Bảy năm, cô đã tốn biết bao công sức để theo đuổi, cứ ngỡ rằng sẽ được ở bên anh…
... và hơn thế, cô mong mỏi sẽ có ngày xua đuổi được một hình bóng vẫn còn lẩn khuất trong trái tim anh đi… Nhưng, trong đêm sâu hoang vắng, bốn bề tĩnh lặng, cô mới ngộ ra rằng, trái tim ấy không thuộc về cô như xưa cũ.
Năm 2000, Lâm Tử Mạch - mười lăm tuổi đã gặp Âu Dương Thành - hai mươi hai tuổi trên đỉnh núi Lư Sơn, chỉ vì sự cảm mến lúc ban đầu gặp gỡ, mà cô phải đi tìm hình bóng của anh, trọn vẹn bảy năm…
Năm 2007, Lâm Tử Mạch - hai mươi hai tuổi, không khác bảy năm trước, vẫn yêu Âu Dương Thành sâu sắc. Nhưng Âu Dương Thành trước sau vẫn chỉ nhung nhớ một người tình chưa từng hiện thân.
Nhưng lúc người tình xuất hiện, tất cả những dũng khí mà Lâm Tử Mạch tuổi hai mươi hai có đều tiêu tan hết.
Lúc ấy, cả không gian thời gian như chao đảo trước mặt.
Cô của hai mươi hai tuổi trở về chính mình năm mười lăm tuổi, và cả mình trước khi gặp gỡ Âu Dương Thành.
Nếu số phận có thể do mình tự chọn lấy, liệu Lâm Tử Mạch có lựa chọn cách gặp và yêu Âu Dương Thành khi mười lăm tuổi?
Thuật Yêu Đương là một trong nhiều tác phẩm nổi tiếng của ông, ra mắt bạn đọc vào năm 1961, khi đó cụ Nguyễn Duy Cần trên 50 tuổi và đã có một gia tài sách khá đồ sộ. Thông thường các nhà văn đều có những sáng tác hay về tình yêu trong lứa tuổi thanh xuân, vì sao một học giả nổi tiếng như Nguyễn Duy Cần lại viết và xuất bản một cuốn sách về tình yêu khi tuổi đã xế chiều, và vì sao ông lại chọn tình yêu làm chủ đề cho một cuốn sách của mình?
Câu trả lời giản dị là: Chỉ có thời gian mới làm cho con người hiểu được sự sâu sắc của tình yêu.
Đi sâu vào tác phẩm Thuật Yêu Đương, ta nhận ra được cách tác giả tiếp cận với đề tài tình yêu hoàn toàn mới mẻ. Đó là cái nhìn của một con người đã sống hơn nửa đời mình với biết bao thăng trầm, biến động của xã hội, đã trải nghiệm hết mọi cung bậc xúc cảm buồn giận thương vui trong đời.
Gia đình của hai chị em Vu Lâm và Vu Tiệp cùng gia đình của anh chàng Tấn Tuyên là thâm giao lâu đời. Vu Lâm từ nhỏ đã yêu thích Tấn Tuyên nhưng không có gan theo đuổi anh, chỉ biết đứng ngoài ghen tỵ với các cô gái của Tấn Tuyên, và châm chích, khích bác Vu Tiệp vì Tấn Tuyên tỏ ra rất thích chọc ghẹo cô em mình. Vu Tiệp lại có tính cách lạnh lùng, thờ ơ, luôn căm ghét Tấn Tuyên vì anh chỉ mang lại phiền phức và bày ra trăm phương ngàn kế chọc cô tức điên lên, cộng với những thú vui “quấy rối” rất MỜ ÁM của anh! Vu Tiệp ở trường cũng được một nam sinh tên gọi Trịnh Phong – đẹp trai, hiền lành – yêu thích. Cứ tưởng Vu Tiệp và Tấn Tuyên mãi mãi là “kẻ thù” của nhau, không ngờ những biến cố xảy ra đã đẩy họ lại gần nhau hơn…
Tần Hoan và Cố Phi Trần là hai anh em nuôi. Do công ty ba Tần Hoan phá sản, cô được ba của Cố Phi Trần là Cố Hoài Sơn nhận về nuôi từ năm mười sáu tuổi. Cùng sống trong một nhà nhưng Cố Phi Trần luôn tỏ ra lạnh lùng với Tần Hoan. Điều này khiến cô thực sự cảm thấy bức bối. Và nhất là khi cô cảm mến anh, cô càng muốn anh để ý đến cô. Cuối cùng tình cảm của cô cũng được đáp lại.
