Thặng nữ: Thặng nghĩa là dư thừa, thặng nữ ở đây là “gái ế”, nói giảm nói tránh thì là “những cô gái vẫn còn độc thân” o(´^`)o =))
Đây là một câu chuyện girl love nhẹ nhàng, độ "thanh thủy" vừa phải.
Vì sao mình chọn edit bộ này?
1. Vì Lạc Khuynh là tác giả mà mình thích nhất, mình đã thề với lòng trong sự nghiệp edit nhất định phải ôm ít nhất một bộ của Lạc Khuynh mới hả dạ! o(≧▽≦)o
2. Đây có thể xem là bộ ngắn nhất trong những bộ đã hoàn mà Lạc Khuynh viết (Mấy bộ như Đại Thú Tân Nương, Cách Cách Lai Liễu, Gả Cho,. . . toàn gần 100 chương hoặc hơn), đối với một đứa lười chảy thây như mình thì độ dài cỡ này là thích hợp. (nhiêu đây chương leo cũng đủ đuối rồi ~) ╮(╯▽╰)╭
3. Độ “thanh thủy” phù hợp với mình, không quá nặng cũng không quá nhẹ.
Xà thân khai linh
Bất cầu thông thiên triệt địa
Chích nguyện thoát thử yêu thân
Ngưỡng quan tinh nguyệt nạp thanh linh
Du tẩu nhân gian thể thiên tâm
Tâm trung nhất lũ chấp trứ niệm
Du du thiên tái thành đạo kiếm
Trảm tẫn vọng niệm!
Tạm dịch:
Thân rắn mở linh
Chẳng cần thấu trời hiểu đất
Chỉ mong thoát khỏi thân yêu
Ngắm nhìn tinh nguyệt nạp khí thanh
Đi trong nhân gian nghiệm đạo trời
Trong lòng giữ lại tia chấp niệm
Trải qua trăm năm thành đạo kiếm
Chém hết tưởng niệm!
Lời dịch giả:
Thân Vẫn Chỉ Tiêm là tác giả tiên hiệp bậc nhất của Trung Quốc, truyện của lão theo ta có thể tóm gọn trong mấy câu sau: "Huyền diệu mê ly, kì ảo phiêu bồng, quỷ kế đa đoan, lạnh lùng tàn nhẫn". Riêng câu cuối là để miêu tả giọng văn của lão, cái lạnh tràn ngập trong mỗi câu mỗi chữ. Không phải trong truyện của lão chỉ có chém giết hay cày cuốc, ngược lại nó thấm đẫm tình người nhưng giọng văn của lão rất lãnh tĩnh, giống như ta nhìn vào mặt hồ phẳng lặng, dưới mặt hồ kia là những cảnh tượng kinh tâm động phách hoặc thê lương đau đớn nhưng bề mặt của nó vẫn lặng thinh không một gợn sóng khiến ta cảm giác dược sự quỷ dị. Kiếm chủng là tác phẩm đầu tiên của Thân Vẫn Chỉ Tiêm và mới được chấp bút viết tiếp vào thời gian gần đây. Truyện kể về cuộc đời của Kim Tượng Đế một con kim xà khai linh vật lộn để thành "đạo", đây là câu truyện về sự trưởng thành.
Chú ý:
Truyện Thân Vẫn khó phân thiện ác nên đừng ghét vai phản diện vì họ là kẻ thù của nhân vật chính, ngược lại hãy chú ý vào cách họ được xây dựng khi đó ta sẽ thấy được cái tài tình của tác giả. Người đọc cũng nên quen với cái lạnh của Thân Vẫn chớ để lão hút vào mạch truyện của mình bởi vì các nhân vật trong truyện của lão có thể ra đi rất đột ngột, khiến ta cảm thấy hụt hẫng, thậm chí là sốc (ai đã đọc những bộ như Nhân Đạo Kỷ Nguyên hay Hoàng Đình sẽ hiểu điều ta nói).
Rắn với chuột là thiên địch, không sai, nhưng đâu có quy định nào nói nó nhất định phải ăn đâu!
Rất quá đáng! Nó phải kháng nghị, nó phải bỏ nhà ra đi!
…
Vốn cũng giống như trước kia ra ngoài buôn bán, Tô Hoán Hoa không nghĩ đến, cuối cùng ở trên xe lại nhìn thấy thủ phạm khiến mọi người phải tìm đến long trời lở đất – Tiểu Lục ngốc.
Nhưng mà hiện tại xe ngựa đã rời xa Trích Tinh Lâu cả trăm dặm rồi, cũng không ai dám đưa con “xà vương” này về nhà, hắn không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể mang Tiểu Lục theo bên người.
Chỉ là không nghĩ tới Tiểu Lục cứ dần dần quấn quít lấy hắn, mà hắn… dường như cũng dần dần yêu mến con rắn ngốc này…