Cuộc sống, không phải cứ muốn là được, cứ nuôi hy vọng là sẽ thành công. Tôi cũng muốn sống một cuộc sống tươi đẹp như bao người kia, cũng muốn đến bên cạnh, trò chuyện, hỏi han, chăm sóc cô gái ấy, cũng muốn được an nhàn đón một cái Tết đầy ý nghĩa bên gia đình và người thân,… Nhưng tất cả không như tôi muốn! Từ “ước mơ” hình như quá xa vời, mãi mãi không xuất hiện trong cuộc đời tôi…
Ngày ấy nắng nhạt, ánh mặt trời hắt lên vai tôi, nhưng trong lòng tôi có một cảm giác vô cùng khó chịu. Cô ấy đi rồi, đi thật rồi! Ước mơ bao nhiêu năm sống vì chính nghĩa của chúng tôi cuối cùng đổi được cái gì? Cô ấy hy sinh vì bắt tội phạm buôn bán trẻ em, cả đội cảnh sát chúng tôi thức trắng mấy đêm, cuối cùng trình toà chỉ ấm ức nghe câu “Chưa đủ chứng cứ, nghi phạm vô tội, phóng thích tại chỗ!”. Thật nực cười biết bao nhiêu, đúng không?
Năm thứ ba biến thành Zombie, Tiết Linh trà trộn trong đám Zombie du đãng thì bất ngờ gặp phải một đoàn xe tiêu diệt Zombie.
Thời gian đầu Lam Hạo Nguyệt không hề thích chàng thiếu niên ấy.
Chàng tự kiêu, mắt cao hơn trán, không xem cảm nhận của người khác ra gì, thậm chí chẳng thèm nhìn thẳng vào mắt nàng lấy một lần.
Mãi cho đến đêm trăng ấy, nàng ngã trong rừng, quần áo luộm thuộm xốc xếch, chàng thiếu niên nghe động mà tới, nhưng chẳng hề có ý tránh né mà đi thẳng đến.
Lam Hạo Nguyệt trách móc, giận chàng ngạo mạn vô lễ.
Lúc này chàng mới từ tốn bảo: “Cô yên tâm, mắt tôi đã mù.”
Dưới núi Nga Mi, nàng ngạc nhiên hỏi: “Tại sao sư huynh, sư tỷ của anh đều xuất gia hết vậy?”
Chàng vẫn bình tĩnh như trước, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cô không biết Thần Tiêu cung vốn là nơi Đạo gia thanh tu?”
Chàng không cha không mẹ, chẳng biết tại sao có mặt trên đời, cũng không hiểu tình yêu là gì, chỉ biết luyện kiếm, tu đạo.
Như hồ sen xanh, tĩnh mịch lững lờ.
Thơ rằng:
Không dùng hai mắt nhìn tục nhân,
Năm sông bốn biển, vẫn một thân.
Sâu thẳm động tiên, không người đến,
Đào trên lạch kia, đã mấy xuân?
Thể loại : Đam mỹ, hiện đại đô thị, nhất công nhất thụ, tiểu mèo hoang VS bạo lực nữ vương công, HE.
Hệ Liệt : bar Noble
Các bộ cùng hệ liệt : Huynh đệ cấm chỉ ( Boss Đoan Mộc Trữ)
Edit : Tiểu Nguyệt
Phỉ Ngâm Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Quý Lạc là ở sở cảnh sát.
Khi đó ngồi cùng Quý Lạc là một vị quý công tử vốn có chút danh tiếng trong thương giới.
Bộ dạng lớn lên nhìn không tồi, chính là mí mắt phù thũng, khóe miệng hời hợt, vừa nhìn liền hay do miệt mài quá nhiều. Người kia suy yếu tựa ở trên ghế, ngữ khí oán hận: “Ta muốn cáo hắn, ta muốn cáo hắn!”
“Còn có khí lực nói chuyện? Thể lực không tệ nha!” .Ở bên cạnh, Quý Lạc với mái tóc vàng, cười nhạo một tiếng, lộ đầy răng nanh nhỏ. Mặc trên người kiện áo mỏng màu đen, che không được ít nhiều cảnh xuân lộ ra. Dây xích dài mảnh sáng lên trên sắc da nhưng thật ra đem thắt lưng nềm dẻo của cậu đè nén bất kham gập lại, sinh ra vài phần khiêu khích cùng với ý tứ hàm xúc mê hoặc.
“Hoàng Thượng, người đem đóng kỹ viện chẳng phải là buộc nam nhân đi thiến sao”, trừng mắt nhìn bạo quân đang nghiêm mặt, Tiểu Thiên vô tội mà mở miệng nói.
Trời ạ, xuyên qua thì cũng xuyên qua rồi, đổi lại khi xuyên qua lại thành một hoàng hậu đáng thương bị chính lão công hoàng đế của mình đánh. Sau khi đánh xong, còn bị tên bạo quân này ném vào trong lãnh cung.
Thật vất vả nghĩ biện pháp để hắn đuổi nàng ra khỏi cửa, tưởng rằng cuộc sống sẽ tiêu sái, thích ý rồi. Không nghĩ tới nàng chẳng qua là dùng tiền của hắn, giả trang thành khách làng chơi đi kỹ viện bao mỹ nữ mà thôi, như vậy mà hắn cũng e ngại sao?
Đến kỹ viện bảo về nàng không về, hắn trực tiếp đem kỹ viện đóng cửa! Chẳng nhẽ làm hoàng đế như hắn thực rảnh rỗi lắm sao?