Mối tình tuổi thanh xuân của Tần Hoan và Cố Phi Trần nhẹ nhàng mà cũng thật ngọt ngào. Nhưng mọi chuyện dường như chấm dứt và biến thành thù hận khi Tần Hoan phát hiện ra rằng anh không hề yêu cô, anh thậm chí còn lợi dụng cô như một quân cờ trong cuộc chiến thương trường của anh. Cố Phi Trần được điều anh muốn, nhưng anh đã gây sự tổn thương sâu sắc cho Tần Hoan. Tần Hoan cố gắng chôn vùi những kí ức đau buồn đó bằng việc hẹn hò với Nghiêm Duyệt Dân – một bác sĩ tuyệt vời và dành cho cô tình yêu chân thành. Nhưng lúc nào trong đầu cô cũng toàn hình bóng của Cố Phi Trần. Mười mấy năm trước, khi cô chỉ mới trở thành thiếu nữ, Cố Phi Trần trong mắt cô tỏa sáng như một thiên thần, cô đã luôn nghĩ rằng mãi mãi mình cũng không chạm tới được. Và hiện tại, dù trong mắt cô là dáng vẻ thanh tú nhưng lạnh lùng đến cùng cực đó, vẫn đẹp như một vị thần.
Có một chàng trai từng nhắc mình rằng không được yêu người con gái đó, nhưng lại cứ muốn giữ cô bên mình. Và một cô gái, với vẻ đẹp khiến người ta mê mẩn cứ mãi đắm chìm trong một tình yêu không hồi kết. Giận hờn, thù ghét, những lời nói lạnh lùng, mỉa mai, nhưng mãi mãi trong lòng cô chỉ có hình bóng của chàng trai ấy. Bức màn bí mật được hé mở và một câu chuyện tình lại bắt đầu. Hai con người, hai trái tim, dù những vết thương lòng chưa hẳn đã lành lặn, vẫn cùng chung nhịp đập với nhau.
“Thực ra, tình yêu là một căn bệnh. Ai rồi cũng sẽ có ngày mắc phải, hoặc sớm hoặc muộn, có thể nhẹ một chút hoặc cũng có thể nặng một chút. Một loại thuốc đặc trị duy nhất là trái tim của anh, nếu anh không chịu hiến dâng, em sẽ giống như đoá hoa hồng bị mất nước, dần dần khô héo úa tàn, mãi mãi chẳng bao giờ có mùa xuân…
“Một ngày kia anh không còn yêu em, em sẽ biến thành hồ Thanh Hải. Tất cả nước trong hồ đều là nước mắt của em, em sẽ nhấn chìm anh!"
“Tình yêu là liều thuốc phiện, càng hút càng say, và cai yêu sẽ chẳng khác gì uống thuốc độc để thoả mãn cơn khát”…
“Muôn nẻo đường yêu” là câu chuyện cảm động về cuộc đời ba cô gái: Phần Na, Hiểu Lối và Tiểu Bạch. Họ là những cô gái thân với nhau từ nhỏ nhưng mỗi người có một tính cách khác nhau, vì thế số phận, “đường yêu” của họ cũng khác nhau. Hiểu Lối xinh đẹp dịu dàng nhưng dường như “không thể yêu” và không có cảm tình với bất kỳ một người đàn ông nào. Sau khi vào đại học, cô đã gặp một chàng họa sĩ si tình, tưởng như đó là mối tình bền vững nhưng họ lại chia tay chỉ vì chàng họa sĩ không chấp nhận một Hiểu Lối không còn trong trắng. Phần Na với tính cách phóng khoáng, bất cần đã yêu sớm nhất và cũng là người gặp nhiều ngang trái nhất trong tình yêu. Tiểu Bạch – nhân vật chính, là cô gái tưởng như may mắn và thuận lợi trong “đường yêu” khi có một tình yêu đầu đời với nhiều rung động sâu sắc vậy mà tình yêu đó cũng phải trải qua bao sóng gió thăng trầm, chịu nhiều ảnh hưởng của cuộc sống hiện đại, để rồi cuối cùng khi nhận ra không thể sống xa nhau thì Tiểu Bạch lại phải đối diện với sự thật đau xót là vĩnh viễn mất Bắc - người mình yêu thương nhất với căn bệnh hiểm nghèo không thể qua khỏi.
Khát vọng yêu và được yêu của 3 người phụ nữ được thể hiện suốt từ đầu cho đến cuối đã làm thiên truyện mang đậm tính nhân văn, lãng mạn và không kém phần ấn tượng, xúc động.