Hai số phận (có tên gốc tiếng Anh là: Kane and Abel) là một cuốn tiểu thuyết được sáng tác vào năm 1979 bởi nhà văn người Anh Jeffrey Archer. Tựa đề Kane and Abel dựa theo câu chuyện của anh em: Cain và Abel trong Kinh Thánh Cựu Ước.
Hai số phận của hai con người này hoàn toàn khác nhau, một người sinh ra trong nghèo khó nhưng lại rất may mắn, một người sinh ra trong giàu có nhưng lại rất nỗ lực. Hai con người ai cũng phải trải qua những biến cố, mất mát và trải nghiệm sống để mà có thể đi đến thành công.
Tác phẩm được xuất bản tại Vương quốc Anh vào năm 1979 và tại Hoa Kỳ vào tháng 2 năm 1980, cuốn sách phổ biến thành công trên thế giới. Sách đạt danh hiệu sách bán chạy nhất theo danh sách của tờ New York Times và năm 1985 nó được đưa lên chương trình truyền hình miniseries của CBS với tên là Kane & Abel bắt đầu với Peter Strauss vai Rosnovski và Sam Neill vai Kane.
Với cách kể chuyện tài hoa, Jeffrey Archer giống như đang chơi trò mèo vờn chuột với độc giả. Siêu phẩm của ông, vì thế đã trở thành một trong những cuốn sách bán chạy hàng đầu New York.
“... Sau khi ra khỏi trung tâm thành phố, anh dừng lại để nhìn bản đồ. Anh quyết định vẫy một chiếc tắc xi, bởi vì anh sợ là sẽ khó kiếm tắc xi ở khu Berceni, khi anh cần phải cơ động. Một chiếc tắc xi cũng sẽ giúp anh cắt đuôi dễ dàng hơn, bởi vì nếu có một chiếc tắc xi nào đó đuổi theo anh, nó phải có màu vàng, và sẽ không thể lẫn vào đâu được một khi ra đến vùng ngoại ô. Anh xem bản đồ một lần nữa, rẽ trái ở góc phố tiếp theo, không ngoảnh nhìn lại, thậm chí cũng chẳng liếc nhìn vào các cửa hiệu hai bên đường. Nếu cô ta là một kẻ chuyên nghiệp, việc anh ngoảnh nhìn lại phía sau sẽ là một sai lầm nghiêm trọng, bởi vì nó báo cho cô ta biết rằng anh đã đề phòng. Anh vẫy một chiếc tắc xi...”
Bất cứ điều gì cũng có nguyên nhân và nguồn gốc của nó. Không có gì là ngẫu nhiên cả. Quá khứ, hiện tại, và tương lai. Tất cả đều được xâu chuỗi vào nhau, ghép vào nhau hoàn hảo đến từng giây từng phút. Mọi vấn đề đều có xuất phát điểm, hay điểm khởi đầu. Để giải quyết vấn đề đó, đương nhiên chúng ta phải truy tìm và xử lý nguồn gốc, nếu không như vậy, thì vấn đề đó sẽ vẫn còn, âm ỉ, và phát triển theo những chiều hướng khác.
“Lá Bài Thứ 12” là sự kết hợp chặt chẽ giữa quá khứ và hiện tại, đó là cả một quá trình săn đuổi, lần tìm từng nhánh lớn của vụ án để đưa tới một nguồn gốc sâu xa duy nhất. Trong mọi vụ án, động cơ gây án là yếu tố cốt lõi quyết định tới việc phơi bày tội ác và buộc tội hung thủ. Nhưng vượt khỏi tất cả mọi điều mà trí tưởng tượng có thể đưa ta tới, kết cục của những vụ án trong tiểu thuyết của Jeffery Deaver luôn làm bất ngờ người đọc.
Bắt đầu bằng cuộc đấu trí giữa một cô gái nhỏ bé, xấu xí nhưng đầy nghị lực mạnh mẽ và không thiếu phần thông minh láu cá với một tên tội phạm lạnh lùng và gần như hoàn hảo trong mỗi hành động. Đôi khi, ranh giới giữa sống và chết lại phụ thuộc vào chính giác quan, linh cảm và quyết định của chúng ta.
