Ta là một thứ nữ do sấu mã [*] sinh ra, là kẻ thấp hèn nhất trong phủ Thừa tướng.
Đích tỷ của ta cao quý vô song, còn là nữ nhân của Hoàng đế.
Thế nhưng, nàng ta lại chẳng thể sinh con!
Vậy nên, một kẻ hèn mọn như ta lại trở thành công cụ để nàng ta giữ vững ân sủng...
[*] sấu mã (瘦马): những cô gái nghèo bị bán vào các gia đình giàu có để làm vợ lẽ hoặc tỳ thiếp, có cuộc sống khổ sở, không được coi trọng.
Ta giả chết, âm thầm rời khỏi hoàng cung.
Ở Ích Châu, ta mở một tửu lâu nhỏ.
Cách Trường An nghìn dặm, vậy mà vẫn nghe thực khách rôm rả bàn chuyện lập hậu nơi triều đình.
Có người tiếc thương cho hoàng hậu bạc mệnh, ra đi quá sớm.
Cũng có kẻ mừng thay bệ hạ, cuối cùng cũng có thể cưới nữ tướng Thôi Tri Vũ làm chính thê, danh chính ngôn thuận.
Ta đứng trong bếp, tay áo xắn cao, chậm rãi chỉ dạy tiểu đồ nướng thịt dê sao cho vừa lửa, thơm mềm, đậm vị.
Khói bếp lượn lờ, mơ hồ khiến ta nhớ về lần đầu gặp hắn.
Khi ấy, chúng ta từng vì một phần thịt dê nướng cuối cùng mà tranh nhau không nhường.
Về sau, hắn lập ta làm hậu, từng nắm tay ta, trịnh trọng hứa:
“Cả đời này, trẫm sẽ đưa nàng ăn hết mọi sơn hào hải vị trên đời.”
Giờ nghĩ lại, không cần ai ban cho, ta cũng đã có thể tự tay nướng lấy một xiên thịt thơm mềm.
Hóa ra, lời hứa ấy… ta vẫn có thể tự mình hoàn thành.
Từ thuở bé, phụ mẫu đã dạy ta phải làm người lương thiện. Ta kính trên nhường dưới, đặt người trước bản thân, thế nhưng ngày tháng trôi qua, cuộc sống lại càng lúc càng bế tắc.
Phu quân sủng ái tiểu thiếp, nhi tử lười nhác không chịu học hành, ái nữ thì coi ta như kẻ thù.
Đường cùng ngõ tận, ta treo cổ quyên sinh.
Nào ngờ, một hồn phách đến từ dị thế lại thừa dịp chiếm lấy thân xác ta.
Ta cả kinh thất sắc.
“Sao ngươi có thể như vậy? Ngươi là ai?”
Đối phương thản nhiên đáp:
“Ta là một kẻ tiện nhân!”
Muội cùng tỷ tỷ ruột thịt của mình đã đồng thời tái sinh, trở về đúng ngày nghị thân.
Lần tái sinh này, tỷ ấy đã phớt lờ vị thế tử Hầu phủ, một mực đòi tranh giành cho được một chàng tú tài còn chưa bước chân vào chốn quan trường.
Người đời ai nấy đều xì xầm bàn tán, rằng vị đích nữ của quan Thượng thư bộ Công hẳn đã hóa điên rồi.
Duy chỉ có muội là tường tận nguyên do vì sao tỷ ấy lại hành động như thế.
Bởi lẽ kiếp trước, chàng tú tài kia cuối cùng đã đỗ đạt, giữ tới chức vị Tể tướng, trong khi vị thế tử nọ lại không may bị tàn phế đôi chân.
Tỷ tỷ của muội vốn là người kiên cường, sao có thể cam tâm bỏ lỡ một cơ hội ngàn vàng đến vậy.
Chỉ tiếc rằng tỷ ấy nào hay biết, chàng tú tài kia là kẻ ngu hiếu, mẹ chồng tương lai thì cay nghiệt, còn đám họ hàng nhà chồng thì chẳng khác nào lũ đỉa đói hút máu người.
Bởi lẽ, vinh hoa phú quý mà hắn có được ở kiếp trước, đều hoàn toàn dựa vào tài mưu lược của chính muội đây.
Muội hả hê nhìn tỷ ấy tranh giành cái gọi là duyên phận vốn thuộc về mình.
Suy cho cùng, trở thành chủ mẫu Hầu phủ, há chẳng phải sẽ càng thêm phần vinh hiển hay sao.
Trong hội sở đấu giá dưới lòng đất, tôi bị nhốt trong lồng chờ đợi người anh thanh mai trúc mã đến cứu.
Trước mắt lại đột nhiên hiện lên từng dòng bình luận.
