
【Bệ hạ định ra tay với nhà ngươi.】
【Bệ hạ khen ngợi muội muội ngươi không dứt lời.】
An phi, Thục phi cùng các phi tần khác đều kinh hãi.
“Hoàng tỷ, ta phải làm sao bây giờ? Hoàng tỷ mau nghĩ cách giúp ta đi!”
Nữ thổ phỉ vô tâm vô phế × Hoàng đế chó má không ra gì|Cổ ngôn ngọt sủng 1v1sc
Biên cương nước Yến quanh năm chiến loạn, thổ phỉ hoành hành.
Ngư Ninh lớn lên trong ổ thổ phỉ, là một nữ thổ phỉ chiếm núi làm vua.
Nàng nhặt được một người đàn ông tuấn mỹ phi phàm bị thương dưới chân núi, ép anh ta thành thân làm phu quân.
Phu quân không chịu động phòng hoa chúc thì phải làm sao?
Dễ thôi, dùng dây trói lại, ấn đầu ép buộc.
Cứ gà bay chó sủa như vậy được hai tháng, phu quân rẻ mạt bỏ chạy, nhưng Ngư Ninh đã có thai.
Đúng lúc hai nước giao chiến, hoàng đế Đại Yến thân chinh, Ngư Ninh thừa cơ giải tán ổ thổ phỉ, quy ẩn giang hồ.
Sáu năm sau.
Con gái út của phủ Vĩnh Ninh hầu bị lạc đã được tìm thấy, cả nhà vui mừng, yêu thương như châu báu.
Chỉ tiếc vị quý nữ này mệnh khổ, phu quân mất sớm, một mình nuôi con khôn lớn.
Hầu phu nhân đau lòng con gái, tỉ mỉ lựa chọn phu quân cho con gái tái giá, ngay cả trong cung yến cũng không quên tìm kiếm đối tượng phù hợp.
Chỉ là…
Tại sao ánh mắt con gái nhìn hoàng đế lại kinh hoàng như vậy, giống như gặp quỷ?
Nội tổ phụ ta từng cứu mạng Trung Dũng hầu.
Lão hầu gia để ta tự chọn một trong hai tôn tử của ông.
Đời trước, ta chọn Lục Trường Uyên.
Đêm tân hôn, hắn cùng người trong lòng bỏ trốn.
Lục Trường Dật đành phải thay huynh hắn cưới ta.
Mỗi tháng chỉ đến viện của ta hai ngày, đối với ta lạnh nhạt vô cùng.
Kiếp này, ta chỉ vào chàng thư sinh lặng lẽ đứng trong góc: "Người ấy thì sao? Không thể là người ấy ư?"
Dưỡng tử của Trung Dũng hầu, một người chẳng mấy ai để mắt tới.
Ta nhớ sau này hắn đã được phân ra ở riêng.
Nếu hắn bằng lòng, chúng ta hoàn toàn có thể đóng cửa lại mà sống những ngày tháng bình yên.
Trong buổi tiệc, một người bạn thân của Phó Thịnh Hòa hỏi anh bằng tiếng Tây Ban Nha:
“Phó tổng giám đốc của cậu đã mang thai con của cậu rồi, chị dâu vẫn chưa biết sao?”
Anh lắc đầu: “Hoan Hoan không chấp nhận sự phản bội. Nếu cô ấy biết, cô ấy sẽ biến mất khỏi thế giới của tôi. Đó là cái giá tôi không thể gánh chịu. Tôi đã giấu rất kỹ, đợi đến khi đứa bé chào đời, tôi sẽ mang nó về cho cô ấy nuôi rồi đưa người kia rời đi. Mọi chuyện sẽ kết thúc.”
Nói xong, Phó Thịnh Hòa dịu dàng gắp một miếng thịt nướng đặt vào bát của tôi nhưng anh không hề nhận ra tôi đang cắn chặt môi đến mức run rẩy.
Anh không biết rằng tôi đã học tiếng Tây Ban Nha. Tôi cũng đã sớm biết chuyện anh lén lút đưa cô ta đi khám thai.
Vậy nên, tôi cũng đã giấu anh một chuyện.
Tôi âm thầm hoán đổi thân phận với một người bạn mắc bệnh ung thư. Chỉ cần nửa tháng nữa thôi, ngày định mệnh của bệnh nhân sẽ đến. Và tôi, cũng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.