Một sát thủ không khác gì Tử thần. Không nao núng. Không để lại một dấu vết.
Một cô bé, bằng niềm tin và sức sống, với một ý chí vượt khỏi tất cả những gì người khác có thể nghĩ khi nhìn thấy cô lần đầu.
Một Lincoln Rhyme với những bản năng và trực giác bẩm sinh của một nhà điều tra tội phạm cùng với sự trợ giúp của những đồng đội tài ba đầy nhiệt huyết.
Một cuộc đua, một cuộc rượt đuổi, đấu trí nghẹt thở đầy kịch tính và bất ngờ đến từng chi tiết cho đến tận cuối cùng. Những âm mưu liên tiếp bị lật đổ, âm mưu này lại nằm trong âm mưu khác. Chỉ một sai lầm là đưa đến hậu quả.
“Lá bài thứ mười hai” còn mang đến cho người đọc bức tranh về mặt tối trong xã hội ở New York. Tệ nạn xã hội, tội phạm, và sự phát triển của một phần tầng lớp thanh niên hư hỏng chơi bời. Bên cạnh đó là lịch sử và sự phát triển của thành phố tuyệt vời này trên mọi mặt trong đó có những nét đặc trưng rất riêng về nghệ thuật đường phố.
Qua “Lá bài thứ mười hai”, tác giả còn gửi gắm đến người đọc một thông điệp, rằng tội ác dù ở cấp độ nào, dù có bao che đến đâu và tinh vi tới mức nào, cũng sẽ có lúc bị phơi bày. Và tất cả chúng ta đều sẽ nhận được kết quả cho hành động của mình.
"Tình Nhân" gồm các truyện ngắn, trong đó là tính chu kỳ của cuộc sống, là sự qua đi, thay đổi và lặp lại như những chu kỳ của phụ nữ được Janusz Leon Wis’niewski (tác giả của tiểu thuyết Cô đơn trên mạng) thể hiện một cách tinh tế, sâu sắc và độc đáo.
Mục Lục:
Lời người dịch
Xét nghiệm
Lạc nhịp
Hội chứng lời nguyền
Undine Annorexia nervosa
Tình nhân
Đêm tân hôn
Mãn kinh
Chu trình kín.
Đôi khi, kẻ ra tay giết người lại không phải là hung thủ thật sự.
9 giờ sáng, giờ cao điểm tại một ga tàu điện ngầm ở trung tâm thủ đô Washington, một kẻ điên mang súng tự động gắn ống giảm thanh đã bắn bừa vào đám đông. Hắn trốn thoát giữa cảnh hỗn loạn và không một ai trông thấy hắn.
Một giờ sau, văn phòng thị trưởng nhận được một lá thư tay với nội dung: thành phố phải chi ra 20 triệu, nếu không sẽ có hàng trăm người nữa phải chết trong những cuộc tấn công tiếp theo vào lúc 4 giờ, 8 giờ và nửa đêm. Không có cách nào chống lại âm mưu ấy, và ngài thị trưởng chỉ còn cách trả tiền chuộc. Nhưng rồi một vụ tai nạn gần Tòa thị chính đã xảy ra và người ta nhận dạng nạn nhân chính là kẻ chủ mưu của vụ tấn công này, đột nhiên không ai còn biết phải làm thế nào để ngăn tay súng điên loạn khỏi giết người hết lần này đến lần khác.
Manh mối duy nhất mà Cục điều tra liên bang có được chính là bức thư tống tiền,và người giỏi nhất trong ngành giám định tài liệu ở nước Mỹ là Parker Kincaid, một cựu đặc vụ FBI. Người phụ trách chiến dịch truy lùng tên sát thủ - Margaret Lukas đã phải triệu anh ra khỏi ngôi nhà yên bình ở ngoại ô để cùng lao vào cuộc chạy đua với từng thời hạn một.