[Ôi, nữ phụ ngốc thật, nam chính chắc chắn sẽ chọn nữ chính bên cạnh cô mà.]
[Nữ phụ đáng thương, nam chính không trông cậy được đâu. Cô mau chạy đi, không thì tối nay sẽ bị bán cho ông già đó!]
[Nữ phụ thấy không, người đàn ông mặc đồ đen phía sau cô, thực ra là phản diện yandere. Cô gọi hắn một tiếng anh trai, hắn sẽ làm chó cho cô đấy.]
[Cơ hội thay đổi số phận, nữ phụ nắm lấy đi!]
[Nữ phụ lên đi, xào chết hắn!]
Tôi tán tỉnh bạn thân của anh trai tôi nửa tháng.
Anh chẳng hề hứng thú với tôi, còn đảm bảo với anh trai tôi rằng sẽ không động vào tôi.
Tôi cắn rách môi anh, hỏi: "Bác sĩ Cận người thì phẳng lì giống như con gái, em không thích anh nữa đâu."
Sau này, lúc tôi phải phẫu thuật, cậu bạn thân lại ngồi cạnh giường bệnh canh tôi suốt cả đêm.
Bác sĩ Cận cởi áo blouse trắng ra, khí thế hùng hổ ôm chặt tôi vào lòng rồi hôn, còn nắm tay tôi đặt lên phần bụng rắn chắc rồi kéo xuống dưới:
“Chọn anh, bảo cậu ta cút đi!”
Khi tôi xuyên thành nữ thú độc ác chuyên ngược đãi nam chính, anh ấy đang quỳ dưới chân tôi.
Người đàn ông cao lớn, trầm lặng quỳ thẳng tắp, giơ cao cây roi: “Xin thê chủ trách phạt.”
Tôi nhìn chằm chằm anh ấy, ánh mắt u ám.
Trong truyện, Mặc Bạch cuối cùng không thể chịu đựng nổi sự ngược đãi của tôi, đã tự tay giết chết tôi.
Suy nghĩ giây lát, tôi đưa mũi chân nâng cằm anh ấy lên, thành công nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông đột nhiên đỏ bừng.
Đang lúc đắc ý, bỗng thấy trên đầu anh ấy lóe lên một dòng chữ nhỏ——【Giá trị hắc hóa 90%】.
Tôi: Hết vui.
Phu quân ta trên chiến trường đã ngủ với nữ huynh đệ của mình.
"Nàng ấy khác với nàng, thú vị lắm."
Hắn muốn cưới nữ huynh đệ, ta liền gả cho hán tử thô kệch.
"Lăng thị, đến lúc nàng khóc lóc quay về cầu xin ta, thì chỉ có thể làm thiếp thôi!"
Hắn chờ đợi mấy tháng, lương thực trong nhà đã cạn đáy, vẫn chưa thấy ta mang theo của hồi môn về bù đắp.
Khi hắn không nhịn được đánh đến tận cửa, lại thấy ta đang tức giận đá một cước vào vai vị Trấn Bắc tướng quân kia.
Hắn lại đầy thỏa mãn nâng chân ta nhẹ nhàng xoa bóp. "Còn đau không?"
Tôi và bạn trai Tiền Thư Kỳ kẹt lại ở ngày 920 khi đi đăng ký kết hôn, nhân viên lại nói tôi đang ở tình trạng đã kết hôn, không làm thủ tục được.
Hệ thống còn hiển thị tôi đã đăng ký kết hôn từ năm năm trước, nhưng tôi căn bản không hề quen biết người đó.
Lòng như lửa đốt liên lạc được với hắn, hắn lại chẳng hề bận tâm:
「Chứng minh hôn nhân vô hiệu là không thể, chỉ có thể ly hôn, dù sao lão đây cũng không phải người gấp gáp đi đăng ký kết hôn!」
「Còn phải xem tâm trạng lão đây đã, chọc lão đây không vui, mày cứ thế mà cả đời không kết hôn được!」
Tôi tức đến mức đỉnh đầu như muốn nổ tung.
Đợi đến khi tôi dùng thân phận người vợ hợp pháp kiện hắn tội vi phạm chế độ một vợ một chồng yêu cầu bồi thường, đồng thời xin chia tài sản trong thời kỳ hôn nhân.
Hắn hoảng sợ, cầu xin tôi hòa giải.
Tôi lại càng chẳng bận tâm:「Là anh nói chỉ có thể ly hôn mà, vậy tôi với tư cách 'vợ' chia tài sản của anh chẳng phải là đương nhiên sao?」
Ta học chuyên ngành phục chế cổ vật, một ngày bất ngờ xuyên thành cung nữ thấp kém nhất trong hậu cung.
Một hôm, hoàng thượng và hoàng hậu nảy sinh tranh cãi.
