Một khi tỉnh lại, bề ngoài tuy lười nhác,
Kì thực trong khung lại có điểm gian xảo phúc hắc, nàng đã biến thành cửu đẳng thị thiếp của Thụy vương phủ mặc người lăng nhục
Còn xếp thứ mười bảy.
Trăm tên thị thiếp đấu đá, nàng trở thành túi trút giận đáng thương chỉ bởi vì bị Vương gia sờ tay nhỏ bé một chút,
Liền bị thiết kế hãm hại, chịu khổ độc thủ.
Hừ! Nghĩ nàng là bánh nhân đậu, tùy tiện vuốt ve sao?
Nàng thề, nhất định phải khiến thiên hạ của hắn đại loạn!
“Chưa qua thị tẩm thì đều tống ra ngoài!”
Vị Vương gia nào đó ngồi ở phía trước, nhìn một hàng nữ nhân trang điểm, ăn mặc xinh đẹp đứng trước mặt mình, lãnh huyết vô tình nói.
Cửu đẳng thị thiếp bài danh thứ mười bảy mang theo vẻ mặt hưng phấn tiến lên,
Mặt đỏ au như đít khỉ, chu đôi môi đỏ mọng hôn gió với vị Vương gia nào đó,
Hai mắt nàng đầy nùng tình, giọng nũng nịu, õng ẽo nói:
“Vương gia, thiếp thân còn chưa có được thị tẩm đâu.”
Vẻ mặt vị Vương gia nào đó đầy chán ghét, “Cút!”
Hai mắt thập thất thiếp ngấn lệ, bờ vai run rẩy, “Vương gia. . .”
Vị Vương gia nào đó lại càng chán ghét đến cực điểm,
“Đừng để cho bổn vương ở trong vương phủ lại thấy được ngươi.”
Thập thất thiếp bi thương xoay người, lúc rời đi,
Điềm đạm đáng yêu, nhất thời, hai mắt nàng tỏa sáng lấp lánh,
Trên môi hiện lên nụ cười gian trá vô cùng. . .
Gặp lại, vị Vương gia nào đó ôm lấy âu yếm nữ tử,
Nhìn nữ tử một thân hào quang khiếp người, đây là cô nàng háo sắc kia đó sao?
Nàng vốn là Ninja bộ đội đặc chủng hiện đại, lại là người có năng lực cao bị quốc gia hại chết
Nàng là Tam tiểu thư phủ Thừa tướng, một thứ nữ không được sủng, bị tỷ tỷ hãm hại ném vào Lãnh viện chết đói, lại không người biết.
Linh hồn luân phiên, nàng biến thành nàng.
Lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, dĩ nhiên là trở thành người đi hòa thân.
Chuyện tốt thì làm sao có thể nhớ tới nàng chứ?
Cười lạnh… Chỉ vì phải gả cho người kia, là Minh Vương bị bệnh nặng quấn thân.
Không ngại, chính là thay đổi một địa phương để ngủ thôi.
Chính là trong Vương phủ này tranh đấu gay gắt, trong Hoàng cung lại cất giấu âm mưu, trên chiến trường lại vô số mạo hiểm, giang hồ lại là một phen huyết vũ tinh phong, như thế thì làm sao nàng có thể ngủ. Nàng, phong kinh vân đạm, trong trẻo nhưng lạnh lùng phúc hắc, cười nghĩ xem gió mây loạn, ai ngờ lại bị cuốn vào trong gió mây.
Sương mù bao phủ hai mắt, nhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, nhìn như thân cùng ấm áp, kì thực cách người ngàn dặm, nguyên tắc sinh hoạt là “Người không phạm ta, ta không phạm người”, làm cho nhiều người phạm đến, nàng không phải là người dễ khi dễ, nếu đến đây liền ngược đi.
Tiên thú làm phó, Tử thần làm sủng vật, Xà vương làm “Vòng tay”, phía sau còn đi theo một thị nữ ảo cảnh chi mắt, còn có một đám nhân vật lớn như sư phó, cha nuôi, nghĩa phụ, đồ đệ, thủ hạ, thật sự là vận may làm cho người ta hâm mộ.
Thân phận thật mạnh, cao quý vô cùng, kết quả, mọi người sai đem “Minh Châu” làm bụi bặm.
Hắn, lãnh khốc vô tình, quyền lực thiên hạ, mắt lạnh nhìn rõ âm mưu quỷ kế sau lưng mọi người, nắm giữ toàn cục, lại cô đơn nắm giữ không được nàng.
Hơi thở lạnh như băng, thiên nhiên hỗn thành khí phách, chính là khi còn trong thai trúng độc, hắn nên làm thế nào cho phải, Quái y Phiêu Miểu, tìm ở nơi nào?
Quả nhiên là Phiêu Phiêu Miểu Miểu.
Thực lực cường hãn, thế lực cường đại, phúc hắc lãnh khốc, nhiều tầng thân phận, làm cho nữ tử ngưỡng mộ, si mê, ghen tị lại thầm thán. Một cái mỉm cười xa cách, một cái lãnh huyết bên ngoài cùng ấm phúc hắc ở sau lưng như nàng, một cái bệnh nặng, sau lưng lại rối loạn như hắn.
Từ hai bên tướng ghét cường cường liên thủ, sau đó là sủng nịnh khôn cùng. Khi bọn họ gặp nhau, gặp lại, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau….
Hắn sủng nàng, lên trời xuống đất chỉ cần là nàng muốn, hắn đều cho.
Hắn sủng nàng, cùng trời cuối đất, nàng ở, hắn liền ở.
Hắn sủng nàng, thương tổn của nàng đều phải chết, thương tổn nàng càng phải chết.
Hắn sủng nàng, chỉ cần bên người nàng có một sinh vật giống đực hắn liền ghen tuông bay tứ tung, cuối cùng ngay cả giống cái hắn cũng đề phòng, mỹ danh này viết, vạn nhất nếu có cái biến thái hắn tìm ai đi?
Ta hỏi người duyên là gì?
Người nói rằng duyên là băng, ôm băng trong lòng, băng tan rồi ta mới nhận ra duyên chẳng còn.
Ta nói với người: Sai rồi, băng đã tan duyên đã cạn nhưng tình vẫn trong tim.
Người nói: Khi khởi đầu đẹp đẽ sẽ mang theo kết quả đẹp đẽ nhưng khởi đầu chẳng trọn vẹn thì kết quả sẽ là bi thống khổ đau"
Ta nói: Ta chẳng tin, dù thống khổ ta vẫn muốn bên chàng, cả ngàn năm sau vẫn thế.
Mạn Châu Sa Hoa ngàn năm nở ngàn năm tàn vĩnh viễn cũng sẽ không thấy được lá xanh. Chìm trong Vong Xuyên Hà chịu đau đớn giằng xé cũng muốn bên chàng. Ngàn năm vẫn vậy, không muốn thay đổi.