Giọt lệ quỷ có rất nhiều nút thắt bất ngờ, như mọi câu chuyện khác của tác giả Jeffery Deaver, nhưng có lẽ điểm thú vị nhất trong cuốn sách này chính là việc nhà văn đã mang đến cho mỗi nhân vật một giọng nói riêng - không ai giống ai. Trong đó khác biệt với tất cả lại chính là giọng nói ngô nghê, đơn giản của hung thủ - Digger. Ở từng thời điểm nhất định, người đọc có thể đi từ kinh ngạc, giận dữ với hắn, cho đến sự thương cảm bất ngờ dành cho một cỗ máy giết người không tự nguyện khi tác giả hé lộ toàn bộ cảnh ngộ dẫn dắt hắn đến con đường này.
Chỉ cần ngươi còn gọi ta Viêm nhi, ta sẽ vẫn là Viêm nhi của ngươi!”
Nước mắt cùng khuất nhục, không thể xóa nhòa nỗi đau tê tâm liệt phế. Đã lừa gạt ta mười sáu năm, vì sao ngươi không tiếp tục? Vì thành nghiệp lớn của bản thân, ngươi có thể dễ dàng đẩy ta vào sa mạc liên miên bão cát sao?
“Dù là Địa ngục chăng nữa, ta cũng sẽ cùng ngươi đọa lạc!”
Nam nhân là sinh vật vì tôn nghiêm cùng quyền lợi mà sống. Tình yêu, có thể chiếm mấy phần sức nặng đây?
Cho nên, khi ta đã cướp đi hết thảy mộng đế vương của hắn… Ta muốn đổ.
Câu chuyện được mở màn trong một đêm “Trăng lộng lẫy” với những tiếng gọi hoang dại của “Nhu Cầu”, với sự chỉ dẫn của “Người Lữ Hành Tối Tăm” và khao khát mãnh liệt từ tận sâu trong tâm hồn “Tôi”- Dexter.
Nạn nhân đầu tiên – Cha Donovan – Khi việc giết người trở thành một khoái cảm, sự giải tỏa và “những phấn khích được chậm rãi xây đắp” trong tâm hồn con người.
Một tin nhắn đến từ cô em gái nuôi Deborah lúc nửa đêm dẫn Dexter đến hiện trường hàng loạt vụ án mạng, những phần thân thể được cắt rời, vô cùng sạch sẽ, bài trí có chủ định và sắp đặt như một sự trưng bày của kẻ sát nhân. Là chuyên gia phân tích mẫu máu, Dexter thường xuyên có cơ hội tiếp xúc, làm việc với những vụ án tại Miami. Tiếng gọi của Người lữ hành tối tăm luôn xuất hiện trong đầu anh ta, nó càng rõ rệt hơn khi bản thân anh ta bắt gặp những điểm quen thuộc trong cách giết người của hung thủ, tất cả tạo nên sức hút đặc biệt khiến Dexter không thể làm chủ bản thân, không thể ngừng nghỉ việc tìm ra “người bạn bí ẩn”. Những phần thân xác người bị chặt khúc, ném đâu đó ở nhiều nơi, trong những túi rác, một cách cực kỳ sạch sẽ, không vướng một tí máu nào như một câu đố không lời giải thích cho đội cảnh sát Miami – thành phố mà cái chết không được báo trước luôn hiện hữu.
Câu chuyện về kẻ giết người máu lạnh, ra tay gọn gàng, sạch sẽ như một bản năng tưởng chừng kết thúc khi người ta bắt được kẻ tự nhận mình là “Hung thủ”. Sự kết thúc mang đến danh tiếng vang dội cho nữ sỹ quan LaGuerta, những bài báo nóng bỏng cho các tờ tạp chí và hơn hết là chấm dứt sự sợ hãi kéo dài với người dân Miami. Cuối cùng, chính điều tưởng như kết thúc là bước ngoặc khiến Dexter tìm thấy “Người lữ hành tối tăm” trong “Giấc mơ hắc ám”, tìm thấy tiếng gọi tận sâu từ bên trong con người của mình.
