Tứ lúc còn thơ, hắn vẫn chỉ biết đợi chờ.
Đợi nàng nóng giận, chỉ vào mặt hắn mà mắng: "Cấm gọi ta là tiểu thư!"
Đợi nàng không phổ được thơ, hắn lại âm thầm giúp đỡ,
Nhưng khoảng cách mãi vẫn là khoảng cách, nó tồn tại một cách vô hình.
Nàng là tiểu thư tính tình bướng bỉnh dễ nổi giận đánh người.
Hắn là thư đồng vì không hoàn thành trách nhiệm nên bị đánh, thậm chí cách xa nhà nàng.
Cho dù như vậy, hắn vẫn cam tâm tình nguyệt, vì một câu nói của nàng lúc lệ tuôn:
“Chờ ta trưởng thành, luyện được công phu cao cường, sẽ nhận ngươi trở lại!”
Chẳng qua là lần này phải chờ đến chín năm.
Sợ hãi bị lãng quên khiến cho hắn không thể không đi trước trở về bên cạnh nàng,
Nhớ nàng từng nói lời thề son sắt, nói hắn là người của nàng,
Nhưng đối mặt với khuôn mặt như hoa phù dung không một chút biểu tình,
Hắn mới hiểu rõ, thời gian giỏi nhất là lãng quên,
Kể cả lời thề. . . . . .
Cảnh báo: truyện siêu ngược, ai không yếu thì đừng đọc nha.
Thúy Thúy - nàng dâu trẻ hiền lành ngoan ngoãn, gặp phải bà mẹ chồng tai quái, độc đoán và tham lam vô độ. Cô chưa kịp hưởng niềm hạnh phúc của cuộc sống mới, đã phải bước vào những chuỗi ngày u ám chốn địa ngục trần gian. Sau khi hứng chịu những trận đòn liên tiếp của mẹ chồng, cô đã gần như phát điên, và thực sự bị điên khi mẹ đẻ cô đột tử vì uất nghẹn trước những lời chửi rủa lăng mạ tàn độc của mẹ chồng cô.
Mẹ chồng Thúy Thúy còn gây ra những điều tai quái gì nữa đây? Cuộc đời Thúy Thúy sẽ đi về đâu? Liệu ai sẽ là người giơ đôi bàn tay ấm áp nâng đỡ chở che cô? Kẻ ác có phải chịu sự trừng phạt?...
Phong Quốc nhị vương gia Lương Hoàng Thiên Lãnh, người đúng như tên tàn bạo, độc ác, vô tâm, lạnh lẽo thiên hạ không người nào không biết tới danh. Hoàng đế ca ca tứ hôn ban cho nữ nhi của đương triều tể tướng, Long Linh Nhiên tiểu thư. Chàng sau đêm tân hôn động phòng hoa chúc, chà đạp xong mỹ nhân thì đạp văng sang một bên tống vào lãnh cung.
Vương phi ở trong phủ chức danh chỉ là hão, vị trí không bằng một tiểu thiếp bình thường. Rước vào phủ chưa được hai ngày đã bị bỏ rơi thì còn ai nể mặt. Sức khỏe vốn yếu ớt lại không được chăm sóc tốt chẳng mấy chốc đã đổ bệnh nặng. Ốm đau thập tử nhất sinh, phu quân cũng thèm tới ngó mặt một cái, hắn mừng thầm nguyền rủa nàng chết cho nhanh còn không kịp, ở đó mà thăm với nom.
Nàng rốt cuộc đại nạn không chết, sau khi tỉnh lại khỏi bệnh thì tâm tính thay đổi hắn, không còn là cô gái yếu đuối, đa cảm, đa sầu như trước. Vương gia ngươi có thể lãnh khốc vô tình thì vương phi của ngươi há lại không thể.