Theo đánh giá của mạng dangdang.com thì “đây là cuốn tiểu thuyết thanh xuân đơn giản và mới mẻ, hành văn trôi chảy và có vần điệu, tiết tấu câu chuyện rất nhịp nhàng. Truyện có hay hay không là ở linh hồn của nó. Tôi thật sự rất thích tài năng viết truyện của tác giả”
Ở mạng văn học Phong Mỹ, đây là tiểu thuyết thanh xuân được đánh giá rất tốt, lượt view đạt hơn 1.400.000 lần, bình luận hơn 5000 comments. Kể về tình yêu giữa cô gái Kiều Phi khoa ngoại ngữ xuất thân từ gia đình bần hàn, xinh đẹp, kiên cường mạnh mẽ, và con trai bộ trưởng ngoại giao Trình Gia Dương Tiểu thuyết đề cập đến nghề phiên dịch, khiến bạn sau khi đọc sẽ thấy thích cái nghề có vẻ xa vời này, cũng yêu cả không khí Pháp ngữ rất lạng mạn này.
Trong truyện không thiếu những cảnh miêu tả tình yêu nồng nàn mãnh liệt, khiến độc giả sẽ cảm thán “yêu một người thì ra lại có thể trong sáng đến thế.”
Trong tim mỗi người đều có một mặt trời. Ta coi nó là Thánh kinh của đời mình, hễ bước một bước liền ngẩng đầu ngưỡng vọng. Trong thế giới của cô thiếu nữ Phương Đăng chẳng hề có mặt trời. Phó Kính Thù chính là tia sáng xanh xao duy nhất trong thế giới ấy. Mặc dù không thể sánh với ánh mặt trời, nhưng vừa đủ để cô nhìn rõ con đường trước mặt.
Có điều Phương Đăng biết, thế giới của Phó Kính Thù thật ra không có ánh sáng. Cô quyết định phải giúp anh. Nếu anh là kính, vậy cô sẽ làm đèn, cô sẽ chiếu rọi anh, rồi soi sáng con đường của mình bằng chính những phản quang lóe lên từ đó. Được dõi theo người mình yêu, được biết rằng trong tim người ấy có chỗ dành cho mình, thì dù bản thân phải bước đi trong bóng tối, cũng vẫn là hạnh phúc.
Đáng tiếc Phó Kính Thù rốt cuộc chẳng thể cưỡng lại những cám dỗ trần tục, để đạt đến mục đích, anh chẳng quan tâm Phương Đăng nghĩ gì. Khi mọi điều quý giá nhất đều bị Phó Kính Thù tận tay hủy hoại, cũng là lúc mặt trời trong tim Phương Đăng hoàn toàn lịm tắt.Rốt cuộc phải dùng cách nào gìn giữ, thứ ánh sáng xanh xao ấy mới không tan biến? Rốt cuộc trong chuyện này, ai đã làm tan nát trái tim ai?
Tướng mạo bình thường, vóc dáng bình thường, học lực bình thường, chỉ duy nhất một thứ không bình thường, đó chính là số mệnh, một số mệnh xui xẻo, vô cùng xui xẻo. Và đó là số mệnh của cô gái 18 tuổi Hồ Bất Động.
