Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã ngàn năm, vạn năm. Không ai hay biết, nhân loại bắt đầu, một thời đại chuyển biến, chớp mắt đã che phủ thời gian kéo dài của lịch sử. Biển cả trước đây đã thành ruộng dâu, thung lũng ngày trước đã nhô cao thành núi. Những điều này đã chuyển biến trong lúc lơ đãng, từ cổ chí kim, có được bao nhiêu người từng chứng kiến sự thay đổi của năm tháng?
Núi cao khe sâu, thung lũng bình nguyên, sông lớn hồ rộng, vùng đất băng tuyết cực địa, tất cả đều biến đổi, nhưng từ trước đến nay, có vật gì tồn tại mãi không biến đổi? Vận động chính là thay đổi, vạn vật thế gian đều vận động, có tồn tại sự vĩnh hằng bất biến hay không đây?
Có người nói tình yêu chính là vĩnh cửu không thay đổi, nó có thật sự vĩnh cửu chăng? Có người nói niềm tin sẽ vĩnh hằng bất biến, điều này có thật là chân lý không? Có người nói sinh lão bệnh tử là vĩnh hằng bất biến, ai có thể khẳng định trên thế gian không có người bất tử?
Truyền thuyết khiến người ta say đắm, nhưng đằng sau truyền thuyết lại ẩn chứa không ít đau thương người ta không biết phải không?
Đây chính là một không gian thần bí, rộng rãi không bờ bến, hệt như tồn tại từ xa xưa, nhưng đã lại đã trải qua không ít biến đổi.
Một cuộc ly dị đã chia cắt họ…
… hiểm nguy sẽ lại gắn kết họ
Nikki: nữ nghệ sĩ bốc đồng, và Sebastian, nghệ nhân làm đàn, – họ gặp nhau và trúng tiếng sét ái tình, bất chấp tính cách và hoàn cảnh xuất thân hoàn toàn trái ngược…
Rồi tình yêu nồng thắm bao nhiêu thì khi tan vỡ những oán hận cũng mãnh liệt bấy nhiêu. Hai người chia lìa, mỗi người nuôi dạy một đứa con…
Bảy năm ròng rã trôi qua…Cho đến một ngày, cậu con trai ở tuổi mới lớn của họ mất tích một cách bí ẩn…
Nikki và Sebastien tìm đến nhau, lao vào một cuộc rượt đuổi tưởng chừng không có hồi kết, không biết mình là người chủ động hay bị động…
Một cuộc phiêu lưu kinh dị, ngạt thở, nối dài từ các đường phố Paris đến rừng rậm Amazon..
Nhờ đó, những gì sâu đậm thầm kín nhất tưởng chừng vĩnh viễn mất đi đang dần trở lại trong trái tim họ…
Nhận định
“Bảy năm sau… u tối hơn những tác phẩm trước đó của Guillaume Musso. Một cuốn tiểu thuyết kinh dị nhuốm màu bạo lực, nhưng vẫn vô cùng lãng mạn.” - Le Monde
“Một cuốn tiểu thuyết trinh thám kinh dị ly kỳ đến ngạt thở và đáng tin cậy từ đầu chí cuối. Guillaume Musso đã trở thành ông hoàng của thể loại này.” - Bernard Thomasson, France Info
“Guillaume Musso có khả năng ít ai bì kịp trong việc pha trộn các tình tiết đầy cảm xúc với nền tảng trinh thám.” - Le Progrès
“Hiện tượng của ngành xuất bản Pháp đã viết nên một cuốn tiểu thuyết kinh dị tuyệt hay với tiết tấu nhanh và khai thác tối đa các sắc màu cảm xúc, đưa độc giả chu du đến tận cùng thế giới.” - Le journal du Québec
Cảnh báo
Nữ chính não tàn, bánh bèo. Cẩu huyết ngập trời.
Cảnh báo: Nữ chính não tàn, bánh bèo. Cẩu huyết ngập trời.
