Nhưng một đại võ tướng chẳng những chỉ có thể vận dụng ba thành pháp lực lại còn vì khế ước với Liễm mà phải nuôi dưỡng con của y, Long Cửu Huyền.
Nhưng tình cảm con người há có thể như khế ước hết hạn thì tan thành mây khói? Khi Long đế rốt cục hoàn thành lời hứa trong khế ước, hắn lại phát hiện mình khó có thể thoát khỏi đứa con đã trưởng thành.
Thanh đế và thiên đế, Long đế và Cửu Huyền, Mặc Trần và Dương Tranh, hồng trần cuồn cuộn, cho dù là tiên nhân siêu phàm nhập thánh cũng có hối hận vô pháp như nguyện…
Trong ấn tượng của cậu vệ sĩ Vệ Tiếu, Lưu Kình tuyệt đối là một thiếu gia đốn mạt tận cùng. Những gì cặn bã dơ bẩn, anh ta đều dính, những gì xấu xa tồi tệ, anh ta đều mang... Vệ Tiếu không thể ngờ có ngày vị thiếu gia hư hỏng ấy lại bước vào cuộc sống của mình một cách vi diệu như vậy. Để rồi qua từng tháng ngày gắn bó san sẻ, chiếc giường chia nửa, bát cháo chia phần, cùng nhau vượt bao phong ba bão táp, bao mưu hiểm nguy nan, tình cảm thương tiếc và ỷ lại đều hóa thành nỗi quyến luyến, vậy mà khi ngỡ rằng sắp chạm đến nhau, lại phải đối mặt với ly biệt.
Một Lưu Kình lột xác làm lại cuộc đời, một Vệ Tiếu bù đắp tổn thương bằng tất thảy bao dung, ai cần đau đáu xã hội gian khó, ai cần bận tâm nhân sinh thăng trầm... Hai tính cách khác biệt, hai cuộc đời bất đồng, cuối cùng thành bù đắp lẫn nhau, dạy nhau về cách sống, dạy nhau về tình người, bình bình lặng lặng quan tâm chia sẻ.
Hạnh phúc nhỏ nhặt cũng chỉ như thế mà thôi.
Cuộc đời, mộ hương thoang thoảng, hoa tam nguyệt quẩn quanh.
Giang hồ đột nhiên đồn đãi, giáo chủ Mộ Cẩm của Quang Hoa giáo sẽ thành thân với võ lâm đệ nhất mỹ nữ Sở Vô Sương, còn chân thành mời Trữ Nhược đến chung vui, chuyện này là thế nào?
Chú thích:
-‘Mộ hương’ (hương hoa cỏ trong chiều hoàng hôn) trong truyện là tên một loại hoa
-‘Hoa tam nguyệt’ lại là tên một loại côn trùng
-‘Có ích gì’ là tên một loại kịch độc
======
Đôi lời editor: Bộ này cốt truyện mới, không theo mô tuýp cũ thường gặp ở những truyện ngược luyến. Phải đọc tới gần cuối mới rõ được chân tướng mọi chuyện. Quả thật hao tổn tâm tư :’(.
-“Tình yêu rốt cuộc là gì? Yêu đã mất mà sao tình còn mãi?”
Vẫn như cũ, ta edit BE nhưng kết cục có thể gọi là hả lòng hả dạ chứ không phải kiểu cẩu huyết nên mọi người có thể an tâm *dụ dỗ*.
Nàng, người con gái tài nữ nổi tiếng kinh thành với cái tên “Cẩm tú Bồi Hồi”, với vẻ đẹp rực rỡ như hoa hồng, được cha anh yêu thương, cưng chiều, hoàng thượng thuởng thức. Sau khi thành thân, mang trong mình bào thai 5 tháng, người chồng của nàng – thế tử Hải Ninh Hầu tự tay bưng chén rượu độc theo chỉ dụ của Hoàng hậu đến cho nàng, với lý do, vì công chúa đệ nhất ở góa của đương triều nhìn trúng hắn. Sau chén rượu độc, nàng không chết, mất con, mất cả khả năng sinh đẻ, phụ thân từ quan, đưa nàng rời khỏi chốn kinh thành đầy rẫy mưu mô với những con người xấu xa đó. Mang theo khối thân thể bệnh tật rách nát, nàng rời đi.
Ba năm sau, nàng quay lại kinh thành với một kế hoạch trả thù hoàn hảo đến tận kẽ răng. Xen lẫn trong đó là những mưu mô xấu xa đoạt vị trong triều, liệu nàng có tránh khỏi được vòng xoáy vương quyền đó, liệu nàng có bảo vệ được gia tộc khỏi khả năng diệt tộc, liệu nàng có đủ niềm tin để yêu lại lần nữa, đủ can đảm để mở rộng lòng mình một lần nữa.
“Thực sự yêu nàng sâu sắc, là sẽ ở bên cạnh nàng dựng gian nhà tranh, làm bạn với nàng. Âm tinh tròn khuyết, sương phong vũ lộ, nở rộ hoặc điêu linh. Nếu đã yêu mến nhất, cây hoa hồng duy nhất, mặc kệ là diện mạo gì đều sẽ yêu nàng như lúc ban đầu, luyến tiếc thương tổn nàng dù chỉ một cánh hoa một chiếc lá, thậm chí là chiếc gai mỹ lệ sắc bén. Như vậy mới là cách yêu thương thực sự, mới chân chính có được gốc cây Bồi Hồi rực rỡ đầy gai kia.“
Lời Editor: Ai mà nghĩ truyện này ngược là hoàn toàn sai lầm nhé, truyện không hề ngược, chỉ là quá trình chị ấy trả thù và yêu nam chính thôi. Tất nhiên nam chính không phải là chồng cũ. Nhất là cách chị trả thù… nói sao nhỉ, rất thâm và rất ác.