Giới thiệu:
Tôi xuyên thành nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm, nhưng khác với người khác, tôi mang theo cả đồng nghiệp trong công ty cùng xuyên qua.
Hiện tại, tôi phải dẫn toàn bộ đồng nghiệp đi... hầu hạ thị tẩm.
Tôi là người ngoài hành tinh và đã sống lại dưới thân phận thành một thợ săn cấp F và không hề có trí nhớ của vật chủ.
Má, thân thể này chết vì chết đói sao!!!
Con đang bò bò có tám chân và hai cái râu này chắc ăn được đấy. (con gián)
[Tôi đã tái sinh thành một Thợ săn hạng F.
… Nhưng sao mọi người lại nhìn tôi như vậy!!!.]
Thể loại: nam chủ không tình yêu - hầm ngục - cuộc sống của người ngoài hành tinh ở trái đất
Tôi tham gia một chương trình tạp kỹ có sự tham gia của các cặp mẹ kế con chồng.
Tất cả các khách mời đều cố gắng thể hiện mặt hòa thuận và tích cực của mối quan hệ nhạy cảm này. Người nào người nấy đều cố gắng để chứng tỏ mình là những người rất mực hiền lương thục đức, khôn khéo mọi bề.
Nhưng cô con gái nhà tôi lại khác.
Con bé thường lén lút nhét gián vào giày tôi, sau khi gây chuyện còn cười một cách ngây thơ vô tội. Mới tí tuổi đầu nhưng nó đã rất biết cách chơi trò tâm lý với tôi.
Đối với cô nhóc này, tôi không nương tay chút nào mà trực tiếp bắt con gián ra rồi cho thẳng vào cổ áo con bé.
Khách mời nữ cùng tham gia chương trình là Ngu Thi chỉ trích tôi đối xử không tốt với con chồng, tôi lập tức nhét đứa trẻ vào lòng cô ta: "Nếu cô giỏi thì cô chăm nó đi."
Cuối cùng, màn đấu trí đấu dũng giữa tôi và con chồng giúp chúng tôi trở nên nổi tiếng trong giới giải trí. Trong khi đó, Ngu Thi lại vì lén lút bắt nạt con riêng của mình mà hình tượng hoàn toàn sụp đổ.
Bạn trai tôi đột nhiên mất trí nhớ, lại đem lòng yêu một cô gái mà trước đây anh ấy rất ghét.
Tôi đau khổ tuyệt vọng, tìm mọi cách gây sự với họ, anh ấy cũng vì người yêu mà trở thành kẻ chủ mưu bắt nạt tôi.
Cuối cùng vào một đêm mưa, tôi bị người do chính tay anh ấy sắp đặt làm nhục.
Trước khi chết, tôi đột nhiên nhìn thấy những dòng bình luận trôi nổi:
【Nữ phụ tội nghiệp quá, cô ấy còn chưa biết nữ chính đã kích hoạt hệ thống.】
【Cô ấy càng có nhiều cảm xúc tiêu cực thì nam chính càng yêu nữ chính, nữ chính còn có thể lấy được nhan sắc và tài sản của cô ấy.】
【Tội nghiệp cái gì chứ, chẳng phải cũng chứng minh nữ phụ ghen tị đến mức nào sao?】
Lúc này tôi mới hiểu ra, thì ra cả đời mình chỉ làm áo cưới cho người khác. Sống lại một đời, khi cô gái kia lại khoe ảnh thân mật của cô ấy và Quý Nghênh Xuyên cho tôi xem. Tôi cầm bút cười nói:
"Vậy chúc hai người dài lâu nhé."
Đời này, tôi phải chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến bộ, tự mình đi trên con đường rực rỡ.
Kiếp trước, tôi và chồng từ thanh mai trúc mã đã ở bên nhau đến tận lúc đầu bạc răng long.
Điều tiếc nuối duy nhất là chúng tôi không có con.
Mãi đến ngày kỷ niệm 50 năm ngày cưới, tôi vô tình phát hiện cuốn album mà anh ta giấu kín. Bên trong dày đặc những bức ảnh của người con gái anh ta luôn thầm thương trộm nhớ.
Lúc ấy tôi mới bàng hoàng nhận ra: Anh ta không phải không muốn có con, mà là không muốn có con với tôi.
Kiếp này, chúng tôi ngầm hiểu mà giữ khoảng cách, không còn chọn nhau lần nữa.
Anh ta trở thành doanh nhân thành đạt trong ngành xuất nhập khẩu, là niềm ghen tị của bao người. Trong buổi họp lớp cấp ba, anh ta nhìn tôi, cười nhạo:
"Trác Lâm Khê, em đợi anh bao năm cũng vô ích thôi. Hai kiếp rồi, người anh yêu vẫn chỉ có Tân Tân."