Nàng là Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc, nàng đã từng là tam tiểu thư của Âu Dương Gia ở vương triều Lung Nguyệt, tuyệt sắc khuynh thành, nhưng lại là đứa bé ngốc có khả năng yếu kém và là cỗ máy giết người máu lạnh nhất mang mã số 732, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì không tiếc điều gì.
Trong một đêm Âu Dương thế gia bị diệt môn, tỷ tỷ xinh đẹp mất đi tung tích, muội muội ngây thơ phải chịu lưu lạc phong trần, chịu khổ bán thân. Một vị khách quý thần bí bỏ ra vạn lượng hoàng kim để mua một đêm của nàng. Mặc áo ngủ bằng gấm đi vào Cẩn Vương phủ. Lấy minh châu làm đèn, bạch ngọc làm giường.
Nam tử tóc trắng từ trên cao nhìn người nằm trên giường ngọc, trên khuôn mặt tuấn mỹ nổi lên ý cười: “Sùng Hoa, ta đã nói với nàng, đừng bao giờ để cho ta bắt được nàng.” Không có bối rối, chỉ có một tia khó hiểu trong đôi mắt lạnh lùng...
Một thước lụa trắng lướt xuống, nam tử tóc trắng chống cằm, nghiêng người dò xét nàng, ý cười nổi bên môi, nói:
“Bỏ áo ngủ bằng ngấm của nàng ra nghiệm hồng. Nếu còn lạc hồng liền để cho nàng đi Tiêu Sắt viện , nếu không còn thì thưởng cho các ngươi.”
Chỉ là, không nghĩ tới thị vệ cận thân vừa tiến đến, máu văng khắp nơi.
Nam tử tóc trắng quay đầu chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, thình lình môt cây chủy thủ đâm thẳng đến cổ họng của mình. . . . . .
Giọng nói lành lạnh, không nóng không vội, không hoảng hốt không sợ hãi, “Còn muốn nghiệm hồng sao?”
Nam tử tóc trắng càng mang theo ý cười nói:
“Vậy thì do ta tự mình nghiệm. . . . . . Sùng Hoa.”
Ngón tay thon dài, mơn trớn từng chút trên thân trắng noãn. . . . . .
***
Ngàn năm một giấc chiêm bao, chỉ vì một mình nàng mà tỉnh.
Với những tình tiết mới lạ hơn so với những bộ truyện xuyên không trước đây, Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc của tác giả Nha Tiểu Quyển hứa hẹn sẽ có những tình huống bất ngờ vô cùng thú vị cho bạn đọc.
“Hoàng Thượng, người đem đóng kỹ viện chẳng phải là buộc nam nhân đi thiến sao”, trừng mắt nhìn bạo quân đang nghiêm mặt, Tiểu Thiên vô tội mà mở miệng nói.
Trời ạ, xuyên qua thì cũng xuyên qua rồi, đổi lại khi xuyên qua lại thành một hoàng hậu đáng thương bị chính lão công hoàng đế của mình đánh. Sau khi đánh xong, còn bị tên bạo quân này ném vào trong lãnh cung.
Thật vất vả nghĩ biện pháp để hắn đuổi nàng ra khỏi cửa, tưởng rằng cuộc sống sẽ tiêu sái, thích ý rồi. Không nghĩ tới nàng chẳng qua là dùng tiền của hắn, giả trang thành khách làng chơi đi kỹ viện bao mỹ nữ mà thôi, như vậy mà hắn cũng e ngại sao?
Đến kỹ viện bảo về nàng không về, hắn trực tiếp đem kỹ viện đóng cửa! Chẳng nhẽ làm hoàng đế như hắn thực rảnh rỗi lắm sao?
“Không, chắc rằng bạn Côrretti của con, cũng như Garônê, không bao giờ lại trả lời bố mình như con đã trả lời bố tối hôm qua. Enricô ạ. Sao lại có thể thế được nhỉ? Con phải hứa với mẹ rằng từ nay trở đi sẽ không thể xảy ra việc như vậy nữa.