Dù anh có lật tung trời đất, cũng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy em nữa...
Tô Dương đón em trai của người hàng xóm cũ đến ở nhờ một thời gian.
Cậu em trai vẫn chưa phân hóa.
Ngay ngày đầu tiên cậu em chuyển đến, chị gái Alpha của Tô Dương đã nói thẳng: "Đừng động vào đồ trong tủ lạnh."
Lo cậu em hiểu lầm, Tô Dương giải thích rõ ràng: "Bên trong có thuốc ức chế Alpha."
Cậu em trai vừa ngoan vừa hiểu chuyện, nghe rất nghiêm túc những lời chị gái dặn.
Thích Mê là giáo viên mầm non lớp Đậu Đinh, lúc cô vừa mới chuẩn bị đưa trẻ tan trường thì bầu trời bỗng tối sầm lại. Thế giới họ mới đến này lạnh lẽo không có ánh sáng, một số người giống như con búp bê sứ, vừa chạm đã vỡ tan, số khác lại biến thành quái vật…
Còn gì tệ hơn việc phải dắt theo một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn đến tận thế?
Có chứ! Chính là phải dắt theo rất nhiều đứa trẻ! Tổng cộng mười đứa!
Nhóc 1: Cô ơi, cô đang cầm gì đấy ạ?
Thích Mê: Chỉ là một quả bóng bị hỏng thôi à~
Nói xong, Thích Mê ném hộp sọ trên tay đi.
Nhóc 2: Cô ơi thứ đỏ đỏ trên tay cô là gì thế ạ?
Thích Mê: Cô không cẩn thận dính phải chút sơn đỏ ấy mà, cô giáo đang bận làm đồ chơi mới cho các bạn đó~Nói xong, cô quay người rửa sạch vết máu trên tay.
Nhóc ba, bốn, năm, sáu, bảy…
Nhiều trẻ con, nhiều vấn đề, ai cũng nghĩ họ sẽ không sống được quá ba ngày.
Nhưng rồi ba ngày trôi qua... một tuần trôi qua… rồi một tháng trôi qua...
Lớp học Đậu Đinh không những không thiếu một ai mà còn trở thành những ngọn đèn quý giá thắp sáng thế giới đen tối khắc nghiệt, các bé vẫn lên lớp, vẫn ăn ngủ bình thường, thỉnh thoảng còn ra ngoài dạo chơi dưới sự bảo vệ của giáo viên.
Thích Mê: Không hỏi, chỉ thắc mắc tại sao người chơi game tận thế đã nghỉ chơi rồi lại bị mời quay lại.
——
Tiến triển:
[Thế giới đêm địa cực đã hoàn thành]
[Thế giới vẽ nguệch ngoạc đã hoàn thành: ở đây bầu trời màu vàng và cây màu đỏ. Bạn muốn tìm phù thủy thật giữa những thông tin sai?]
[Thế giới của xác sống-ing: Người sống sống dưới lòng đất, người giấy sống trên mặt đất, phá vỡ quy tắc sẽ mất mạng?]
Hướng dẫn đọc: Vô hạn lưu, xuyên không vào trò chơi tận thế, các bé con đều rất ngoan ngoãn, cốt truyện phá ải là chính.
Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Thích Mê; Lãng Dữ | Vai phụ: Trịnh Viện Viện; Đỗ Thụy , mười cục cưng nhỏ.
Tóm tắt: Gấp! Mang theo mười đứa bé đến tận thế thì phải làm thế nào đây?
Dàn ý: Hãy bảo vệ cho niềm tin và hy vọng.
Thủy Lang xuyên vào cô gái trùng tên trùng họ trong niên đại văn.
Cô gái lầm tưởng tiểu tam khiến mẹ mình tức chết là ân nhân, đầu tiên giao ra ngôi nhà và tài sản riêng của mình ở Thượng Hải, sau đó ngàn dặm xa xôi xuống thôn quê.
Mười năm sau bên trên hoàn trả tài sản, lại bị tiểu tam lừa gạt, xé di chúc, dẫn đến việc căn nhà và tài sản riêng do mẹ để lại đều rơi vào tay hai mẹ con tiểu tam.