Hoàng đế tức giận, vớ chiếc chén men Đông Thanh họa tiết lá sen bên cạnh rồi ném phịch xuống đất.
Ta đang lau bàn bên cạnh, thói quen nghề nghiệp lập tức bộc phát, vô thức lao người ra cứu.
Ta một tay ôm chặt chiếc chén, lăn vài vòng trên mặt đất để hãm đà, cuối cùng cũng giữ được văn vật.
Vừa thở phào, ta ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt âm hiểm của hoàng đế.
Phụ thân ta là Ngự Sử không sợ chết nhất Đại Chu.
Từ Hoàng thượng trở xuống đến văn võ bá quan, bắt được ai là mắng người đó.
Đến nỗi ông bị người chán chó hiềm, mười năm bị biếm ba mươi tám lần.
Ngay lúc phụ thân ta lần thứ ba mươi chín bị biếm đến Quỳnh Châu hít gió biển, thì đối thủ một mất một còn của ông là Trương Thủ Phụ ch//ết.
Vốn tưởng phụ thân ta sẽ đốt pháo ăn mừng ba ngày ba đêm, không ngờ ông lại liều ch//ết cứu lấy đứa con trai duy nhất của Trương Thủ Phụ.
Phụ thân ta vỗ vỗ bờ vai gầy yếu của thiếu niên kia: "Mạng của con là ta cứu, sau này phải nghe lời ta!"
Nhưng hắn lại không nghe lời phụ thân ta, chỉ nghe lời ta.
Kiếp trước, ta là Tể tướng phu nhân, người người kinh thành ngưỡng mộ.
Ta đã chứng kiến phu quân của mình và vị công chúa đương triều kia yêu hận triền miên suốt bao năm. Ta chẳng tranh giành, chẳng ghen tuông, chỉ biết nhẫn nhịn mà thôi.
Ai nấy đều ca tụng ta hiền thục, ngay cả phu quân, người chưa từng một lần đoái hoài đến ta, đến lúc lâm chung cũng còn hứa hẹn kiếp sau nhất định sẽ đối tốt với ta. Rồi ta sống lại, trở về cái ngày vị Tể tướng trẻ tuổi, khí phách ngời ngời đến phủ ta cầu hôn.
Ngắm nhìn gương mặt quen thuộc ấy, ta chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, đáp lời: "Ta không bằng lòng."
Muội muội tham dâm, dùng bát tự của ta để gả cho một vị võ tướng cao lớn oai phong.
Còn ta thì bị ép gả làm vợ chung của ba huynh đệ nhà họ Phó.
Hoắc Tướng quân trấn giữ biên ải, muội muội sau khi xuất giá liền ngày ngày sống cảnh phòng không gối chiếc.
Mà ta lại đêm đêm được các phu quân cưng chiều, yêu thương hết mực.
Cuối cùng, muội muội vì ghen ghét mà một dao đâm vào ngực ta, miệng rủa:
“Ngươi là nữ tử, lại hầu hạ ba chồng, không biết liêm sỉ là gì!”
Lần nữa mở mắt, ta đã quay trở lại ngày chọn phu quân năm ấy.
Tôi là người ngoài hành tinh và đã sống lại dưới thân phận thành một thợ săn cấp F và không hề có trí nhớ của vật chủ.
Má, thân thể này chết vì chết đói sao!!!
Con đang bò bò có tám chân và hai cái râu này chắc ăn được đấy. (con gián)
[Tôi đã tái sinh thành một Thợ săn hạng F.
… Nhưng sao mọi người lại nhìn tôi như vậy!!!.]
Thể loại: nam chủ không tình yêu - hầm ngục - cuộc sống của người ngoài hành tinh ở trái đất
Ta là tiểu thiếu gia độc ác tính tình sáng nắng chiều mưa, vừa mới tung một cước đạp thẳng vào vai nam chính.
Ngay giây sau, ta đã thấy những dòng bình luận trôi nổi:
[Thiếu gia đừng “thưởng” hắn nữa! Nam chính mê chết đi được đấy!]
[Đạp cho hắn sướng rồi, tối nay chắc hắn sướng đến phát điên mất!]
[Mấy người nói xem, lỡ như tiểu thiếu gia đỏng đảnh này mà biết nam chính tối nào cũng chuốc thuốc mê mình, rồi lại còn vừa ôm vừa hôn, liệu có tức chết không cơ chứ?]
[Aaaa! Nam chính mau hôn nát đôi môi hồng non mềm của hắn đi!]
Ta đờ người ra. Vậy ra, cái dáng vẻ run rẩy nhẹ khi gã nam nhân này nắm lấy cổ chân ta không phải là sợ hãi, mà chính là đang cố kìm nén nỗi phấn khích ư?