Tôi mỉm cười, nắm tay hai đứa trẻ song sinh.
Nụ cười của anh ta cứng đờ lại, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn mất kiểm soát:
"Em đã hứa sẽ mãi mãi là người của anh mà?!"
Tác giả: zhihu
Tran / Editor: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Vả mặt, HE, Hiện đại
Độ dài: 17
Giới thiệu
Tôi xuyên vào một bộ truyện tiểu thư thật giả máu chó, là một tiểu thư thật bị mọi người làm lơ.
Tối hôm đó về nhà, trong phòng tiểu thư giả truyền đến tiếng nói chuyện của mấy người.
Anh trai song sinh với tôi nói: "Tâm Tâm muốn ở lại thì phải nghe lời các anh."
Tiểu thư giả đáng thương: "Cầu xin anh... đừng đuổi em đi. Em nhất định sẽ ngoan."
Tôi hóa đá ngay tại chỗ.
Biết ngay cái nhà này không chào đón tôi mà.
Mấy người đừng đi, tôi đi còn không được à?
Ta từng nằm mộng, mộng thấy phu quân sau khi xuất chinh trở về, trong tay ôm một đứa nhỏ, giao cho ta nuôi dưỡng.
Vốn thành thân đã nhiều năm, chẳng có con nối dõi, ta bèn xem hài tử ấy như cốt nhục của mình, tận tâm chăm sóc, hết lòng yêu thương.
Thế nhưng đến khi đứa trẻ ấy công thành danh toại, hắn lại ban cho ta một chén thuốc độc, đoạn tuyệt sinh mệnh.
Hắn nói:
“Nếu ngươi không chết, thì mẫu thân của ta vĩnh viễn chỉ là một ngoại thất lưu lạc bên ngoài.”
Ta giật mình tỉnh giấc, may thay chỉ là một giấc mộng.
Nào ngờ phu quân vừa hồi kinh thật sự ôm về một đứa trẻ, thản nhiên giao đứa trẻ cho ta toàn lực nuôi nấng.
Được thôi.
Hài tử này, ta sẽ nuôi dưỡng.
Nó không thích đọc sách? Vậy thì thôi, nam nhi không có tài cũng là một loại đức.
Nó chỉ thích ăn thịt cá? Vậy thì cứ ăn, trở thành một kẻ mập mạp cũng chẳng sao.
Ngược lại ta muốn xem thử, nếu không nghiêm khắc giáo dưỡng như trong mộng, liệu nó có thể trở thành trọng thần tay nắm quyền lớn trong triều nữa hay không?
Tôi là thiên kim thật, từ nhỏ đã bị tráo đổi, nhưng trong mắt ba mẹ ruột, chỉ có thiên kim giả – Trần Nhiên.
Kiếp trước, tôi và Trần Nhiên cùng bị bắt cóc, thế nhưng gia đình tôi lại không chút do dự mà chọn cứu Trần Nhiên.
Còn tôi – bị bọn bắt cóc giết hại.
Sống lại một đời, tôi cố ý nhận người thân sớm hơn, tìm cách quay về nhà họ Trần.
Ta xuyên thành chủ mẫu của Hầu phủ, còn đứa con riêng của phu quân ta lại là một nam phụ si tình.
Sau khi trưởng thành, hắn sẽ cưỡng ép nữ chính, tiêu tiền như nước.
Với nam chính thì giở trò ly gián, bày mưu hãm hại.
Cuối cùng bị nam nữ chính liên thủ đánh bại, cạo đầu đi tu, sống cô độc cả đời.
Hầu phủ cũng vì hắn mà bị liên lụy, bị tịch thu gia sản, tước bỏ tước vị, chịu cảnh lưu đày thê thảm.
Mới xuyên đến, nhìn đứa nhỏ trước mắt đang giả vờ ngoan ngoãn…
Hắn muốn sống khép kín, sống trong tăm tối hả?
Không được, nhất định phải nuôi dưỡng hắn trở thành một đứa vui vẻ, tươi sáng như ánh dương rực rỡ cho ta!
Hắn muốn tiêu xài hoang phí ư?
Không được, nhất định phải nuôi dạy thành kẻ tiết kiệm, biết lo toan cho gia đình.
Khối tài sản to lớn của Hầu phủ này, ta nhất định phải giữ cho vững.
Về sau, người người đều nói ta vung tiền như rác, kiêu căng xa hoa.
Con riêng liền phản bác:
“Ngươi nói bậy! Mẫu thân ta là người tiết kiệm, biết lo toan việc nhà, hiền lương đức hạnh. Người từng chu cấp cho biết bao học trò, toàn là tiền tự tay người tằn tiện mà có. Ngươi làm được không?”