Thủy Lang vừa nhận được thư lừa gạt của tiểu tam: Chẳng phải nên xé xát tiểu tam nát bấy như xé tờ giấy di chúc sao?
Nói là làm, Thủy Lang lập tức gửi thư điện báo cho vị hôn phu đã nhiều năm không liên lạc, nói là cần anh trợ giúp kết hôn để về thành phố lấy nhà, nếu như đồng ý thì đến trạm xe lửa đón cô.
Xuống xe lửa, nhìn thấy người đàn ông cực kỳ nổi bật trong đám người, Thủy Lang cũng không bất ngờ, vị hôn phu này rất biết xem xem thời thế, không thể nào không đến.
Nhưng nhiều năm không gặp, cô vẫn phải tiến lên xác nhận quan hệ: "Đồng chí họ Trâu?".
Người đàn ông bất ngờ nhìn cô với vẻ đánh giá, khẽ gật đầu...
Thủy Lang đưa hành lý cho anh: "Đi, đi đăng ký kết hôn."
Một tháng sau, Thủy Lang đưa người đàn ông đến cục quản lý bất động sản, nhìn thấy cả nhà hoảng hốt khϊếp sợ nhìn vị hôn phu mới của cô, đang định giễu cợt thì đột nhiên cảm thấy người đàn ông tuấn tú đang né tránh này có vẻ quen mắt.
Giây tiếp theo, con gái tiểu tam như gặp kẻ địch, kéo lấy cánh tay người kia: "Trâu Khải đã kết hôn với tôi rồi!".
Thủy Lang :...?
Vậy vị hôn phu bên cạnh cô là ai???
Châu Quang Hách:
#Tình cảm ngọt ngào, sảng văn sự nghiệp, nuôi dạy con cái êm ấm, cuộc sống gia đình đời thường#
Lúc cha mẹ tôi lén lút bàn chuyện gả tôi cho nhà họ Đậu ở trấn trên, tôi vẫn đang vác giỏ đi nhặt cỏ ngoài đồng.
Chưa đến nửa ngày, chuyện đó đã lan khắp đầu làng cuối xóm.
Người ta kháo nhau rằng nhà họ Đậu là một trong những hộ giàu có nhất trấn, gả về đó thì khỏi phải lo chuyện cơm áo gạo tiền. Tuy Đậu Tiêu lớn hơn tôi nhiều tuổi, nhưng ai cũng bảo đàn ông lớn tuổi biết thương vợ.
Còn nói, được nhà họ Đậu để mắt tới là phúc phận tôi tu từ kiếp trước.
Lúc tôi xách giỏ về tới cửa nhà, mẹ tôi đang đếm xấp tiền nhà họ Đậu mang sang, vừa đếm vừa lẩm bẩm: “Thế là ổn rồi, có tiền này thì lo được đám cưới cho thằng cả rồi.”
Tôi đặt giỏ xuống, rút cái xẻng nhỏ ra, dí vào cổ mình mà nói: “Mẹ mà dám nhận tiền này, con đảm bảo mẹ sẽ mất cả tiền lẫn con, rồi còn mang tiếng ép gả con gái không thành, lại khiến con chết oan!”
Mẹ tôi trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi miễn cưỡng ném xấp tiền chưa kịp nóng tay lên bàn, mắt cứ tiếc nuối liếc nhìn mấy lần, sau đó đành hậm hực quay vào phòng.
“Rầm!" tiếng cửa đóng sầm lại như muốn trút hết bực dọc của bà.
Tôi không nói gì thêm, trong ngày hôm đó liền mang tiền đến tận nhà họ Đậu để trả lại, đồng thời hủy hôn.
Ngày Hoàng hậu lâm bồn, tẩm cung bỗng chốc ngập trong biển lửa.
Một nữ tử áo trắng tay lăm lăm kiếm xông thẳng vào, một mình tả xung hữu đột, chém tan mọi cản trở trong hoàng cung.
Nàng cướp đi đứa bé vừa mới cất tiếng khóc chào đời, chính là vị tiểu công chúa. Ôm chặt hài nhi đang nức nở, một tay nàng vẫn kiên định nắm chặt thanh kiếm.
"Ngoan nào, đừng khóc. Đợi ta dẫn con xông pha vòng vây này."