Ta vội vàng rút chân về, đối diện với những biến đổi tâm lý khó lòng nhận thấy trên gương mặt nam chính: thất vọng, dư vị, thỏa mãn, thèm khát và cuối cùng là ánh mắt như thể chắc chắn sẽ chiếm được...
Ta tức giận đến mức vung roi quất tới.
Tên nô tài đáng chết! Đúng là đồ biến thái mà!
Ta vốn mang mệnh cách Cẩm Lý, luôn được hoàng gia phụng thờ như thần nữ.
Nào ngờ, ngay ngày đại hôn, thái tử lại công khai hủy hôn trước bàn dân thiên hạ, đòi cưới đích nữ Thượng Thư phủ làm thái tử phi.
Đối mặt với lời chất vấn của ta, thái tử cười khẩy một tiếng:
“Khương Hòa, ngươi thật sự coi mình là thần nữ cao quý lắm sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ l ừ a đ ả o thần minh.”
“Ngươi căn bản không xứng làm thái tử phi của ta, càng đừng mơ tưởng đến ngôi vị hoàng hậu tương lai.”
Hắn ném thẳng ngọc bội định thân vào trán ta.
“Ta muốn từ hôn với ngươi!”
Máu tươi theo gò má nhỏ xuống bộ hỉ phục đỏ thẫm, ta nhếch môi cười.
“Thái tử điện hạ, chỉ khi hủy đi hôn thư mới có thể triệt để từ hôn.”
Sắc mặt hắn cứng đờ, sai người đi lấy, lại thấy ta rút hôn thư từ trong tay áo hỉ phục ra.
“Ngươi…”
Ngọn lửa nuốt chửng hôn thư thành tro bụi, tiếng chiêng trống lại vang lên, chỉ có điều, tân nương đã chẳng còn là ta.
Trên gương trong nhà vệ sinh nhà tôi xuất hiện một dấu tay đàn ông.
Tôi sống một mình và dấu tay đó hiển nhiên không phải của tôi.
Việc đầu tiên tôi làm là chụp lại, đăng lên mạng để hỏi ý kiến.
Đúng như tôi nghi ngờ, cư dân mạng cũng phỏng đoán có người lẻn vào nhà tôi, thậm chí còn nói có thể kẻ đó lắp camera sau gương, khi rời đi thì vô tình (hoặc cố ý) để lại dấu vết.
Lần đầu tiên trong đời tôi thấy mừng vì bản thân... luộm thuộm.
Vài hôm nay tôi tăng ca liên tục, về đến nhà chỉ muốn đổ người ra ngủ, chẳng có sức đâu mà tắm rửa, nên cũng không động đến gương.
Vậy mà chỉ quay đi lấy cái tua vít một lúc, khi quay lại—
Dấu tay biến mất rồi.
Sạch sẽ hoàn toàn, không để lại chút dấu vết nào.
Tôi lập tức bỏ chạy.
Ngày đầu tiên khai giảng, bạn cùng phòng đã tự tạo hình tượng cho mình, nói rằng bản thân bị dị ứng với nước.
Thường ngày uống nước, rửa mặt thậm chí tắm rửa đều dùng trà xanh.
Nhưng thật trùng hợp, tôi lại bị dị ứng với trà xanh.
Tôi khéo léo nhắc nhở cô ta về chuyện này, cô ta lại tưởng tôi đang nhắm vào mình, trong bữa ăn tụ tập của phòng ngủ đã cố ý gọi cho tôi một ly trà sữa có chứa trà xanh.
Tôi vì ly trà sữa này mà bị dị ứng, sốc phản vệ chết ngay tại chỗ.
Cô ta lại đứng bên cạnh cười khúc khích: "Tớ chỉ tò mò xem cậu có thật sự bị dị ứng không thôi, không ngờ lại chết thật!"
Mở mắt lần nữa, tôi quay về lúc vừa khai giảng, khi cô ta đang tự giới thiệu.
Lý Thừa Chí giáng ta vào lãnh cung, ta chỉ hỏi đúng hai câu:
"Công công, trong lãnh cung có được ôm mèo không? Có thể viết thoại bản chứ?"
Nhận được câu trả lời khẳng định, ta lập tức vui vẻ tiếp chỉ, hớn hở tự mình thu dọn hành lý.
Đối với một người sợ giao tiếp như ta, lãnh cung chẳng phải chính là chốn an lạc nhân gian đấy sao!
Vì nghèo, Chu Cận Ngôn chưa bao giờ nhắc đến chuyện kết hôn.
Cho đến ngày hôm đó, tôi thấy anh ta tùy tiện mở một chai rượu, giá trị bằng cả năm lương của tôi.
Thì ra thiên kim quý tộc, xa hoa trụy lạc, mới là Chu Cận Ngôn thực sự.Bạn của anh ta hỏi: "Giả nghèo suốt năm năm mà không thấy chán à? Khi nào thì thoát thân?"