Mỗi lần mà bố con mắng và con sắp sửa càu nhàu một lời không tốt, thì con hãy nghĩ đến cái ngày, mà ngày ấy chắc chắn sẽ đến không tránh được, cái ngày mà nằm trên giường bệnh sắp chết, bố cho gọi con lại mà nói: “Enricô, bố vĩnh biệt con”.
Ôi, con yêu của mẹ, khi con nghe giọng nói của bố lần cuối cùng, và cả rất lâu về sau nữa, con sẽ tự hỏi làm sao mà mình có thể thiếu lễ độ với bố được! Lúc đó con sẽ hiểu rằng bố bao giờ cũng là người bạn tốt nhất của con; rằng khi bắt buộc phải phạt con thì chính bố lại đau khổ hơn con, và không bao giờ bố làm cho con phải khóc mà không phải để chữa những thói xấu của con. Đến lúc đó, con sẽ khóc, con sẽ hối hận!
Ôi, con yêu của mẹ, khi con nghe giọng nói của bố lần cuối cùng, và cả rất lâu về sau nữa, con sẽ tự hỏi làm sao mà mình có thể thiếu lễ độ với bố được! Lúc đó con sẽ hiểu rằng bố bao giờ cũng là người bạn tốt nhất của con; rằng khi bắt buộc phải phạt con thì chính bố lại đau khổ hơn con, và không bao giờ bố làm cho con phải khóc mà không phải để chữa những thói xấu của con. Đến lúc đó, con sẽ khóc, con sẽ hối hận!
Con thử nghĩ đối với bố nỗi đau đớn sẽ như thế nào khi đáng lẽ gặp ở con tình thương yêu, thì chỉ thấy vẻ lạnh nhạt và sự bất kính! Con đừng bao giờ phạm lại cái tội vô ơn bạc nghĩa khủng khiếp ấy nữa. Hãy nhớ rằng, ở đời này chẳng có gì bất diệt, và có thể sang năm, hay tháng sau, hay biết đâu ngày mai… con sẽ mất bố, trong khi con còn bé dại…
Ôi! Enricô đáng thương của mẹ, bây giờ con sẽ thấy bao nhiêu biến đổi xảy ra chung quanh con! Cái nhà này sẽ trống trải như thế nào với mẹ tội nghiệp của con mặc toàn màu đen. Đi đi, con ạ, đi gặp ngay bố đang ở trong phòng làm việc; con hãy bước vào, nhẹ nhàng trên đầu ngón chân, áp trán con vào đầu gối bố và xin bố tha lỗi cho con.
Mẹ của con.”
Trích "Những Tấm Lòng Cao Cả”
Chúng ta biết gì về con em mình trong một ngày, một tuần, thậm chí một năm khi chúng ở trường học, giữa thầy cô và bè bạn? Đọc "Những Tấm Lòng Cao Cả”, chúng ta sẽ hiểu thêm về tâm sức của "những người chở đò", hiểu thêm sự cần thiết và quan trọng của mối liên hệ giữa gia đình, nhà trường, xã hội để giáo dục con em mình trở thành một công dân tốt. Giáo dục phải tiến hành có nghệ thuật, và nghệ thuật văn chương là công cụ giáo dục tốt. Và sự thành công của E.D Amicis là ở đó...
Cuộc vật lộn giữa thiện và ác tiếp tục khi Bobby Pendragon theo chân Saint Dane đến lãnh địa Zadaa. Tên ác quỷ Lữ Khách đã dùng ảnh hưởng của hắn để nhen nhúm ngọn lửa bất mãn giữa hai bộ tộc văn minh nhất trên Zadaa: Rokador và Batu.
Zadaa cũng chính là quê hương của Loor - một chiến binh Batu. Ngăn chặn nỗ lực huỷ diệt Zadaa của Saint Dane là nhiệm vụ khó khăn mà Loor và Pendragon phải cùng nhau gánh vác.