Một bóng hoàng bào rực rỡ chợt hiện ra trước mắt. Hoàng đế nhìn nàng với bao nỗi niềm chất chứa, hồi lâu sau khẽ phất tay.
"Thôi... cứ để nàng đi."
Bảy năm sau, một thiếu nữ thôn dã dung mạo tuyệt sắc nhập cung, vẻ đẹp lấn át cả trăm hoa, trở thành vị tân hoàng hậu.
Bên cạnh nàng luôn có một tiểu nha đầu, dung mạo giống hệt vị tiền hoàng hậu năm xưa.
Tác phẩm: Thiểm Quang Nhất Kiếm, tên gọi khác: Thiểm Hà Ngã Nhãn, Lóe mù ta mắt kiếm khách
Tác giả: Vô Lương Quý Phi
Giới thiệu:
Người đời ai nấy đều mờ mắt mới đi yêu kẻ chẳng hề yêu mình, chỉ duy có nàng—Lôi Tư Nhiên—lại trái ngược hoàn toàn.
Thân là ái nữ duy nhất của Vô Cực Sơn Trang, lại là hòn ngọc quý trên tay Võ Lâm Minh Chủ Lôi Vô Cực, nàng vốn dĩ có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
Thế nhưng, trời sinh nàng cố chấp, nhất mực si mê thiên hạ đệ nhất kiếm—Tuyết Nhai. Chỉ để được thấy hắn một lần, nàng không tiếc trộm rời khỏi nhà, lặn lội đến Thưởng Kiếm Đại Hội. Nào ngờ, đổi lại chẳng phải một ánh mắt ôn nhu, mà là một kiếm lạnh lẽo xuyên qua con ngươi, vĩnh viễn cướp đi ánh sáng của nàng.
Một lời yêu thương còn chưa kịp thốt, nàng đã hóa thành kẻ bị ruồng bỏ.
Lôi Tư Nhiên không cam lòng.
Từ yêu sinh hận, từ hận hóa thành cuồng nộ, nàng mượn danh Võ Lâm Minh Chủ Lệnh, rải lời khắp thiên hạ, phát thiếp khiêu chiến, thề rằng—
Nếu không thể có được Tuyết Nhai, liền khiến kiếm đạo của hắn vĩnh viễn diệt vong!
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Xuyên việt , Mỹ thực , Cung đình hầu tước, Kiếp trước kiếp này , 1v1 , Thị giác nữ chủ
Văn án:
Xuyên không, trong nhà có một phần ba mẫu đất, Tống Anh cho rằng mình có thể làm một cô thôn nữ giản dị chất phác.
Nhưng hôm nay, trên mảnh ruộng lại có thêm một nhánh nhân sâm thành tinh, ngày mai có thêm yêu quái ếch xanh, nuôi gà, gà có thể bay, nuôi lừa, lừa có thể cười…
Bộp! Có thể xóa hồ sơ rồi làm lại không vậy?
Không còn lựa chọn nào khác sao?
Vậy chỉ có thể làm ruộng nuôi yêu quái thôi ~
Đám yêu quái: “Lão đại, nam nhân kia tỏa ra hào quang lấp lánh, công đức vô lượng, vừa nhìn đã biết chính là thần tiên hạ phàm, ôm đùi người ta đi, sau khi chết có thể biến thành thần tiên đấy!”
Hai mắt Tống Anh tỏa sáng rực rỡ, đây chính là thịt Đường Tăng trong truyền thuyết sao?
Cần phải giữ chặt lấy, nhất định không được buông tay!
“Đại nhân, có thể cho ta cắn một miếng thịt được không? Không nhiều đâu, chỉ một miếng thôi!”
“...”
[ Mục tiêu của nữ chủ: Khi còn sống thì vàng bạc đầy nhà, sau khi chết thì vinh quang trở thành thần tiên! ]
Con trai gọi điện thông báo với tôi rằng cuối tháng sẽ kết hôn, vô tình không tắt điện thoại.
“Ba, đợi bà ta chết đi, tiền đều là của con.”
“Bà ta chỉ có mình con là con trai, bảo bà ta đi về hướng đông bà ta tuyệt đối không dám đi hướng Tây, đúng là mệnh đầy tớ.”
Tôi im lặng tắt điện thoại.
Vào ngày lên đường, tôi không để tài xế hay trợ lý đưa đến, chỉ mặc đồ giản dị và mộc mạc.