Chu Cận Ngôn hờ hững nhướng mắt lên: "Ngày đính hôn đi."Tôi không hề làm ầm ĩ. Đến ngày anh ta đính hôn, máy bay của tôi đã bay vượt đại dương.
Sau này nghe nói, vào đúng ngày đính hôn của vị thiếu gia nhà họ Chu ấy, bỗng nhiên anh ta hối hận giữa chừng, lái xe lao đến một căn nhà trọ cũ kỹ.
Nhìn thấy căn phòng trống trơn, cả người anh ta phát điên.
Giới thiệu:
Tôi xuyên thành nữ chính trong một câu chuyện ngược tâm, nhưng khác với người khác, tôi mang theo cả đồng nghiệp trong công ty cùng xuyên qua.
Hiện tại, tôi phải dẫn toàn bộ đồng nghiệp đi... hầu hạ thị tẩm.
Tôi tham gia một chương trình tạp kỹ có sự tham gia của các cặp mẹ kế con chồng.
Tất cả các khách mời đều cố gắng thể hiện mặt hòa thuận và tích cực của mối quan hệ nhạy cảm này. Người nào người nấy đều cố gắng để chứng tỏ mình là những người rất mực hiền lương thục đức, khôn khéo mọi bề.
Nhưng cô con gái nhà tôi lại khác.
Con bé thường lén lút nhét gián vào giày tôi, sau khi gây chuyện còn cười một cách ngây thơ vô tội. Mới tí tuổi đầu nhưng nó đã rất biết cách chơi trò tâm lý với tôi.
Đối với cô nhóc này, tôi không nương tay chút nào mà trực tiếp bắt con gián ra rồi cho thẳng vào cổ áo con bé.
Khách mời nữ cùng tham gia chương trình là Ngu Thi chỉ trích tôi đối xử không tốt với con chồng, tôi lập tức nhét đứa trẻ vào lòng cô ta: "Nếu cô giỏi thì cô chăm nó đi."
Cuối cùng, màn đấu trí đấu dũng giữa tôi và con chồng giúp chúng tôi trở nên nổi tiếng trong giới giải trí. Trong khi đó, Ngu Thi lại vì lén lút bắt nạt con riêng của mình mà hình tượng hoàn toàn sụp đổ.
Bạn trai tôi đột nhiên mất trí nhớ, lại đem lòng yêu một cô gái mà trước đây anh ấy rất ghét.
Tôi đau khổ tuyệt vọng, tìm mọi cách gây sự với họ, anh ấy cũng vì người yêu mà trở thành kẻ chủ mưu bắt nạt tôi.
Cuối cùng vào một đêm mưa, tôi bị người do chính tay anh ấy sắp đặt làm nhục.
Trước khi chết, tôi đột nhiên nhìn thấy những dòng bình luận trôi nổi:
【Nữ phụ tội nghiệp quá, cô ấy còn chưa biết nữ chính đã kích hoạt hệ thống.】
【Cô ấy càng có nhiều cảm xúc tiêu cực thì nam chính càng yêu nữ chính, nữ chính còn có thể lấy được nhan sắc và tài sản của cô ấy.】
【Tội nghiệp cái gì chứ, chẳng phải cũng chứng minh nữ phụ ghen tị đến mức nào sao?】
Lúc này tôi mới hiểu ra, thì ra cả đời mình chỉ làm áo cưới cho người khác. Sống lại một đời, khi cô gái kia lại khoe ảnh thân mật của cô ấy và Quý Nghênh Xuyên cho tôi xem. Tôi cầm bút cười nói:
"Vậy chúc hai người dài lâu nhé."
Đời này, tôi phải chăm chỉ học hành, ngày ngày tiến bộ, tự mình đi trên con đường rực rỡ.
Kiếp trước, tôi và chồng từ thanh mai trúc mã đã ở bên nhau đến tận lúc đầu bạc răng long.
Điều tiếc nuối duy nhất là chúng tôi không có con.
Mãi đến ngày kỷ niệm 50 năm ngày cưới, tôi vô tình phát hiện cuốn album mà anh ta giấu kín. Bên trong dày đặc những bức ảnh của người con gái anh ta luôn thầm thương trộm nhớ.
Lúc ấy tôi mới bàng hoàng nhận ra: Anh ta không phải không muốn có con, mà là không muốn có con với tôi.
Kiếp này, chúng tôi ngầm hiểu mà giữ khoảng cách, không còn chọn nhau lần nữa.
Anh ta trở thành doanh nhân thành đạt trong ngành xuất nhập khẩu, là niềm ghen tị của bao người. Trong buổi họp lớp cấp ba, anh ta nhìn tôi, cười nhạo:
"Trác Lâm Khê, em đợi anh bao năm cũng vô ích thôi. Hai kiếp rồi, người anh yêu vẫn chỉ có Tân Tân."