Một loại số mệnh xui xẻo mà cả triệu thiếu nữ trên đời đều không thể chấp nhận được, dùng từ chuyên môn về bói toán để nói chính là “vận mệnh của cô là thể chất vận mạng mang điềm ác, sao Hồng Loan không dịch chuyển, nhân duyên khô cạn, cả đời là bà cô già”. Hễ cô thích ai thì người đó sẽ gặp xui xẻo:
“Chẳng qua cô chỉ là viết một bức thư tình thôi mà, còn chưa kịp nhét vào ngăn bàn của người tình trong mộng số 8 của mình, đã nghe tin về đám cháy của nhà người ta, cả nhà họ phải dọn đi, biến mất trước mắt cô ngay khi tình yêu của cô còn kịp nở mà chẳng cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào…Năm 10 tuổi, cô còn chưa kịp viết xong thư tình, người tình trong mộng số 7 của cô đã bị gãy một chiếc răng vì đi bộ. Năm cô 9 tuổi, người tình trong mộng số 6 của cô bị chậu hoa trên ban công rơi thẳng xuống phải đi bệnh viện và được chuẩn đoán là mất đi một phần kí ức, cô chính là phần kí ức đáng chết đó…”
Với một “thiên tình sử” đầy oan trái như vậy, đến năm 11 tuổi, khi cô đang nhem nhúm ý định gửi thư tình cho bạn lớp trưởng thì đã bị bố mình phát hiện. Và để “giải cứu thế giới”, ông đã tống cô lên am ni cô để cô tu tâm dưỡng tính, giữ lục căn trong sạch không tà niệm. Nhưng đáng tiếc vài năm sau cô lại ôm cái đầu trọc lốc và lục căn còn vô số tạp niệm quay lại chốn hồng trần tiếp tục tận hưởng cuộc sống và học cách chấp nhận số mệnh của mình.
Nhưng bỗng nhiên trong một ngày mưa gió, có hai người nguyên thủy một lớn một bé như từ hang động trên đỉnh núi xuống xuất hiện trước mặt cô, nói có thể giúp cô thay đổi cái số mệnh này? Hồ Bất Động bán tín bán nghi nhưng dưới sự thôi thúc của một tia hy vọng mong manh cô vẫn đưa họ về nhà mình. Chỉ có điều cái người này còn chưa bắt đầu giúp cô tiến hành việc thay đổi số mệnh đã tự bán mình cho câu lạc bộ Ngưu Lang, rồi nhanh chóng trở thành một Ngưu Lang đầu bảng của câu lạc bộ. Từ đây cuộc sống của họ bắt đầu chuyển biến phức tạp và nhiều màu sắc hơn. Nhưng liệu người này có thực sự thay đổi được số mệnh của Hồ Bất Động không? Cô có thể yêu bình thường như những cô gái khác không? Và anh ta rốt cuộc là ai? Tại sao đột nhiên xuất hiện? Anh ta có quan hệ gì với cô?...
Câu truyện “Yêu em thật xui xẻo” sẽ giải đáp tất cả các thắc mắc bên trên và mang đến cho người đọc nhiều bất ngờ thú vị.
Tác phẩm này mang đậm phong cách hài hước vui nhộn và có phần “biến thái” của Tinh Dã Anh, nhưng đan xen vào những tình tiết vui vẻ hài hước khiến người ta cười đến chảy cả nước mắt đó vẫn có những đoạn văn sâu sắc khiến cho chúng ta phải ngừng lại tĩnh tâm suy nghĩ và cảm nhận tầng ý nghĩa sâu xa của nó.
Anh, con người do dự, rốt cuộc đã đến chậm một bước. Chính vào lúc đôi nam nữ từng yêu nhau nhìn qua một con đường, anh đã lựa chọn cách đứng lại nhìn theo bóng họ rời xa. Và cũng chính lúc ấy, anh mới phát hiện ra rằng nỗi đau mà cô đã từng cố quên và gần quên đi, dường như đã trở lại.
Ánh cúi đầu, đưa tay dụi dụi đầu thuốc lá lên tường, lặng lẽ lấy bật lửa ra châm, rít một hơi thật sâu rồi buồn bã quay người đi.
Cô không muốn cho người khác thấy được nỗi đau của mình. Anh biết điều đó. Vì họ đã ở bên nhau bốn năm rồi. Cũng lâu như người ấy.
Câu chuyện được đan xen giữa hiện tại và quá khứ của năm 2008, và những câu chuyện bắt đầu từ năm 2000 trở về sau này kéo nhau thành một dòng chảy ký ức. Với những đan xen như vậy tuy một số tình tiết đã biết trước nó sẽ xảy ra như thế, nhưng người đọc vẫn bị cuốn hút theo mạch truyện rằng câu chuyện sẽ diễn tiến như thế nào, tại sao lại xảy ra những điều đáng tiếc ấy.
