Bậc thầy võ học xinh đẹp vô biên của Trung Hoa, hồn nhập vào một đứa trẻ bị vứt bỏ ở dị giới, thân mang kịch độc đang hôn mê.
Một quả cầu nhỏ lông ngắn kiêu ngạo vô cùng đi qua, một móng vuốt giơ ra, “Là con người đầu tiên mà bản đại gia nhìn thấy, bản đại gia cứu ngươi!”
Nam nhân tà mị lười biếng cười nham hiểm, “Muốn cứu nàng, không thể được, trừ phi ngươi ngoan ngoãn lập khế ước với nàng.”
Vì vậy—-
Cảnh tượng như thế này thường xuyên xuất hiện: Cô gái xinh đẹp tuyệt trần nắm lấy tay một cục cưng xinh xắn, ở Linh Thú tà ác trải rộng mà dạo chơi khắp sông núi, mỹ nam áo màu bạc có vẻ lười biếng còn thường xuyên theo bên người….
Một thân hồng y kiều diễm, phúc hắc tiêu sái, ra vào núi non đại lục, ánh hào quang nở rộ chói mắt, khiến cho vô số nam nữ điên cuồng.
Một vị nam tử tuấn mỹ ngạo mạn phóng túng, mặt nghiêm lại, một tay vây nàng vào trong ngực, nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân của Bổn Vương, loại như ngươi mà cũng dám nhìn trộm?!”
Cục cưng xinh đẹp lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trên mặt cũng tràn đầy oán giận: “Nữ nhân của bổn đại gia, dựa vào ngươi mà cũng đòi mơ tưởng?”
Bạo lực xảy ra giữa đường, quyền thế ngút trời, kiếp trước đã vậy, kiếp này nàng nhất định sẽ leo lên đỉnh cao, đạt đến cảnh giới võ đạo!
Hãy nhìn bậc thầy võ học cổ xưa của Trung Hoa, làm sao ở dị giới giương lên trời cao, tỏa sáng che lấp mặt trăng!
[Dị giới: Trích lời vai chính]
Nơi này có nữ chủ bao che khuyết điểm:
“Người của Dạ Nhiễm ta, không kể đúng hay sai, chỉ có ta mới có thể quản thúc, không tới lượt người khác khoa tay múa chân!”
Nơi này có nam chủ bá đạo:
“Nữ nhân của Bổn Vương, một tấc trên người cũng đều là của ta! Ai cũng không được nghĩ đến chuyện nhúng chàm!”
Nơi này có thú sủng kiêu ngạo: “Chê cười, chỉ bằng vài củ khoai nát các ngươi, đồ trứng thối, cũng muốn lấy mạng bổn đại gia?”
Nơi này có cha già bảo vệ con gái: “Con gái của Bổn Tọa, chính là đạp cửa phòng tân hôn của ngươi, đào mộ tổ tiên ngươi, thế thì làm sao?”
————
[Chấn động: Sống chết cùng nhau]
Khi hắn nhìn thấy cô gái tùy ý quyết tuyệt bị đưa đẩy đến cận kề cái chết, bị bóng tối vô tận cắn nuốt.
Tim, tấc tấc đều đau như bị xé rách.
Nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ là chưa tới mức quá đau đớn.
Mặc cho sau lưng bị xé rách, nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa không chùn bước) lao thân vào bóng tối vô tận.
Nữ nhân, địa ngục thiên đường, rừng đao biển lửa, Bổn Vương tuyệt đối sẽ không để nàng cô độc, tuyệt đối không.
Nàng là nữ binh đặc chủng thiết huyết thời hiện đại, cao ngạo cuồng vọng, kiêu ngạo cường hãn;
Nàng là độc hậu có tiếng không có miếng, hay ghen tị, ngốc nghếch, lòng dạ hẹp;
Mai kia xuyên không, linh hồn chiếm được, độc hậu biến cuồng, không người dám nghịch!
Ngày thứ nhất, một cước dẫm nát trên người Lệ Phi, cuồng vọng quát: “Người tới đem nữ tử trên mặt đất đi, ngay tại chỗ trượng tễ!”
Ngày thứ hai, khinh thường hoàng quý phi đến cực điểm liếc mắt một cái bị dọa choáng váng ngã xuống đất: “Theo ta đấu, trở về luyện luyện lá gan lại đến!”
Ngày thứ ba, bàn tay bạch ngọc vừa nhấc, sẳng giọng nhìn gần Hoa Phi: “Giết chết ngươi, so giẫm chết một con kiến còn dễ dàng.”
