Phụ thân không thương, mẹ kế hãm hại, trưởng tỷ độc ác, di nương (mẹ của nữ chính) yếu đuối.
Ngày đầu xuyên qua lại bị mấy người được gọi là người nhà gán cho cái tội danh ‘cố ý đả thương người khác’ rồi đuổi đi, mỹ danh là tĩnh dưỡng ở trang viên.
Một người cuồng y học như Trần Mặc cũng phải nhíu mi, không sao, chỉ cần tiếp tục công việc là được!
Vì thế một Trần đại phu danh chấn thiên hạ ra đời, kết hợp cùng với vị thần thám mĩ nam, trở thành nữ pháp y đệ nhất thiên hạ, phá án cũng chọc được hoa đào!
Dựa vào nhân tình thượng vị, dựa vào thực lực khiến người đời thán phục.
Đến khi cô trở lại kinh đô, phụ thân nịnh nọt, mẹ cả dè chừng, trưởng tỷ thầm đố kị, các loai âm mưu thủ đoạn đều xuất hiện, ngày nay âm mưu ngày mai quỷ kế, rốt cuộc thì phải làm sao cô mới có thể được yên ổn mà nghiên cứu y học đây?
Đoạn ngắn 1:
“Tiểu Mặc, ta thích nàng” bạn mĩ nam nào đó dùng vẻ mặt xấu hổ lại có chút chờ mong thổ lộ với Trần Mặc.
“À” Trần Mặc vẫn tiếp tục làm mặt than, ánh mắt thẳng thắng nhìn chằm chằm bạn nam lõa thể nào đó trên bàn
“Nàng! Rốt cục nàng có nghe không vậy? Sao lại nhìn chằm chằm nam nhân khác như vậy chứ? Trong mắt nàng còn có ta không!” bạn mĩ nam đợi nửa ngày cũng không thấy Trần Mặc phản ứng gì cả, bắt đầu cuồng bạo muốn lật bàn.
Trần Mặc ngẩng đầu, “Vậy ngươi cũng cởi hết rồi nằm lên đây, tôi cũng sẽ nhìn anh chăm chú”.
Sắc mặt của bạn mĩ nam nhất thời trắng bệt mà bỏ chạy.
Trần Mặc thu hồi ánh mắt, tiếp tục giải phẫu thi thể.
Đoạn ngắn 2:
Trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của Liễu Thừa Phong xuất hiện thần sắc hoảng loạn, vụng trọm nhìn sắc mặt của Trần Mặc, trong lòng thở phào một hơi, xem ra nàng còn chưa phát hiện, nhìn ngã ba trước mặt, hắn suy nghĩ nửa ngày mới quyết định nâng chân đi về phía bên trái.
Khuôn mặt than của Trần Mặc rốt cục cụng không thể duy trì nữa, “Liễu Thừa Phong, con đường này chúng ta đã đi ba lần rồi!”
Liễu Thừa Phong: Ta, ta, ta chỉ muốn đi cùng nàng lâu hơn một chút. Nhưng suy nghĩ nửa ngày, một người trí tuệ vô song nổi tiếng thiên hạ như Liễu Thừa Phong lại là một người mù đường,
Trần Mặc liếc mắt xem thường: lý do này ngươi đã dùng 108 lần! Nhanh lên, nếu không sẽ lỡ mất thời điểm vàng để khám nghiệm tử thi.
Nói xong liền sải bước tiến về phía trước, không thèm để ý tới bạn mĩ nam đang đứng ngốc ở một bên.
“Ai, chờ ta với” Liễu Thừa Phong nhanh nhẹn đuổi theo, nếu để hắn đi một mình thì không biết ngày nào tháng nào mới tới hiện trường vụ án đâu!
Giới thiệu nhân vật:
Mỗ nữ - Nhược Lam: thông minh, trưởng thành, suy nghĩ thấu đáo, là người biết tiến biết lùi, nhưng do hoàn cảnh đặc biệt nên luôn bị vùi dập, sau khi xuyên qua thì ngang nhiên trở thành một tiểu yêu nghiệt. Có một sự miệt thị đặc biệt với những kẻ có não mà không biết dùng, thích nói đểu người khác. (kiểu ta thích =))))Lãnh Cô Tịch ngẩng đầu nhìn thẳng vào Diêm Vương, “Hảo. Thế nhưng ta có một yêu cầu, đưa ta đến một thời không khác, để ta làm lại từ đầu.”
“Ngươi chỉ có thời gian năm năm.”
“Không sao.”
“Điều đó là nghịch thiên.”
“Ta đổi cho ngươi thất tình lục dục của ta.”
“Như vậy đồng nghĩa với việc ngươi sẽ không bao giờ biết cái gì là yêu, càng không biết cái gì là hỉ nộ ái ố ai lạc dục. Ngay cả “ham muốn” ngươi cũng sẽ không có.”
“Ta không quan tâm.”
“Được, nếu ngươi đã muốn như vậy.”