Năm 2000, Lương Duyệt bỏ nhà ra đi, từ Đông Bắc đến Bắc Kinh vì hai lý do: tìm một việc làm để có một cuộc sống riêng, và được gặp Chung Lỗi. Chung Lỗi kém Lương Duyệt hai tuổi, cả hai quen nhau qua mạng, nhưng tình cảm thì rất là nồng thắm. Nhưng cuộc sống ở thành phố lớn như Bắc Kinh vô cùng vất vả, cả hai người đều phải nỗ lực tìm việc làm để nuôi sống nhau, nỗ lực làm việc tăng ca để có dư tiền mua tặng món quà cho người mình yêu thương. Tình yêu của họ còn được thử thách bởi SARS, và tưởng rằng sau cơn thử thách ấy, không ai có thể chia lìa họ, ngay đến cả Lương Duyệt cũng khẳng định: sau này chỉ lấy Chung Lỗi, và chỉ có thể yêu mỗi Chung Lỗi.
Rồi cơ hội đến với Chung Lỗi, anh được cử qua Mỹ học. Nếu đi Mỹ nghĩa là phải xa cách Lương Duyệt một thời gian rất dài, nhưng nếu đi Mỹ là một cơ hội tốt để anh tiến thân, để anh có thể dễ dàng thực hiện ước mơ của anh lẫn Lương Duyệt, và khi anh trở về thì cuộc sống của anh và Lương Duyệt sẽ không còn khổ cực như hiện nay nữa. Lương Duyệt cũng cho rằng anh nên đi Mỹ, vì đối với đàn ông sự nghiệp luôn quan trọng hơn đàn bà. Và quyết định này đã đi đến sự đổ vỡ trong tình yêu của họ.
Một ngày năm 2005, Lương Duyệt gọi điện đòi chia tay với Chung Lỗi, nói rằng cô đã yêu người khác, và không bao lâu sau đó, Lương Duyệt làm đám cưới với Trịnh Hy Tắc, tổng giám đốc tập đoàn Trung Thiên. Lương Duyệt vừa đóng vai trò vợ của Trịnh Hy Tắc, vừa đóng vai trò cố vấn luật sư của Trung Thiên. Chia tay Chung Lỗi để bảo vệ anh, nhưng phải chăng đây là quyết định sai lầm? Đám cưới với Trịnh Hy Tắc chẳng qua là vì giao kèo giữa đôi bên, vì lợi ích của đôi bên?
Nhưng có lẽ ngay từ đầu, Lương Duyệt không phát hiện ra tình cảm của Trịnh Hy Tắc, đối với cô chỉ là một bản giao kèo mà thôi. Nhưng chiếc nhẫn cưới mà anh tặng cô với dòng chữ được khắc “Không thể xa cách” mà Lương Duyệt không hề để ý đến, đã khiến cô cảm thấy được, Trịnh Hy Tắc cưới cô không chỉ vì bản giao kèo ấy.
Rồi Chung Lỗi trở về. Hạnh phúc của Lương Duyệt cuối cùng sẽ nằm trong tay ai? Giữa hai người đàn ông nặng tình nặng nghĩa cô buộc phải lựa chọn…
Người đàn ông nọ: Em thích quay lại thuở xưa, anh chấp nhận; em thích trốn tránh người cũ, anh chấp nhận; nhưng em không thích anh, anh không chấp nhận được.
Diệp Thái Vi (đại não thiếu dưỡng khí – ing): Chấp nhận gì?
Người đàn ông nọ (gầm gừ): Anh không phải đầu đất, cũng không phải hòn đá!
Diệp Thái Vi (vô cùng hoảng sợ): Vậy thì anh là…bánh bao?
Người đàn ông nọ (bất lực – ing): Đúng, anh là bánh bao, em ăn anh đi.
Tại sao có thể nói ra câu này?
“Người phàm thì em chỉ thích Trường An, thật sự là chỉ thích Trường An thôi.”
Cũng bởi thế, cô mới không nói cho người khác biết ——
Thật ra, chân tướng là, tình yêu của Diệp Thái Vi không ở những năm tháng tuổi trẻ, mà ở thuở thiếu thời.