Con trai chê tôi nghèo hèn, lấy bánh cưới tôi tự tay làm cho chó ăn.
Trong tiệc cưới, họ không cho tôi ngồi ở vị trí chủ tọa, bảo tôi chỉ là người giúp việc trong gia đình.
Còn gọi mối tình đầu của chồng tôi, Từ Thu Lộ, là mẹ.
Tôi đã dạy học ở vùng quê hơn mười năm, tôi không thiếu nhất chính là con trai con gái.
Tối hôm đó, tôi đã thay tên người thừa kế thành con nuôi.
Lũ lụt, đói kém hoành hành. Phụ thân ta, vì gom đủ lộ phí lên kinh ứng thí, đã gói ghém ta cùng mẫu thân bán cho một gã lái buôn làm kẻ hầu bếp.
Mẫu thân chẳng chịu nổi nhục nhã, liền quay đầu nhảy vào dòng nước lũ cuộn trào.
Nhiều năm sau, phụ thân ta rốt cuộc cũng trèo lên cao vị, được tiến cung yết kiến Thánh thượng.
Hắn ngẩng đầu, liền thấy ta đã sớm an tọa trên long ỷ.
Quần thần trong triều đồng loạt giận dữ nhìn hắn:
“Đã diện kiến Nữ Đế, cớ sao chưa quỳ?”
Một thế hệ nữ vương tang thi ngã xuống, xuyên vào một thế giới sách cổ ngôn cũ kỹ thời xưa.
Tưởng rằng cuối cùng cũng được làm người, an nhàn thưởng thức mỹ thực cho thỏa.
Ai ngờ trời giáng hệ thống --
"Thời gian trải nghiệm mỹ thực của ngài đã kết thúc, sắp tiến vào trạng thái tang thi.
Xin ký chủ tích cực kéo cừu hận, tích lũy giá trị cừu hận từ nam nữ chính.
Mỗi 1 điểm cừu hận sẽ đổi được 1 phút thưởng thức mỹ vị. Ký chủ, cố lên nhé!"
La Phất: "...Kéo cừu hận à, chuyện này nàng rành lắm!"
Đây là câu chuyện về một nữ phụ độc ác không ngừng kéo cừu hận, nhưng vẫn sống tiêu dao tự tại, muốn gì ăn nấy.
Một mối duyên do trời định, xuyên qua thời không, kết nên một đoạn ngọt văn nữ phụ.
Kết hôn với Hạ Thư Văn ba mươi năm, tôi tự cho rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi hạnh phúc mỹ mãn.
Sống hòa thuận với bố mẹ chồng, chưa từng cãi vã, con gái tuy là con nuôi, nhưng con bé hiểu chuyện, hiếu thảo.
Cho đến khi Hạ Thư Văn đột ngột qua đời vì tai nạn xe.
Khi thu dọn di vật của anh ta, tôi phát hiện cuốn nhật ký anh ta khóa trong ngăn kéo bàn làm việc.
Trong đó chi chít ghi lại tình cảm của anh ta dành cho chị dâu góa phụ.
Mà đứa con gái chúng tôi nhận nuôi, hóa ra lại là con của anh ta và người phụ nữ đó.
Luật sư tuyên đọc di chúc anh ta đã lập từ trước.
Tôi mới biết, anh ta đã sớm giấu tôi, chuyển hết tài sản đứng tên mình đi, chỉ để lại cho tôi một đống nợ nần.
Trong cơn giận dữ, tôi bị đột quỵ não, ngã xuống đất.
Con gái nuôi phát hiện, nhưng chỉ bình tĩnh ngồi trên ghế, lặng lẽ nhìn tôi đau đớn giãy giụa trên sàn.
Suốt nửa tiếng đồng hồ trôi qua, con bé mới từ từ gọi điện thoại cấp cứu.
Vì đưa đi cấp cứu muộn, tôi bị di chứng nghiêm trọng, liệt giường.
Ba năm sau đó, tôi sống lay lắt trong sự hành hạ ác ý của người chăm sóc, cuối cùng còn đang sống sờ sờ mà lại bị bỏ đói đến chết.
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay về những năm 80, năm thứ năm sau khi kết hôn với Hạ Thư Văn.
