"Lên cung trăng tìm tình yêu của Hoa Hoa là cuốn tiểu thuyết xuyên không mà tôi yêu thích nhất thời học sinh, một câu chuyện rất trong sáng mà cảm động lòng người, một câu chuyện hài hước đôi phần ngược tâm nhưng vô cùng tươi mới. Tình yêu đẹp lãng mạn của Lạc Bảo và Thượng Quan Tầm từng là mộng ước suốt một thời của tôi. Sau nhiều năm, được cầm trên tay cuốn sách này, trong tôi vẫn còn nguyên vẹn những cảm xúc ngọt ngào khi ấy".
(Vân Hà - Tác giả Túy lưu niên)
Vụ án?
Tình cảm?
Gian tình?
Trên đời này ngoại trừ đàn bà và nam giới, còn có loại thứ ba là Bùi Bạch Mặc.
Anh tự luyến, mắt để trên trán, ăn nói không nể nang gì.
Thích tự thể nghiệm, tốc chiến tốc thắng.
Được anh ấy yêu có lẽ là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Nữ lưu manh PK chuyên gia tâm lý tội phạm kiêu ngạo, tự luyến.
Có sủng, có trinh thám, có ngôn tình.
P/s: Truyện 1×1, sủng, vừa có đô thị tình duyên, vừa có trinh thám.
Chủ yếu là sủng ngọt, đa số các vụ án đều liên quan đến những tên biến thái cấp cao
Tên gốc : Câu hồn cuồng gia
Thể loại : xuyên không , hơi ngược
Đây là bộ truyện nói về anh Cận Mính Lôi và chị Cốc Tử Dung – chủ nhân của cửa hàng Mính ký trong hệ liệt “Tứ đại tổng quản”
Chuyện lạ ? Lạ đền kỳ quặc?
Nàng đang yên ổn sống hạnh phúc ở thế kỷ 20 bỗng dưng bị chết oan uổng không rõ nguyên nhân.
Thì ra là Tống Tử nương nương* năm xưa vất vả nhào nặn ra loài người đang tìm cách xoay chuyển lại tình hình
*Tống tử nương nương : Tương truyền : Bà tạo ra vạn vật, mỗi ngày có thể sáng tọa ra 70 loại. Trước khi sáng tọa ra con người thì ngày thứ nhất Bà tọa ra con gà, ngày thứ hai tạo con chó, ngày thứ ba tọa con dê, ngày thứ tư tọa con lợn, ngày thứ năm tạo con trâu, ngày thứ sáu tạo con ngựa. Đến ngày thứ bảy Nữ Oa dùng đất sét và nước nặn ra con người theo hình dạng của mình. Bà nặn ra hết loạt người này đến loạt người khác, cuối cùng cảm thấy làm như thế lâu quá bèn nhúng một sợi mây vào đất sét vẫy thành từng cụ, mỗi cục đất đó biến thành một người. Sau Bà sợ mất công tái tạo bọn người này cho nên bèn dạy cho họ lấy nhau sinh con đẻ cái nối dõi giống nòi không phiền đến Bà. Bà bèn được tôn thờ là Bà Mối và có khi gọi là thần Cao Môi. Khi nào vợ chồng không có con thì đến miếu Bà cầu tự. Thế là Bà trở thành Tống Tử nương nương.
Được lắm ,người thời đại mới tự dưng bay về làm con dân nhà đại Đường
Chẳng những chiều cao từ 1m70 bây giờ lùn xuống hơn 1m50, giọng nói lại còn ỏn ẻn kiểu gì ý!
Thôi thì để thực hiện giấc mộng làm nữ cường nhân của mình
Nàng sẽ dựa vào “Y học Trung Quốc thời hiện đại” chạy vào Vương phủ cứu người lấy tiền thưởng.
Ai ngờ bị tên Vương gia chọn trúng nàng làm người bên gối của hắn.
Ngày nào ái tình cũng vô cùng hào phóng, chưa kể đến đêm đêm nàng toàn bị hắn kéo vào bể dục mất hồn, số lần hắn ‘quấy rầy’ nàng không thể đếm hết nổi.
Thế là từ nay về sau ngoài việc chữa trị cho ông cụ già trong Vương phủ nàng còn phải “làm yên lòng’ nhi tử của lão.
Thêm một việc nho nhỏ nữa đó là chút ‘việc vặt’ đối với hai ả thị thiếp của tên vương gia chết tiệt vì ghen tị mà thích mở mồm ‘dạy dỗ’ nàng.
Nàng chỉ có một thân mà kiêm nhiều chức như vậy, quả nhiên lời lẽ lợi nhuận ở cổ đại cũng không dễ kiếm đâu!
Nàng là sát thủ chi vương thế kỷ 21, xưng diệu thủ độc y. Trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ, thích làm theo ý mình.
Hắn mang tử mâu, danh Quỷ Vương, thế gia vọng tộc, lãnh huyết cuồng vọng, miệt thị thiên hạ.
Ở hiện đại nàng là sát thủ, xuyên qua thời không cư nhiên trở thành đích nữ – con gái do chính thất sinh ra – yếu đuối vô văng của phủ thừa tướng.
Nàng đến dị thế ngoạn làm mây mưa thất thường, đất trời mù mịt.
*
[ oai bản giới thiệu vắn tắt ]
Đêm tân hôn, nàng ở trên người hắn : “Nghĩ chiếm được ta ! Đánh thắng ta trước rồi nói sau!”
Hắn yêu diễm cười khẽ : “Bổn vương chỉ biết đau lòng cho nữ nhân, sẽ không đánh nữ nhân!”