Hắn là hoàng đế Vân Triêu quốc ôn nhuận như ngọc;
Phong thần tuấn lãng chi tư, lại phúc hắc, vô tình;
Hậu cung giai lệ ba ngàn, lại không một sủng hạnh;
Rõ ràng thân cường thể cường tráng, cũng là không — cử.
Nàng là quân cờ hắn tùy ý đùa bỡn trong tay,
Hắn là khăn lau, nàng khinh thường, tùy ý vứt bỏ.
Nàng cuồng vọng đến cực điểm, sợ hãi đi yêu. . .
Hắn tà mị vô tình, không tin tình yêu. . .
Lúc hắn cùng nàng gặp nhau sau. . .
Đoạn ngắn phấn khích 1:
Mỗ nữ: Thế nào? Ngươi muốn cứng rắn đến?
Mỗ nam: Có gì không thể?
Mỗ nữ: Chậc chậc!
Mỗ nam: Nhìn cái gì?
Mỗ nữ tay ngọc vuốt cằm, cao thấp đánh giá,
Lắc đầu, thở dài, nô tì là sợ hoàng thượng thận hư thể nhược, lực bất tòng tâm a!
Mỗ nam vẻ mặt hắc tuyến, hộc máu. . .
Đoạn ngắn phấn khích 2:
Mỗ nam dựa bàn vùi đầu phê duyệt tấu chương
Thái giám: Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đang cùng Quý thiếu gia đấu rượu.
Mỗ nam: Sau đó?
Thái giám: Hoàng hậu nương nương lôi kéo quần áo Quý thiếu gia, sau đó kiêu ngạo rống to. . .
Mỗ nam: Rống cái gì?
Thái giám: Hoàng hậu nương nương quát, tin hay không lão nương liền ở trong này bạo ngươi!
Mỗ nam chợt đứng dậy, không thấy bóng dáng. . .
(Sally: Mn đừng bị câu ‘Rõ ràng thân cường thể cường tráng, cũng là không — cử.’ gây hiểu lầm ak, anh ấy là sạch 100% nha. Mn đọc truyện vui, nhà ta sắp lấp xong hố ‘khí phi’, giờ chuẩn bị đào hố mới, Mn ùng hộ nhiệt tình nha.)
Ở hiện đại, nàng là một thiên tài ngàn năm khó gặp, thông tuệ mọi thứ trên đời, sau khi xuyên qua trở thành con một nhà nghèo khó bần cùng, nàng quyết định giả người ca ca bệnh tật vào làm quản gia ở phủ Giám Quốc Công.
Và rồi nàng gặp hắn - Giám Quốc Công, đương kim thánh thượng tạm thời của nước Sở. Hắn tuấn tú, lãnh diện, kỹ tính, không thích phụ nữ nhưng lại thích một quản gia nho nhỏ, thế nhưng hắn không thể để nàng ở bên cạnh.
Nàng một ngày cùng hắn vào triều. Tướng quân Hoắc Sinh phát hiện nàng có thể rèn bảo kiếm, kiến nghị đưa nàng sang phủ tướng quân rèn kiếm. Hắn câm nín để nàng rời xa. Sau đó vì lý do hắn huấn luyện tướng sĩ, một Quốc Công lại trực tiếp chuyển đến phủ tướng quân sinh sống. Ở đây đã gây ra không ít trận gà bay chó sủa. Như thế nào ư. Xem nhé.
Ở hiện đại nàng là cao thủ đệ nhất tản đà quốc gia, sau khi xuyên qua, thành nữ nhi vô dụng của tướng quân, thay muội muội xuất giá, gả cho Cửu vương gia bị người đời xem là "thích nam nhân".
Người ta đồn Cửu vương gia là chiến tướng dũng mãnh của Lương quốc, anh tuấn tuyệt mĩ, chỉ là không bao giờ gần nữ sắc!
Liễu Lâm Ba sau khi xuyên tới, châm ngôn là: chính phi không độc, địa vị không vững, tiểu thiếp không cút, không thể nương tay!
Không gần nữ sắc? Cũng tốt!
Đêm đại hôn, tân nương không thấy! Nửa năm sau, nghe đồn trên triều đình có thêm một vị đại tướng dũng mãnh, mày liễu xinh đẹp thắng ba quân, tay nhỏ khẩy đàn lùi ngàn quân, nhoẻn miệng cười vạn ngựa hí, một người địch lại muôn vàn người!