Có người nói thủ đoạn của ta độc ác, hành sự chẳng khác chi nam tử.
Hắn liền sa sầm mặt:
“Mẫu thân ta dịu dàng hiền hậu, nhân đức nhất đời. Rõ ràng người có thể đoạt thẳng bạc của ngươi, lại cố ý cho ngươi cơ hội cạnh tranh công bằng. Là ngươi vô dụng, chẳng trách được ai, đúng là phế vật.”
Đến cả phụ thân hắn cũng không nén nổi, cất lời:
“Con à, mở to mắt mà nhìn cho rõ, mẫu thân con vốn không phải hạng người dễ bị bắt nạt đâu.”
Hắn giận dữ nói:
“Phụ thân, người đừng ép con trở mặt với người. Người có thể nói con thế nào cũng được, nhưng mẫu thân—vạn lần không thể động đến.”
...
Thái hậu thích dùng đạo đức để trói buộc người khác, thế lực ngoại thích thì hoành hành ngang ngược.
Thái tử vô tài vô đức, các hoàng tử khác thì ôm mộng bá vương, thèm khát ngai vàng.
Các công chúa tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng thường xuyên bị phò mã và nhà chồng ức hiếp.
Phi tần trong hậu cung thì đấu đá không ngừng, mạnh ai nấy tự lo lấy thân.
Ngay cả các ngôn quan cũng lời lẽ sắc bén, chỉ cần ta hơi sơ sẩy một chút là lập tức bị chửi bới thậm tệ.
Mẹ nó chứ, làm hoàng đế mà đến mức này thì đúng là mất mặt.
Ngày đầu tiên làm hoàng đế, ta đã muốn chém đầu người khác rồi.
Là chủ mẫu của Hầu phủ, vì danh dự gia tộc và tương lai của đích tử, ta nghiêm khắc quản lý gia đình, thậm chí còn dùng cả tiền hồi môn để duy trì vẻ vang cho Hầu phủ.
Thế nhưng Hầu gia lại ngầm ủng hộ Thái tử đoạt vị, cuối cùng thất bại, khiến toàn phủ bị tịch thu gia sản, lưu đày biên cương.
Tại vùng đất băng giá khắc nghiệt, lời cuối cùng ta nhận được là:
"Trong nhà không còn phần cơm của ngươi nữa."
Đói khát đến mức thoi thóp, ta bị ném vào chuồng bò, chếc trong giá lạnh và đói khát.
Trùng sinh trở lại, lần này ta giúp các ngươi phá tan cái Hầu phủ này!
Thiếu gia muốn cưới thôn nữ ư?
Cưới đi! Cưới thêm hai thông phòng nữa vào cho ta!
Lão phu nhân khóc lóc đòi về quê?
Về! Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, tiễn bà ấy đi ngay cho ta!
Hầu gia uống hoa tửu?
Được! Mỹ nhân cứ rước về nhà mà uống!
Nhưng tại sao ta đã thuận theo ý các ngươi, giúp cả Hầu phủ sụp đổ đến mức không còn bức tường nào, mà từng kẻ lại đồng loạt tỏ ra ấm ức thế này?
Vỏ của cây gọi là vỏ cây, da của người gọi là da người, vậy da của quỷ thì gọi là gì?
Sư phụ bảo tôi, da của quỷ gọi là da quỷ.
"Da quỷ dùng để làm gì?"
“Đứa nhỏ ngốc này, quỷ mặc da người để giả làm người, đi lừa người; còn người mặc da quỷ tất nhiên là để giả làm quỷ, đi lừa quỷ chứ sao."
Nội tổ phụ ta từng cứu mạng Trung Dũng hầu.
Lão hầu gia để ta tự chọn một trong hai tôn tử của ông.
Đời trước, ta chọn Lục Trường Uyên.
Đêm tân hôn, hắn cùng người trong lòng bỏ trốn.
Lục Trường Dật đành phải thay huynh hắn cưới ta.
Mỗi tháng chỉ đến viện của ta hai ngày, đối với ta lạnh nhạt vô cùng.
Kiếp này, ta chỉ vào chàng thư sinh lặng lẽ đứng trong góc: "Người ấy thì sao? Không thể là người ấy ư?"
Dưỡng tử của Trung Dũng hầu, một người chẳng mấy ai để mắt tới.
Ta nhớ sau này hắn đã được phân ra ở riêng.
Nếu hắn bằng lòng, chúng ta hoàn toàn có thể đóng cửa lại mà sống những ngày tháng bình yên.
Ánh trăng sáng của Cố tổng đã về nước.
Mẹ Cố tổng đưa chi phiếu đến trước mặt tôi.
“Chính chủ về nước rồi, đồ giả như cô cũng nên lui thôi.”
“Tôi cho cô một ngàn vạn, rời khỏi con trai tôi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu, nhíu mày.