Cũng là năm anh ta chuẩn bị nhận con nuôi.
Kiếp trước, anh ba đã thay tôi xuống nông thôn, tôi mới có thể như ý nguyện kết hôn với Hoắc Khải.
Nhưng cuối cùng, anh ta lại vì báo đáp ân tình mà bỏ rơi tôi, đi chăm sóc một người phụ nữ khác.
"Hàn Tri Âm, em đừng làm loạn nữa có được không? Anh chỉ xem Mạn Mạn như em gái thôi!"
"Hàn Tri Âm, chính vì em hay suy nghĩ lung tung, nên anh mới không nói cho em biết đấy."
Hết lần này đến lần khác, sự lạnh nhạt của anh, những tổn thương mà anh gây ra đã đẩy tôi rơi xuống từ tầng thượng.
Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại vào ngày trước khi xuống nông thôn.
Vậy thì, hãy bắt đầu thay đổi từ đây!
Tôi không muốn bị tình cảm ràng buộc nữa.
"Hoắc Khải, lần này, tôi không cần anh nữa..."
Sau khi khôi phục kỳ thi đại học và thực hiện cải cách mở cửa, Tần Viêm đã bắt kịp thời cơ tốt. Đáng tiếc, số phận của anh không may mắn, trước thềm kỳ thi đại học anh gặp tai nạn xe và bị liệt, từ biệt giấc mơ đại học, ngày càng gầy yếu.
Mẹ của Tần Viêm lo lắng đến mức nói rằng ai có thể sinh con cho con trai bà, bà sẽ tặng gia đình đằng gái một căn tứ hợp viện. Các cô gái xếp hàng dài đến nhà Tần Viêm xin cưới, khiến Tần Viêm cảm thấy phiền phức.
Hôm nay, một cô gái xinh đẹp nhất đã đến, mặc quần áo rách, tóc rối bù, đứng trước cửa nhà anh với vẻ đáng thương, giải thích rằng: "Tôi không phải đến để xin cưới, tôi là bảo mẫu được mẹ anh trả lương cao đến chăm sóc anh."
Tần Viêm lạnh lùng nói: "Diễn xuất không tồi, chỗ này không cần bảo mẫu, cút đi."
Khi bị dòng dị thú bao vây, nghĩ rằng mình sẽ chết, Khương Nguyễn đã xuyên không đến thập niên 80, nhập vào thân xác một bảo mẫu cùng tên.
Dù bệnh nhân nói không cần bảo mẫu, nhưng người thuê đã trả tiền, Khương Nguyễn quyết định ở lại chăm sóc Tần Viêm.
Năng lực đặc biệt của cô có thể chữa trị bệnh của Tần Viêm. Cô hỏi anh: "Tôi có thể chữa khỏi cho anh, anh có thể cho tôi lấy trứng gà nhà anh không?"
Tần Viêm: "...Cứ tiếp tục diễn đi."
Mỗi lần Khương Nguyễn chữa trị cho Tần Viêm, cô lấy đi mười quả trứng để bán. Sau đó, trứng gà nhà Tần Viêm bị cô lấy hết, cô hỏi: "Tôi có thể lấy gạo nhà anh để bán không?"
Sau đó, trứng gà, gạo, sữa, bột mì, báo cũ ở nhà Tần Viêm đều bị bảo mẫu bán hết. Tần Viêm lo lắng, nếu cứ bán tiếp, anh cũng sẽ bị bán mất.
Anh bất ngờ dùng sức, từ trên xe lăn đứng lên được một lúc...
Khương Nguyễn hàng ngày chữa trị cho Tần Viêm, mỗi lần đều lấy đi một thứ làm tiền công.
Tần Viêm chỉ chờ đợi ngày bảo mẫu lộ mặt thật, cho đến một ngày cô không đến nữa, Tần Viêm hoảng sợ.
Sau khi đưa cháu trai đến trường, tôi trở về nhà thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện trong phòng làm việc giữa chồng và con trai.
“Ba, chuyện đi du lịch nước ngoài với dì Hà sắp xếp xong hết rồi chứ?”
“Xong cả rồi. Nhưng phải để ý mẹ con, đừng để bà ấy phát hiện.”
“Yên tâm đi ba, mấy chục năm nay mẹ đâu có nhận ra điều gì khác lạ đâu. Chỉ tội cho ba, hơn nửa đời người phải sống với một người phụ nữ mà ba không hề yêu.”