Yêu… tình cảm, hỉ nộ ái ố, đều là những thứ vô ích. Không yêu sẽ không hận. Không yêu sẽ không đau. Không yêu sẽ không bị phản bội. Nếu phải một lần nữa chịu đựng đau đớn đó, y thà chọn không yêu.
Phiên bản nam: Một vị vương gia lãnh ngạo bá đạo, ý tưởng đột phát, nuôi một Vương phi chọc cười bên cạnh, cuối cùng mới phát hiện nàng vẫn luôn ngụy trang thành tiếng mèo kêu là một con hổ răng vuốt sắc bén, gia lật thuyền trong mương*!
*Ý chỉ những việc đã nắm chắc lại xảy ra vấn đề.
Phiên bản nữ: Thái tử phi nào đó bị chỉ hôn nóng lòng báo thù, hoàng thúc âm hiểm giả dối bắt nhịp với nhau, một bước trở thành hoàng thẩm thẩm của vị hôn phu trước, sau lại phát hiện mình lên thuyền giặc, hận không thể đâm mù hai mắt!
————-
Ngọc Phi Yên, thượng tá trẻ tuổi nhất Hoa Hạ quốc, thiên tài y học, hồn xuyên trở thành Loli phế vật của Trung Nghĩa Hầu phủ.
Đều nói Loli có ba cái tốt: thân đẹp eo mềm dễ đạp đổ, sau khi gặp được vương gia ác ma nào đó thích thú lại đầy đủ chứng minh được điểm này.
Nàng là ngốc nữ phế vật tiếng tăm lừng lẫy, Thái tử phi chưa gả đã hưu trước, người người tránh không kịp, duy hắn đón lấy khó khăn mà lên, dây dưa đùa giỡn, không phải nàng không cưới. Chẳng những cắt đứt nhân duyên của nàng, cắt đứt hoa đào, còn quấn lấy nàng nàng đời đời kiếp kiếp. . . . . .
Chỉ là nhìn nam tử cao quý nào đó ngắm nhìn chân ngọc hoạt bát của mình, Ngọc Phi Yên ngửa mặt lên trời rơi lệ: “Tình thú, cút!”
————-
Đây là chuyện xưa của phúc hắc trung khuyển và loli xinh đẹp yêu giết lẫn nhau, cuối cùng đại sát bốn phương, ăn hết thiên hạ.
[Nghe đồn 1]
Gian tình xảy ra ở một cái đêm trăng mê người.
“Có muốn báo thù hay không, tra tấn thật tốt đôi cẩu nam nữ kia?”
“Muốn!”
“Gả cho ta, liền đơn giản như vậy ——”
“Gì?”
“Làm Vương phi của ta, cho dù là Thái tử tôn quý cũng phải cung kính gọi ngươi một tiếng Tiểu thẩm thẩm. . . . . .”
[Nghe đồn 2]
Đêm động phòng hoa chúc đầy nhiệt tình, tình cảm mãnh liệt tràn đầy.
“Đây là?”
“Tị Hỏa Đồ.”
“Ta còn nhỏ ——” Mỗ nữ nhe răng.
“Đã là C , không nhỏ! Ngoan, thử xem cái này ‘Quan Âm Tọa Liên’ ——”
“Tránh ra!”
————-
Phía trên đều là nghe đồn, phía dưới mới là chân tướng:
“Vương…….”
Ngày đại hôn, không có tiếp tân nương đến, tâm phúc bên cạnh người nào đó lại quỳ đầy dưới điện phủ, mỗi người chật vật không chịu nổi, vô cùng thê thảm.
“Tiểu thư không chịu lên kiệu hoa, bọn thần đành phải động võ, nhưng chúng thần thật sự không phải đối thủ của tiểu thư ——”
Quét mắt những thuộc hạ vẻ mặt xấu hổ, ủ rũ, nam nhân trên bảo tọa vẻ mặt bình tĩnh, giọng nói lại dần dần trầm xuống.
“Phải cứng rắn trói nàng lên kiệu hoa…….”
“Chọn dùng chiến thuật biển người…….”
“Lấy ngàn địch một…….”
“Kết quả lại thất bại…….”
“Các ngươi làm thế nào còn mặt trở về……..”
Khóe miệng mọi người co giật kịch liệt, những bản lĩnh biến thái của tiểu thư, chỉ có Vương mới có thể sánh bằng, bọn họ ở trong mắt tiểu thư bất quá là những binh tôm tướng cua thôi.
Thấy chủ tử sắp nổi bão, các tâm phúc khác bèn nhanh trí.
“Vương, đều không phải là chúng thần vô năng, chỉ là Thân Đồ Hoàng, Ngạo thế tử, Liên công tử, tộc trưởng thứ năm. . . . . . Đều ở khuê phòng của tiểu thư!”
“Khốn kiếp! Sao lại không nói sớm!!”
Gió lướt qua, người nào đó trên bảo tọa sớm đã không ở đây.