Sau những bi kịch đó Nam Huyền và Tiểu Mộc cưới nhau, nhưng cũng có rất nhìu bi kịch kinh khủng xảy ra với hai người..
Không ai hiểu
Chẳng ai hay
Nhiều năm về trước
Thiếu niên mang trên lưng niềm căm hận cường liệt, nỗi bi ai không người thấu hiểu… cùng một mảnh kí ức bị lãng quên…
“Hắn nói, ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận
Hắn nói, một ngày nào đó, ta sẽ cho các ngươi những kẻ đả thương ta trả giá thật nhiều
Hắn nói, từ nay về sau tâm ta đã chết…”
Hắn tên… Hách Liên Cô Tuyết
“Đa tình công tử”
“Thánh thủ độc tiên”
Đó là những danh hiệu thế nhân chỉ dùng cho một người
Nam Cung Lộng Nguyệt… giáo chủ Nhật Nguyệt Giáo
Sát khí độc lãnh, hương sen nhàn nhạt
Tuấn nhan tà mị mà tao nhã
Tử sắc phượng nhãn tà tứ đa tình
Bạch y, tử phát, phong tư cao ngạo tôn quý, thân hình mờ ảo tựa tiên ảnh
Chấn hồn đoạt phách!
Nam Cung Lộng Nguyệt…
Lộng Nguyệt..
Nguyệt.
Mười năm chờ đợi mòn mỏi một bóng hình
Đau hắn, sủng hắn, thương hắn… tất cả vì hắn
Hắn không biết
Hắn không hiểu
…Bởi vì… hắn đã quên
“Ta Nam Cung Lộng Nguyệt cả đời có hai chuyện may mắn nhất
Một chuyện, là thật lâu thật lâu trước kia, ta đã gặp hắn
Một chuyện, là ta đã dùng tất cả sinh mệnh đi thương hắn”
~oOo~
Hai yêu tà nam tử khinh cuồng tà tứ, ngạo nghễ đứng trên đỉnh thiên hạ.
Một lần gặp gỡ, trở thành ký ức dây dưa cả đời, ràng buộc khắc sâu tận linh hồn
Tử nhãn hồng đồng nhìn nhau, lẫn nhau trong mắt chỉ có đối phương.
Là địch nhân, cũng là ái nhân
Mang trên mình một tầng cấm kỵ, sở thụ thiên địa nguyền rủa.
Hắn không nên lại gần nàng.
Hắn là ma quỷ ẩn sâu trong lòng bóng tối,
Hèn mọn, đê tiện, dơ bẩn. . . .
Vì ẩn tránh, hắn đã quyết định quên đi tất cả . . . . Cho đến khi thấy nàng,
Nàng giúp hắn tìm lại sự tự tôn, tìm lại được niềm vui,
Trong vực sâu u ám không đáy kia, chỉ có nàng là tất cả.
Nếu là vì nàng, cho dù bị ánh mặt trời chói chang đốt cháy, hồn bay phách tán, hắn cũng cam lòng.
Hắn muốn có được nàng, bảo vệ nàng, độc chiếm nàng,
Bởi vậy hắn khát vọng sức mạnh, tin vào lời mê hoặc của Vu nữ.
Ai ngờ, khi hắn có được sức mạnh lại để mất nàng. . . .