Tôi mỉm cười, nắm tay hai đứa trẻ song sinh.
Nụ cười của anh ta cứng đờ lại, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn mất kiểm soát:
"Em đã hứa sẽ mãi mãi là người của anh mà?!"
Tác giả: zhihu
Tran / Editor: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Vả mặt, HE, Hiện đại
Độ dài: 17
Giới thiệu
Tôi xuyên vào một bộ truyện tiểu thư thật giả máu chó, là một tiểu thư thật bị mọi người làm lơ.
Tối hôm đó về nhà, trong phòng tiểu thư giả truyền đến tiếng nói chuyện của mấy người.
Anh trai song sinh với tôi nói: "Tâm Tâm muốn ở lại thì phải nghe lời các anh."
Tiểu thư giả đáng thương: "Cầu xin anh... đừng đuổi em đi. Em nhất định sẽ ngoan."
Tôi hóa đá ngay tại chỗ.
Biết ngay cái nhà này không chào đón tôi mà.
Mấy người đừng đi, tôi đi còn không được à?
Ta từng nằm mộng, mộng thấy phu quân sau khi xuất chinh trở về, trong tay ôm một đứa nhỏ, giao cho ta nuôi dưỡng.
Vốn thành thân đã nhiều năm, chẳng có con nối dõi, ta bèn xem hài tử ấy như cốt nhục của mình, tận tâm chăm sóc, hết lòng yêu thương.
Thế nhưng đến khi đứa trẻ ấy công thành danh toại, hắn lại ban cho ta một chén thuốc độc, đoạn tuyệt sinh mệnh.
Hắn nói:
“Nếu ngươi không chết, thì mẫu thân của ta vĩnh viễn chỉ là một ngoại thất lưu lạc bên ngoài.”
Ta giật mình tỉnh giấc, may thay chỉ là một giấc mộng.
Nào ngờ phu quân vừa hồi kinh thật sự ôm về một đứa trẻ, thản nhiên giao đứa trẻ cho ta toàn lực nuôi nấng.
Được thôi.
Hài tử này, ta sẽ nuôi dưỡng.
Nó không thích đọc sách? Vậy thì thôi, nam nhi không có tài cũng là một loại đức.
Nó chỉ thích ăn thịt cá? Vậy thì cứ ăn, trở thành một kẻ mập mạp cũng chẳng sao.
Ngược lại ta muốn xem thử, nếu không nghiêm khắc giáo dưỡng như trong mộng, liệu nó có thể trở thành trọng thần tay nắm quyền lớn trong triều nữa hay không?
Tôi là thiên kim thật, từ nhỏ đã bị tráo đổi, nhưng trong mắt ba mẹ ruột, chỉ có thiên kim giả – Trần Nhiên.
Kiếp trước, tôi và Trần Nhiên cùng bị bắt cóc, thế nhưng gia đình tôi lại không chút do dự mà chọn cứu Trần Nhiên.
Còn tôi – bị bọn bắt cóc giết hại.
Sống lại một đời, tôi cố ý nhận người thân sớm hơn, tìm cách quay về nhà họ Trần.
Ta xuyên thành chủ mẫu của Hầu phủ, còn đứa con riêng của phu quân ta lại là một nam phụ si tình.
Sau khi trưởng thành, hắn sẽ cưỡng ép nữ chính, tiêu tiền như nước.
Với nam chính thì giở trò ly gián, bày mưu hãm hại.
Cuối cùng bị nam nữ chính liên thủ đánh bại, cạo đầu đi tu, sống cô độc cả đời.
Hầu phủ cũng vì hắn mà bị liên lụy, bị tịch thu gia sản, tước bỏ tước vị, chịu cảnh lưu đày thê thảm.
Mới xuyên đến, nhìn đứa nhỏ trước mắt đang giả vờ ngoan ngoãn…
Hắn muốn sống khép kín, sống trong tăm tối hả?
Không được, nhất định phải nuôi dưỡng hắn trở thành một đứa vui vẻ, tươi sáng như ánh dương rực rỡ cho ta!
Hắn muốn tiêu xài hoang phí ư?
Không được, nhất định phải nuôi dạy thành kẻ tiết kiệm, biết lo toan cho gia đình.
Khối tài sản to lớn của Hầu phủ này, ta nhất định phải giữ cho vững.
Về sau, người người đều nói ta vung tiền như rác, kiêu căng xa hoa.
Con riêng liền phản bác:
“Ngươi nói bậy! Mẫu thân ta là người tiết kiệm, biết lo toan việc nhà, hiền lương đức hạnh. Người từng chu cấp cho biết bao học trò, toàn là tiền tự tay người tằn tiện mà có. Ngươi làm được không?”