Triều thần quan lại trăm người đều biết, Cửu vương gia xem vị "huynh đệ" kia như là bảo bối, che chở hết lòng, so với người nhà còn thân hơn.
Nhưng lại không biết, thay ra một thân quân trang, nàng là bạch y thắng tuyết, đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Đương lúc Cửu vương gia đổ mồ hôi cho rằng mình thật sự là đoạn tay áo, Lương Thi công chúa khóc cực kì bi thảm, “Hoàng, hoàng huynh, Liễu Tướng quân nàng là nữ nhân!”
Kết quả là, có người hoàn toàn rối loạn, n lần lâu sau mới biết nguyên lai Liễu tướng quân mặt như quan ngọc mình nhận "tiểu huynh đệ" cư nhiên là Cửu vương phi mình còn chưa vén khăn voan!
—————————–
Đoạn đặc sắc một:
“Vương gia, Vương gia không tốt , Vương phi đem Thái tử phi ném ra khỏi vương phủ.” Thị vệ vương phủ vội vàng báo lại.
“Là Vương Phi tự mình động thủ?”
“Hồi Vương gia, đúng vậy!”
“Việc nặng như vậy cư nhiên lại để Vương phi tự mình động thủ, truyền lệnh xuống, toàn bộ gia đinh hộ vệ trong phủ trừ tiền công một năm.”
—————————–
Đoạn đặc sắc hai:
Ban đêm gió lớn, hai vợ chồng bị nhốt trong sơn động say rượu ngửa đầu đếm sao.
“Lương đại ca, huynh có đói bụng không?”
“Đói.”
“Xuỵt, ta đây có mang đồ ăn.” Có người say rượu hí hửng, lộ rõ hình tượng nữ hán tử thế kỉ 21.
“Là cái gì?”
“Bánh bao nhân đậu đỏ!” Bộ dạng luôn không ăn khói lửa nhân gian đột nhiên xốc vạt áo lên, nghe nói, đêm đó có người cả đêm chảy máu mũi.
Trước khi xuyên tới, nàng là sát thủ vô tình, hành quyết lạnh lẽo, người người khiếp sợ.
Sau khi xuyên tới, nàng là tam tiểu thư bị bỏ rơi của phủ Hữu tướng.
Kiếp trước vì nàng có Huyết Sắc Thiên Ma nhãn mà được người đời tôn sùng, kiếp này cũng chính vì nó mà bị nhân gian dè bỉu khinh ghét.
Vì mẫu thân, vì đệ đệ, thù này, nàng nhất định thay bọn họ trả đủ.
...... ...... .....
Hơn mười mấy năm ẩn nhẫn ngụy trang, nàng cuối cùng thành công gây dựng sự nghiệp trải dài khắp đại lục.
Một thân huyền y lạnh nhạt, dung mạo khuynh thành, phong thái ngàn vạn tao nhã.
Luận sức mạnh, những kẻ từng đấu qua với nàng đều không chết cũng thành phế vật.
Luận mưu kế, nàng xưng thứ hai không ai dám xưng đệ nhất.
Luận dung mạo, vẻ đẹp yêu nghiệt, khí chất điềm tĩnh, da thịt tựa ngọc tuyết, mê hoặc hết nam nhân nữ nhân thiên hạ, nàng, là Đệ Nhất Mỹ Nam của đại lục.
Thế gian này, ai dám cùng nàng tranh?!
Đoạn trích ngắn:
Ma Tôn bỗng chuyển tầm mắt, nhìn sang nam tử bên cạnh khẽ nói: "Mạc ái khanh năm nay đã hơn nhược quán, cũng đến lúc phải thành gia lập thất, chẳng hay..."
"Đời này không phải Ma Tôn ta không lấy!" Nam tử mặc ngân bào, đứng phắt dậy, kiên quyết nói, câu chữ rõ ràng, khiến cung nữ thái giám một phen tái mặt.
"Nhưng ta không phải nam phong." Cơ Quân Tà phản bác, giọng nói như cũ lạnh nhạt.
"Nhưng thần thì phải." Mạc tướng quân thập phần khẳng định.
"Ta không lấy ngươi." Cơ hồ có chút tức giận
"Vậy thần gả cho ngài." Mạc tướng quân ánh mắt chờ mong
"..." Một đám cung nữ thái giám hận không thể lập tức ngất xỉu, thần a, Chiến vuơng gia của bọn họ đây là làm sao vậy...