Nàng kháp trụ cổ hắn:“Ngươi nếu dám thích nữ nhân khác, ta liền…”
“Cái gì?” Hắn cười.
“Trước cưỡng gian sau đó hoạn!” Nàng hung tợn nói
Hắn lập tức cởi hết quần áo,“Cưỡng đi, cưỡng xong rồi ngươi nhất định luyến tiếc không hoạn, huống chi…”
Hắn xoay người một cái áp đảo ở trên người nàng.
“Bổn vương thể xác lẫn tinh thần đều là của một mình ngươi !”
*
“Phế vật, nếu ngươi quỳ xuống van xin, ta có thể nạp ngươi làm thiếp.” Cao ngạo thái tử cúi người, lạnh nhìn nữ nhân trước mắt.
Phượng Tri Nhã cúi đầu, bên môi cười lạnh.“Kia — đa tạ thái tử.”
Ngẩng đầu, trong nháy mắt, cổ tay xuất ra chủy thủ, mạnh mẽ đâm tới.
“Phượng Tri Nhã, lá gan hảo lớn!”Thái tử sắc mặt hoảng sợ.
Dao nhỏ trên tay Phượng Tri nhã lại càng thêm nhanh, vút một cái, quần áo trên người thái tử nhất thời hóa thành những mảnh vải rách thưa thớt trên mặt đất.
Một cái lãnh đao mạnh mẽ hướng gương mặt biến sắc của thái tử.“Thái tử nếu là quỳ xuống , có lẽ ta còn suy nghĩ nạp ngươi làm phu.”
Dưới ánh mặt trời, lãnh mâu Phượng Tri Nhã khinh động, sáng rọi diệu nhân, nào có nửa điểm bộ dáng của phế vật.
*
Cuồng vọng trên sa trường, tư thế hào hùng. Gió nổi lên,bụi mờ mịt, huyết nhục vẩy ra.
Phía trên thành lâu, Hiên Viên Uyên cao ngạo đứng thẳng. Mặc vết thương trên người, ánh mắt trói chặt thân ảnh mảnh mai màu trắng cuồng dã hướng tới mình .
Nhìn gương mặt trong mộng xuất hiện trước mắt, con ngươi nổi lên huyết tinh, nhất thời hét lớn một tiếng “Phượng Tri Nhã, ai cho phép ngươi tới !”
Phượng Tri Nhã ngẩng đầu lên, gương mặt tiều tụy mang theo ý cười, cất âm thanh quanh quẩn trong không trung “Hiên Viên Uyên, ngươi đã nói ta chính là ngươi .”
Cho nên, ta sinh tử tùy ngươi!
*
“Báo — Vương gia không tốt , Vương phi lại mang theo ba vị đại nhân đi ra ngoài đánh bài !”
Mỗ vương hơi hơi nhíu mi:“Tùy nàng đi!”
“Nhưng là…” Mỗ thị vệ lau đi mồ hôi chảy trên trán.
“Nói…”
“Nhưng là Vương phi nói, đêm nay vị đại nhân ấy thắng vô số lần, khiến cho người nọ cấp Vương gia thị tẩm.” Mỗ thị vệ mồ hôi ướt đẫm.
Mỗ vương sắc mặt kịch biến, một quyền nện ở trên mặt bàn:“Chết tiệt, lập tức đem cái kia nữ nhân về đây cho bổn vương!”
Hạo Nhân luôn cho rằng, sẽ chẳng có ai hay có việc gì thay đổi được suy nghĩ và cuộc sống của cậu cho đến khi Lệ Tâm xuất hiện. Thật kỳ lạ! Cô gái này rốt cuộc đã làm gì mình? Dù nhắm mắt hay mở mắt hình dáng cô ấy luôn quanh quẩn trong đầu.
Quyến luyến một vòng tay, mơ mơ hồ hồ không một lối thoát mà thật ra…cũng không muốn thoát.
Hạo Nhân mỉm cười… có lẽ… cậu tìm được nguyên nhân tồn tại của mình rồi.
Lệ Tâm luôn cho rằng, sẽ chẳng có ai hay việc gì thay đổi được suy nghĩ và cuộc sống của cô cho đến khi Hạo Nhân xuất hiện. Thật kỳ lạ! Chàng trai này rốt cuộc đã làm gì cô? Dù nhắm mắt hay mở mắt hình dáng anh ấy từ lúc nào đã thay thế mấy tờ polime xuất hiện trong đầu cô, day dưa không dứt.
Duyên số kỳ diệu, trong một lần gặp nguy hiểm cô được một người cứu để rồi từ đó đau khổ theo đuổi con đường báo ân. Báo ân… báo ân… chữ đó cứ như treo trên miệng anh ta, tùy lúc có thể phun bất cứ lúc nào.
Quyến luyến một vòng tay, mơ mơ hồ hồ không một lối thoát… mà thật ra có muốn thoát cũng chẳng được.
Lệ Tâm cắn răng… biết khi nào mới trả xong đây?
Thôi thì… lấy thân báo đáp vậy.
Một câu chuyện tình yêu xuyên không gian giữa một chàng trai đến từ Đài Loan và một cô gái Việt Nam.
Ngọt ngào? Đau khổ? Hay đợi chờ triền miên?
Tất cả sẽ có trong “Khép mi”.
P/s: Bối cảnh truyện diễn ra tại Trường Đại học Lạc Hồng. Hy vọng đây sẽ là món quà tinh thần của cá nhân tôi dành tặng ngôi trường này.
Rất mong được nhận được sự ủng hộ từ bạn đọc.