“Ba không sao. Dì Hà giống như cánh chim trời, không nên bị trói buộc vào cái cuộc sống phải nấu cơm giặt giũ cả đời vì ba.”
“Ba đặt tên cho con là ‘Trạch Hòa’ chính là vì muốn chọn lấy Hân Hà. Dù thân ba ở đâu, thì trái tim vẫn luôn bên dì ấy.”
(澤禾 (Zé hé): Trạch Hòa, 欣荷 (Xīn Hé): Hân Hà; hai cái tên có phát âm ‘hé’ giống nhau)
Tôi hoảng hốt rời khỏi đó, mơ hồ đi ra công viên và nằm ngủ thiếp đi trên ghế đá.
Nhưng khi tỉnh lại, tôi không trọng sinh, cũng không được quay lại làm lại cuộc đời.
Đôi tay tôi vẫn thô ráp, già nua. Mái tóc buông xuống vẫn lấm tấm bạc trắng.
Nhưng giờ đây, tôi mang trong mình một mối hận, hận đến mức muốn kéo tất cả bọn họ cùng rơi xuống địa ngục.
Khương Tuệ Tuệ bỗng dưng xuyên sách, trở thành người bị đoạt đối tượng mà nghĩ quẩn trong lòng rồi nhảy sông tự vẫn, mỹ nhân yểu điệu bị người nhà ghét bỏ vì lớn lên quá xinh đẹp, bọn họ nói cô trông quá quyến rũ, không có dáng vẻ của con gái nhà lành, nhìn y hệt như hồ ly tinh.
Khương Tuệ Tuệ: “…” Tôi mà là hồ ly tinh á? Tôi thấy các người mới là đầu váng mắt hoa không nhìn rõ thì có!
Hệ thống: Đinh! Hệ thống chiến đấu miệng quạ đen đã được mở ra, chúc mừng ký chủ tu luyện miệng quạ đen thành công, đạt được khen thưởng là kem trắng da x1!…
Cầm trên tay hệ thống cực phẩm, Khương Tuệ Tuệ cho rằng pháo hôi cũng có mùa xuân, cuộc sống ở những năm 70 cũng rất hạnh phúc.
Cô chẳng những nấu ăn ngon còn biết bói toán, không những vậy còn tính rất chuẩn.
Ai ngờ lúc sau hệ thống lại nói cho cô biết nếu muốn tiếp tục sử dụng hệ thống thì phải tiếp xúc với một người đàn ông.
Khương Tuệ Tuệ: Tìm ai làm đối tượng mới tốt giờ?
Tống đại lão đem cô đè vào góc tường, nhẹ giọng nghiến răng nghiến lợi nói ở bên tai cô: Em còn muốn tìm ai nữa hả?
Thân thể yếu ớt của Khương Tuệ Tuệ ngã vào trong vòng tay của anh, sau đó khóc rống lên: “Nhẹ một chút, em đau rồi đây này!”
Không phải trong sách viết là nam chính Tống Thời Thanh chỉ một lòng lo cho sự nghiệp sao, cơ bản là không đặt cô gái nào vào trong mắt? Nhưng người đàn ông trước mắt này không chỉ quấn lấy cô mà còn muốn ăn cô…vào bụng!
Nguyên văn trong cốt truyện là nam chính đi theo hướng không có CP, còn nữ phụ thì đảm nhận vai pháo hôi, cuối cùng từ truyện tuyến sự nghiệp lại thành truyện ngọt sủng.
Nam chính không có ánh trăng sáng trong lòng và cũng không có bạn gái cũ, chỉ yêu một mình nữ chính.
Một câu tóm tắt: Mỗi lần nữ chính phát huy được sở trường miệng quạ đen thì sẽ nhận được khen thưởng của hệ thống.
Mười tám năm đằng đẵng gánh hàng đậu phụ nuôi ba con khôn lớn, nào ngờ hắn ta lại muốn đón ta về kinh, ban cho ta danh phận thiếp thất!
Ta vứt lại một tờ giấy hòa ly lạnh lùng.