Nhưng trong lúc truy đuổi Saint Dane, Pendragon bắt đầu phát hiện ra những đổi thay nơi chính mình. Không còn là một nhóc nghịch ngợm, khoái mấy trò vui nhộn hào hứng, Pendragon đã trở thành một chàng trai trẻ, bắt đầu xem cuộc truy đuổi này có ý nghĩa lớn hơn nhiều những cuộc phiêu lưu mạo hiểm.
Anh cũng hiểu rằng, là Lữ khách nghĩa là anh sở hữu những quyền năng lạ lùng mà không người bình thường nào có được. Và anh hiểu rằng mình đã… yêu - một tình yêu sâu đậm, mãnh liệt… Zadaa - Thử thách thứ sáu của chàng Lữ khách Pendragon.đó để giải cứu lãnh địa khỏi bị diệt vong. Pendragon phải thắng nếu không toàn bộ Halla sẽ chao đảo.
Bối cảnh của truyện là vào thời Đông Tấn (317-420)
Loạn bát vương làm nhà Tây Tấn suy yếu trầm trọng. Hàng loạt tông thất có thế lực và tài năng bị giết, khiến hoàng tộc khủng hoảng nhân sự không có người phò trợ. Chiến tranh xảy ra khiến nhiều vùng bị tàn phá. Các bộ tộc ngoại vi thừa cơ xâm nhập và làm loạn Trung Hoa.
Do khủng hoảng nhân sự, các vị vương nhà Tấn phải dùng tới các tướng sĩ người “Hồ” và họ nhân đó phát triển thế lực. Một bộ tướng của Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh (tham chiến bát vương) là Lưu Uyên[1] đã lớn mạnh trong lúc các sứ quân họ Tư Mã giết hại lẫn nhau. Khi loạn bát vương chấm dứt, Tư Mã Dĩnh đã bị giết; trong 8 vương chỉ còn lại Đông Hải vương Tư Mã Việt nắm quyền trong triều.
Lưu Uyên phát triển thành cánh quân độc lập. Năm 304, Uyên xưng làm vua, lập ra nhà Hán, sử gọi là Hán Triệu. Uyên mang quân đánh chiếm đất nhà Tấn. Trước khi Lưu Uyên nổi dậy, Lý Đặc, Lý Hùng ở Tây Thục đã nổi lên chống Tấn từ năm 302, cát cứ Tây Xuyên mà nhà Tấn không còn khả năng quản lý. Tháng 11 năm 306, Huệ Đế Tư Mã Trung bị giết, Hoài Đế Tư Mã Xí được lập lên thay. Nhà Tấn không dẹp nổi sự làm loạn của các ngoại tộc người Hồ tràn lan khắp trung nguyên.
Năm 310, Lưu Uyên chết, con là Vũ Đế Lưu Thông lên thay. Năm 311, Thông tấn công kinh thành Lạc Dương, bắt sống Tấn Hoài Đế và nhiều triều thần nhà Tấn. Trong cuộc tấn công của Lưu Thông, quân Tấn thất bại nhanh chóng do không đủ mạnh và các sứ quân nhà Tấn đều chỉ nhân loạn lạc để phát triển cơ đồ riêng, không có bụng cứu vua. Vua Tấn bị bắt nhưng vẫn không ai lập vua thay để có chính lệnh điều khiển “thiên hạ” cứu vãn tình thế. Mãi tới năm 313, nghe tin Hoài đế bị Lưu Thông giết hại, một bộ phận triều thần lập Tư Mã Nghiệp lên nối ngôi ở Tràng An, tức là Tấn Mẫn Đế. Năm 316, Lưu Thông lại đánh chiếm Tràng An bắt sống Mẫn Đế. Tấn Mẫn Đế làm tù binh rồi bị Lưu Thông giết chết. Nhà Tây Tấn diệt vong. Tồn tại từ năm 265 đến năm 316
Trong lúc ấy thân thuộc nhà Tấn bỏ chạy từ phía bắc về phía nam và tái lập nhà Tấn ở thành Kiến Khang, nằm ở phía đông nam Lạc Dương và Trường An, gần Nam Kinh ngày nay, dưới quyền Lang Nha Vương (琅邪王) Tư Mã Tuấn. Các họ lớn ở đó gồm có Chu 朱, Cam, Lữ, Cổ, Chu 周 ủng hộ Lang Nha Vương tự phong làm vua, tức là Nguyên Đế của triều Đông Tấn (東晉, 317-420) khi tin tức về việc Trường An thất thủ bay tới phương nam. Bởi vì các vị vua triều Đông Tấn thuộc dòng dõi Lang Nha vương, vốn là chi dưới trong họ Tư Mã, các nước Ngũ Hồ đối nghịch không công nhận tính chính thống của nó và lúc ấy họ gọi Tấn là "Lang Nha".