“Ngoại trừ trong giấc ngủ của tôi. Chẳng phải tất cả chúng ta đều điên rồ trong giấc ngủ của mình sao? Giấc ngủ là gì, nói cho cùng, nếu không phải tiến trình trong đó chúng ta nhận chìm phầm điên dại của bản thân vào một cái hố sâu vô thức tối om và chui ra ở đầu bên kia…”
Cuộc đấu tranh giữa thiện và ác, giữa mối ràng buộc máu thịt và công lý, giữa nỗi đau, sự ám ảnh chết chóc tận sâu trong tâm hồn đứa trẻ lên ba và lương tri con người trưởng thành dằn vặt Dexter. Sự hội ngộ trong container đông lạnh với người anh trai thất lạc khiến ký ức chết chóc hơn 2 ngày rưỡi chìm trong máu của đứa trẻ lên ba trở lại sống động hơn bao giờ hết. Sự ám ảnh của máu, cái chết và những xác người bị phanh thây trong không gian hẹp của container…
Kết thúc truyện mở ra bằng sự trở về của Dexter trong giấc mơ hắc ám của chính mình, khi sự thật được lên tiếng và nỗi đau, sự sợ hãi nhường phần lại cho cơ hội làm người thật sự.
Những cây thập tự ven đường xuất hiện dọc theo các xa lộ ở Bán đảo Montery, không phải để tưởng niệm những người đã thiệt mạng trong các vụ tai nạn giao thông, mà là để thông báo thời gian sắp diễn ra các vụ ám sát. Nạn nhân chính là những người đã đăng bài viết thiếu cẩn trọng hay để lộ quá nhiều thông tin cá nhân trên các trang mạng xã hội.
Đặc vụ Kathryn Dance cùng các đồng sự tại CBI được giao phó tiếp nhận vụ án. Là một chuyên gia về ngôn ngữ cơ thể, cô đã nhanh chóng lần ra các manh mối và phát hiện ra trung tâm của mọi nghi vấn là cậu thiếu niên Travis Brigham. Động cơ giết người của Travis là để trả thù những ai đã từng nhục mạ mình trên mạng. Nhưng sự thật đằng sau lại không hề đơn giản như vậy, khi chính Travis cũng chỉ là nạn nhân trong kế hoạch giết người của hung thủ thật sự...
Những lá thư này tôi gửi cho ái nữ tôi Indira vào mùa hè năm 1928, khi cô bé đi nghỉ hè trên núi Hy Mã Lạp Sơn, Mussoories, còn tôi thì ở tại vùng đồng bằng phía dưới.
Thời gian này tôi có viết một số thư và lần lượt gửi cho cháu khi cháu mới lên mười. Nhưng bằng hữu tôi cho rằng đây là những thư tín rất bổ ích, đề nghị tôi in phổ biến rộng rãi đến thiếu niên nhi đồng.
Đối với tôi thì vẫn phân vân chưa rõ các cháu có ưa thích những thư tín này không. Tuy nhiên, tôi còn nuôi một chút hy vọng là dần dần các cháu sẽ nghĩ ra rằng, thế giới chúng ta tựa như một đại gia đình thuộc nhiều dân tộc, và dù có sự dị biệt về tuổi tác, về địa vị xã hội, song các cháu cũng có thể tìm thấy một ít niềm vui trong khi đọc những bức thư này, vì lẽ đó tôi cũng có cảm hứng khi viết lại nó....
Thích Bách Thảo là một cô bé mồ côi được một võ sư Taekwondo có tài nhưng phải sống trong đau khổ, cô đơn bởi nỗi oan sử dụng chất kích thích trong thi đấu nhận làm đệ tử.
Do bản tính trung thực, cô cũng bị những kẻ giả dối trá đuổi ra khỏ võ quán. Sau được Tùng Bách quán chủ nhận làm đồ đệ. Trải qua những nỗ lực phi thường, Thích Bách Thảo từng bước trưởng thành, lập nhiều thành tích xuất sắc, được Vân Nhạc tông sư - võ sư Taekwondo số một thế giới - đích thân hướng dẫn. Cô đã bảo vệ được danh dự cho sư phụ Khúc Hướng Nam và chuẩn bị bước vào trận thi đấu quyết định giành tư cách tham dự giải Taekwondo quốc tế.
Câu chuyện cũng kể về tình yêu của cô. Bách Thảo đã may mắn có được tình yêu của ba người đàn ông tài hoa, xuất sắc. Mỗi người có cách thể hiện riêng nhưng đều yêu cô chân thành. Nhưng Bách Thảo sẽ chọn ai để đi cùng suốt cuộc đời?