Đại nhi tử ta đường đường là tướng quân oai phong lẫm liệt trấn giữ biên cương, nhị nhi tử là tân khoa trạng nguyên văn thao võ lược danh chấn kinh thành, tiểu nữ nhi được phong nhất phẩm quận chúa cao quý.
Ta đây là nữ phú Giáng Nam tiền hô hậu ủng, của cải chất đống như núi, danh tiếng vang xa. Làm thiếp cho hắn? Hắn... xứng sao!
Văn Án:
“Cần bao nhiêu tiền chị mới bằng lòng rời khỏi anh ấy?”-qp-qp-qp-qp-qp-
Nếu như có một ngày, bạn gặp phải một người đàn ông như thế này:Nàng vốn là Ninja bộ đội đặc chủng hiện đại, lại là người có năng lực cao bị quốc gia hại chết
Nàng là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, một thứ nữ không được sủng, bị tỷ tỷ hãm hại ném vào Lãnh viện chết đói, lại không người biết.
Linh hồn luân phiên, nàng biến thành nàng.
Lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, dĩ nhiên là trở thành người đi hòa thân.
Chuyện tốt thì làm sao có thể nhớ tới nàng chứ?
Cười lạnh… Chỉ vì phải gả cho người kia, là Minh Vương bị bệnh nặng quấn thân.
Không ngại, chính là thay đổi một địa phương để ngủ thôi.
Chính là trong Vương phủ này tranh đấu gay gắt, trong Hoàng cung lại cất giấu âm mưu, trên chiến trường lại vô số mạo hiểm, giang hồ lại là một phen huyết vũ tinh phong, như thế thì làm sao nàng có thể ngủ. Nàng, phong kinh vân đạm, trong trẻo nhưng lạnh lùng phúc hắc, cười nghĩ xem gió mây loạn, ai ngờ lại bị cuốn vào trong gió mây.
Sương mù bao phủ hai mắt, nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, nhìn như thân cùng ấm áp, kì thực cách người ngàn dặm, nguyên tắc sinh hoạt là “Người không phạm ta, ta không phạm người”, làm cho nhiều người phạm đến, nàng không phải là người dễ khi dễ, nếu đến đây liền ngược đi.
Tiên thú làm phó, Tử thần làm sủng vật, Xà vương làm “Vòng tay”, phía sau còn đi theo một thị nữ ảo cảnh chi mắt, còn có một đám nhân vật lớn như sư phó, cha nuôi, nghĩa phụ, đồ đệ, thủ hạ, thật sự là vận may làm cho người ta hâm mộ.
Thân phận thật mạnh, cao quý vô cùng, kết quả, mọi người sai đem “Minh Châu” làm bụi bặm.
Hắn, lãnh khốc vô tình, quyền lực thiên hạ, mắt lạnh nhìn rõ âm mưu quỷ kế sau lưng mọi người, nắm giữ toàn cục, lại cô đơn nắm giữ không được nàng.
Hơi thở lạnh như băng, thiên nhiên hỗn thành khí phách, chính là khi còn trong thai trúng độc, hắn nên làm thế nào cho phải, Quái y Phiêu Miểu, tìm ở nơi nào?
Quả nhiên là Phiêu Phiêu Miểu Miểu.
Thực lực cường hãn, thế lực cường đại, phúc hắc lãnh khốc, nhiều tầng thân phận, làm cho nữ tử ngưỡng mộ, si mê, ghen tị lại thầm thán. Một cái mỉm cười xa cách, một cái lãnh huyết bên ngoài cùng ấm phúc hắc ở sau lưng như nàng, một cái bệnh nặng, sau lưng lại rối loạn như hắn.
Từ hai bên tướng ghét cường cường liên thủ, sau đó là sủng nịnh khôn cùng. Khi bọn họ gặp nhau, gặp lại, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau….
Hắn sủng nàng, lên trời xuống đất chỉ cần là nàng muốn, hắn đều cho.
Hắn sủng nàng, cùng trời cuối đất, nàng ở, hắn liền ở.
Hắn sủng nàng, thương tổn của nàng đều phải chết, thương tổn nàng càng phải chết.
Hắn sủng nàng, chỉ cần bên người nàng có một sinh vật giống đực hắn liền ghen tuông bay tứ tung, cuối cùng ngay cả giống cái hắn cũng đề phòng, mỹ danh này viết, vạn nhất nếu có cái biến thái hắn tìm ai đi?