Chính quyền Đông Tấn quân phiệt và đầy mâu thuẫn tồn tại 104 năm. Trong thời kỳ đầu, chính lệnh ở miền bắc đã mất nhưng một số tướng lĩnh giữ thành phía bắc vẫn theo nhà Đông Tấn mà chống Ngũ Hồ như Lưu Côn, Lý Củ, Vương Tuấn. Trong khi đó ở miền nam, trong số các tướng lĩnh, một số người cũng muốn bắc phạt để dẹp loạn Ngũ Hồ (điển hình là Tổ Địch), nhưng vì nội bộ luôn chứa đựng mâu thuẫn nên không thể tiến hành chính sách bắc phạt trường kỳ, do các tướng lĩnh địa phương gây loạn, điển hình là hai cuộc nổi loạn Vương Đôn và Tô Tuấn. Do không có sự phối hợp đủ mạnh của miền nam, các thành phía bắc dần dần bị cô lập và cuối cùng bị quân Ngũ Hồ đánh chiếm. Có mấy lần Đông Tấn có cơ hội bắc phạt tốt, như lúc Hán Triệu bị quyền thần Lặc Chuẩn tiêu diệt (319) hay nhà Hậu Triệu bị Nhiễm Mẫn tàn phá (350) nhưng vì nội bộ lục đục nên Đông Tấn không thể làm cuộc "trung hưng"...
Sau lưng họ là tiếng mưa chạm xuống biển khơi. Là cây cầu cổ xưa đã tiêu tan cùng phong hoa thời đại cũ. Là cả những người đàn ông không nên yêu nhưng đã án ngữ ở một chỗ vĩnh hằng trong tâm hồn họ.
Họ đẩy lại hết, băng mình vào những chuyến đi xa. Mỗi điểm đến mới là một cánh cửa dẫn họ lại gần với nội tâm, với sự nhận biết bản thân, với nguồn cội khai sinh… Đi và soi lại mình trong thế giới, cũng soi cả thế giới bằng tâm hồn mình.
Những chuyến di chuyển vật chất của họ, bởi vậy cũng chính là cuộc du hành của tâm tưởng.
Những năm gần đây An Ni Bảo Bối sáng tác đã thưa đi, nhưng tinh thần về viết và đi của cô vẫn quán xuyến như nhất trong từng tác phẩm. Vẫn những mối tình và trắc trở của cuộc sống thành đô. Những đàn ông đàn bà cô đơn và khao khát. Những dục vọng phải đánh đổi và trả giá. Những linh hồn vừa tỉnh táo vừa đa cảm. Cùng những bất an không nơi xoa dịu. Đi để tìm kiếm. Viết để chiêm nghiệm. Trang sách để sẻ chia, không kêu gọi, nổi loạn, nhưng vẫn thẳm sâu, nhẹ nhàng, đằm thắm…
Xuân yến. Có lẽ, sau những hành trình tìm kiếm và lãng quên, một bữa tiệc mùa xuân là cần thiết, hầu thanh tẩy những bụi bặm tổn thương.
Nếu như các bạn đã từng là fan đọc của Tiên Nghịch, hay từng đọc qua bộ Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc.
Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.
Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?
Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u.
Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người.