Có người nói thủ đoạn của ta độc ác, hành sự chẳng khác chi nam tử.
Hắn liền sa sầm mặt:
“Mẫu thân ta dịu dàng hiền hậu, nhân đức nhất đời. Rõ ràng người có thể đoạt thẳng bạc của ngươi, lại cố ý cho ngươi cơ hội cạnh tranh công bằng. Là ngươi vô dụng, chẳng trách được ai, đúng là phế vật.”
Đến cả phụ thân hắn cũng không nén nổi, cất lời:
“Con à, mở to mắt mà nhìn cho rõ, mẫu thân con vốn không phải hạng người dễ bị bắt nạt đâu.”
Hắn giận dữ nói:
“Phụ thân, người đừng ép con trở mặt với người. Người có thể nói con thế nào cũng được, nhưng mẫu thân—vạn lần không thể động đến.”
...
Thái hậu thích dùng đạo đức để trói buộc người khác, thế lực ngoại thích thì hoành hành ngang ngược.
Thái tử vô tài vô đức, các hoàng tử khác thì ôm mộng bá vương, thèm khát ngai vàng.
Các công chúa tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng thường xuyên bị phò mã và nhà chồng ức hiếp.
Phi tần trong hậu cung thì đấu đá không ngừng, mạnh ai nấy tự lo lấy thân.
Ngay cả các ngôn quan cũng lời lẽ sắc bén, chỉ cần ta hơi sơ sẩy một chút là lập tức bị chửi bới thậm tệ.
Mẹ nó chứ, làm hoàng đế mà đến mức này thì đúng là mất mặt.
Ngày đầu tiên làm hoàng đế, ta đã muốn chém đầu người khác rồi.
Là chủ mẫu của Hầu phủ, vì danh dự gia tộc và tương lai của đích tử, ta nghiêm khắc quản lý gia đình, thậm chí còn dùng cả tiền hồi môn để duy trì vẻ vang cho Hầu phủ.
Thế nhưng Hầu gia lại ngầm ủng hộ Thái tử đoạt vị, cuối cùng thất bại, khiến toàn phủ bị tịch thu gia sản, lưu đày biên cương.
Tại vùng đất băng giá khắc nghiệt, lời cuối cùng ta nhận được là:
"Trong nhà không còn phần cơm của ngươi nữa."
Đói khát đến mức thoi thóp, ta bị ném vào chuồng bò, chếc trong giá lạnh và đói khát.
Trùng sinh trở lại, lần này ta giúp các ngươi phá tan cái Hầu phủ này!
Thiếu gia muốn cưới thôn nữ ư?
Cưới đi! Cưới thêm hai thông phòng nữa vào cho ta!
Lão phu nhân khóc lóc đòi về quê?
Về! Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, tiễn bà ấy đi ngay cho ta!
Hầu gia uống hoa tửu?
Được! Mỹ nhân cứ rước về nhà mà uống!
Nhưng tại sao ta đã thuận theo ý các ngươi, giúp cả Hầu phủ sụp đổ đến mức không còn bức tường nào, mà từng kẻ lại đồng loạt tỏ ra ấm ức thế này?
Vỏ của cây gọi là vỏ cây, da của người gọi là da người, vậy da của quỷ thì gọi là gì?
Sư phụ bảo tôi, da của quỷ gọi là da quỷ.
"Da quỷ dùng để làm gì?"
“Đứa nhỏ ngốc này, quỷ mặc da người để giả làm người, đi lừa người; còn người mặc da quỷ tất nhiên là để giả làm quỷ, đi lừa quỷ chứ sao."
Nội tổ phụ ta từng cứu mạng Trung Dũng hầu.
Lão hầu gia để ta tự chọn một trong hai tôn tử của ông.
Đời trước, ta chọn Lục Trường Uyên.
Đêm tân hôn, hắn cùng người trong lòng bỏ trốn.
Lục Trường Dật đành phải thay huynh hắn cưới ta.
Mỗi tháng chỉ đến viện của ta hai ngày, đối với ta lạnh nhạt vô cùng.
Kiếp này, ta chỉ vào chàng thư sinh lặng lẽ đứng trong góc: "Người ấy thì sao? Không thể là người ấy ư?"
Dưỡng tử của Trung Dũng hầu, một người chẳng mấy ai để mắt tới.
Ta nhớ sau này hắn đã được phân ra ở riêng.
Nếu hắn bằng lòng, chúng ta hoàn toàn có thể đóng cửa lại mà sống những ngày tháng bình yên.
Ánh trăng sáng của Cố tổng đã về nước.
Mẹ Cố tổng đưa chi phiếu đến trước mặt tôi.
“Chính chủ về nước rồi, đồ giả như cô cũng nên lui thôi.”