“Sao? Thấy ít quá à?”
“Hai ngàn vạn, rời khỏi con trai tôi!”
Tôi hít một ngụm khí lạnh.
“Ba ngàn vạn, cô còn không đồng ý thì tôi…”
“Được! Cháu rời đi.”
Tôi cắt ngang lời mẹ Cố tổng.
Tôi đây chủ trương thấy đủ là được.
Thật ra một ngàn vạn tôi đã rất thỏa mãn rồi, ai ngờ mẹ Cố tổng lại tự tăng giá.
“Theo lời bác gái nói, hôm nay cháu có thể thu dọn đồ đạc rời đi!”
“Nhưng cháu có hai yêu cầu.”
Mẹ Cố tổng nhíu mày, lộ vẻ đã đoán trước, cho rằng tôi tham lam vô độ.
“Thứ nhất, cháu không cần chi phiếu, chỉ nhận chuyển khoản.”
“Thứ hai, về khoản chuyển khoản này, chúng ta cần ký một hợp đồng tặng cho và phải công chứng.”
Tôi vừa dứt lời, mẹ Cố tổng thở phào một tiếng, rồi lập tức gọi điện thoại.
Hai phút sau, quản gia Cố thị mang hợp đồng đến ngay.
Tôi làm theo lời luật sư dặn tối qua, xem kỹ nội dung hợp đồng tặng cho.
Xác nhận không vấn đề, tôi gật đầu ký tên. Để lo chuyện hôm nay, hôm qua mẹ của tổng tài hẹn tôi, tôi cố ý đặt ở quán cà phê cạnh phòng công chứng.
Vậy nên, việc công chứng cũng hoàn thành rất nhanh. Vừa làm xong mọi việc, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn báo có tiền.
Hiển thị tài khoản ngân hàng đã nhận ba ngàn vạn! Đây chính là tốc độ của Cố thị!
Con trai gọi điện thông báo với tôi rằng cuối tháng sẽ kết hôn, vô tình không tắt điện thoại.
“Ba, đợi bà ta chết đi, tiền đều là của con.”
“Bà ta chỉ có mình con là con trai, bảo bà ta đi về hướng đông bà ta tuyệt đối không dám đi hướng Tây, đúng là mệnh đầy tớ.”
Tôi im lặng tắt điện thoại.
Vào ngày lên đường, tôi không để tài xế hay trợ lý đưa đến, chỉ mặc đồ giản dị và mộc mạc.
Con trai chê tôi nghèo hèn, lấy bánh cưới tôi tự tay làm cho chó ăn.
Trong tiệc cưới, họ không cho tôi ngồi ở vị trí chủ tọa, bảo tôi chỉ là người giúp việc trong gia đình.
Còn gọi mối tình đầu của chồng tôi, Từ Thu Lộ, là mẹ.
Tôi đã dạy học ở vùng quê hơn mười năm, tôi không thiếu nhất chính là con trai con gái.
Tối hôm đó, tôi đã thay tên người thừa kế thành con nuôi.
Kiếp trước, anh ba đã thay tôi xuống nông thôn, tôi mới có thể như ý nguyện kết hôn với Hoắc Khải.
Nhưng cuối cùng, anh ta lại vì báo đáp ân tình mà bỏ rơi tôi, đi chăm sóc một người phụ nữ khác.
"Hàn Tri Âm, em đừng làm loạn nữa có được không? Anh chỉ xem Mạn Mạn như em gái thôi!"
"Hàn Tri Âm, chính vì em hay suy nghĩ lung tung, nên anh mới không nói cho em biết đấy."
Hết lần này đến lần khác, sự lạnh nhạt của anh, những tổn thương mà anh gây ra đã đẩy tôi rơi xuống từ tầng thượng.
Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại vào ngày trước khi xuống nông thôn.
Vậy thì, hãy bắt đầu thay đổi từ đây!
Tôi không muốn bị tình cảm ràng buộc nữa.
"Hoắc Khải, lần này, tôi không cần anh nữa..."
Phò mã của ta bị ngã đập đầu, tỉnh lại liền bắt đầu nói năng lộn xộn.
Chưa được mấy ngày đã đòi nạp thiếp.
"Ở đây đàn ông tam thê tứ thiếp chẳng phải chuyện thường tình sao, cớ gì ta nạp thiếp lại cần phải được nàng đồng ý?"
Ta có chút nghẹn lời, cố gắng giảng đạo lý với hắn, "Bởi vì bổn cung là công chúa."
"Công chúa thì đã sao? Một công chúa thứ xuất như nàng dám nói chuyện với ta như vậy?"
Ta cười, "Nếu chàng không muốn nói chuyện như vậy, vậy thì quỳ xuống mà nói."