Kì Nhạc, giới tính nam, thích phụ nữ, mắc bệnh tim bẩm sinh nên chết sớm, nhưng ông trời trêu chọc, linh hồn của cậu nhập vào thân thể của tiện thụ. . .
Cánh cửa thế giới mới được mở ra.
Lúc mở mắt, Kì Nhạc phát hiện mình vẫn còn nằm trong cái bệnh viện kia, có điều đã xảy ra chút vấn đề nhỏ.
Mọi người giải thích nghi vấn cho cậu: “Cậu là gay.”
Kì Nhạc: “. . . . . .”
Mọi người: “Cậu là 0, cũng chính là người bị đè.”
Kì Nhạc: “Nói láo! Ông là trai thẳng!
Mọi người tiến lên vỗ vai cậu: “Vậy đánh cược đi, đàn ông trên thế giới đều có thể biến từ cong thành thẳng, nhưng còn cậu thì không.”
Kì Nhạc giận đến phát run: “Cứ đợi đấy!”
Mọi người nhắc nhở: “Lúc cậu tỏ tình làm lớn lắm, bây giờ ai cũng biết cậu là gay, làm gì còn cô nào thích cậu"
Inheritance (Di Sản Thừa Kế) là cuốn sách thứ tư và cuối cùng trong bộ Inheritance Cycle của nhà văn người Mỹ Christopher Paolini.
Inheritance (Di Sản Thừa Kế) bắt đầu khi quân Varden tấn công Belatona, một thành phố của Đế quốc. Trong trận chiến, Saphira, cô em rồng của Eragon, suýt bị giết chết bởi một Dauthdaert (ngọn giáo chết chóc) có tên là Niernen - vốn là một vũ khí được chế tạo từ thời Chiến tranh Rồng nhằm phá hủy hàng rào bảo vệ ma thuật và tiêu diệt rồng. Belatona nhanh chóng bị Varden nắm giữ, và sau đó một mối liên hệ đồng minh được thành lập giữa Varden và các ma mèo. Grimmr (vua của các ma mèo) yêu cầu một vị trí bên cạnh ngai vàng ở Urû'baen nếu Varden chiến thắng cho cái giá của sự liên minh này.
Sau đó, người anh họ Roran của Eragon được giao cho nhiệm vụ khó khăn là đánh chiếm thành phố Aroughs. Roran liều mình thực hiện kế hoạch táo bạo của mình và Aroughs bị khuất phục, mặc dù quân của Roran bị thương rất nhiều. Roran quay trở lại khi Varden đã tiến đến Dras-Leona và đang lên kế hoạch tấn công thành phố này. Murtagh và con rồng Thorn của hắn đang bảo vệ tại đây, do đó Varden không có cơ may nào để tấn công thành phố trực tiếp. Học giả Joed tìm ra thông tin về lối vào của hệ thống cống rãnh xây dựng dở dang dưới lòng thành phố. Tin vào giả thuyết về sự tồn tại của đường hầm bí mật này, Eragon dẫn đầu một nhóm nhỏ (gồm Eragon, Arya, bà lang Angela, mèo ma Solembum, và một thần tiên vệ sĩ tên Wyrden) tiến vào thành phố để mở cổng thành cho quân Varden…
Mới ngày nào Eragon - Khắc tinh của Tà Thần - chỉ là một cậu bé nông dân nghèo khổ và Saphira - con rồng của cậu chẳng gì khác hơn là một hòn đá xanh dương trong rừng. Vậy mà giờ đây, số phận của cả dân tộc đặt lên vai cả hai. Những tháng ngày được huấn luyện, những trận chiến chinh đã đem về vinh quang và hy vọng nhưng Eragon và Saphira cũng phải gánh chịu những mất mát đau lòng. Nhưng cuộc chiến thật sự vẫn còn ở phía trước: trận đấu với Galbatorix.
Eragon và Saphira đã tiến xa hơn trong tưởng tượng của bất kỳ ai. Nhưng hai anh em có thể lật đổ nhà vui tàn ác, dành lại công lý cho đất nước Alagaesia không? Cái giá phải trả là gì?