“Tôi cho cô một ngàn vạn, rời khỏi con trai tôi.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu, nhíu mày.
“Sao? Thấy ít quá à?”
“Hai ngàn vạn, rời khỏi con trai tôi!”
Tôi hít một ngụm khí lạnh.
“Ba ngàn vạn, cô còn không đồng ý thì tôi…”
“Được! Cháu rời đi.”
Tôi cắt ngang lời mẹ Cố tổng.
Tôi đây chủ trương thấy đủ là được.
Thật ra một ngàn vạn tôi đã rất thỏa mãn rồi, ai ngờ mẹ Cố tổng lại tự tăng giá.
“Theo lời bác gái nói, hôm nay cháu có thể thu dọn đồ đạc rời đi!”
“Nhưng cháu có hai yêu cầu.”
Mẹ Cố tổng nhíu mày, lộ vẻ đã đoán trước, cho rằng tôi tham lam vô độ.
“Thứ nhất, cháu không cần chi phiếu, chỉ nhận chuyển khoản.”
“Thứ hai, về khoản chuyển khoản này, chúng ta cần ký một hợp đồng tặng cho và phải công chứng.”
Tôi vừa dứt lời, mẹ Cố tổng thở phào một tiếng, rồi lập tức gọi điện thoại.
Hai phút sau, quản gia Cố thị mang hợp đồng đến ngay.
Tôi làm theo lời luật sư dặn tối qua, xem kỹ nội dung hợp đồng tặng cho.
Xác nhận không vấn đề, tôi gật đầu ký tên. Để lo chuyện hôm nay, hôm qua mẹ của tổng tài hẹn tôi, tôi cố ý đặt ở quán cà phê cạnh phòng công chứng.
Vậy nên, việc công chứng cũng hoàn thành rất nhanh. Vừa làm xong mọi việc, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn báo có tiền.
Hiển thị tài khoản ngân hàng đã nhận ba ngàn vạn! Đây chính là tốc độ của Cố thị!
Con trai gọi điện thông báo với tôi rằng cuối tháng sẽ kết hôn, vô tình không tắt điện thoại.
“Ba, đợi bà ta chết đi, tiền đều là của con.”
“Bà ta chỉ có mình con là con trai, bảo bà ta đi về hướng đông bà ta tuyệt đối không dám đi hướng Tây, đúng là mệnh đầy tớ.”
Tôi im lặng tắt điện thoại.
Vào ngày lên đường, tôi không để tài xế hay trợ lý đưa đến, chỉ mặc đồ giản dị và mộc mạc.
Con trai chê tôi nghèo hèn, lấy bánh cưới tôi tự tay làm cho chó ăn.
Trong tiệc cưới, họ không cho tôi ngồi ở vị trí chủ tọa, bảo tôi chỉ là người giúp việc trong gia đình.
Còn gọi mối tình đầu của chồng tôi, Từ Thu Lộ, là mẹ.
Tôi đã dạy học ở vùng quê hơn mười năm, tôi không thiếu nhất chính là con trai con gái.
Tối hôm đó, tôi đã thay tên người thừa kế thành con nuôi.
Kiếp trước, anh ba đã thay tôi xuống nông thôn, tôi mới có thể như ý nguyện kết hôn với Hoắc Khải.
Nhưng cuối cùng, anh ta lại vì báo đáp ân tình mà bỏ rơi tôi, đi chăm sóc một người phụ nữ khác.
"Hàn Tri Âm, em đừng làm loạn nữa có được không? Anh chỉ xem Mạn Mạn như em gái thôi!"
"Hàn Tri Âm, chính vì em hay suy nghĩ lung tung, nên anh mới không nói cho em biết đấy."
Hết lần này đến lần khác, sự lạnh nhạt của anh, những tổn thương mà anh gây ra đã đẩy tôi rơi xuống từ tầng thượng.
Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại vào ngày trước khi xuống nông thôn.
Vậy thì, hãy bắt đầu thay đổi từ đây!
Tôi không muốn bị tình cảm ràng buộc nữa.
"Hoắc Khải, lần này, tôi không cần anh nữa..."
Phò mã của ta bị ngã đập đầu, tỉnh lại liền bắt đầu nói năng lộn xộn.
Chưa được mấy ngày đã đòi nạp thiếp.
"Ở đây đàn ông tam thê tứ thiếp chẳng phải chuyện thường tình sao, cớ gì ta nạp thiếp lại cần phải được nàng đồng ý?"
Ta có chút nghẹn lời, cố gắng giảng đạo lý với hắn, "Bởi vì bổn cung là công chúa."
"Công chúa thì đã sao? Một công chúa thứ xuất như nàng dám nói chuyện với ta như vậy?"
Ta cười, "Nếu chàng không muốn nói chuyện như vậy, vậy thì quỳ xuống mà nói."