Ta hỏi người duyên là gì?
Người nói rằng duyên là băng, ôm băng trong lòng, băng tan rồi ta mới nhận ra duyên chẳng còn.
Ta nói với người: Sai rồi, băng đã tan duyên đã cạn nhưng tình vẫn trong tim.
Người nói: Khi khởi đầu đẹp đẽ sẽ mang theo kết quả đẹp đẽ nhưng khởi đầu chẳng trọn vẹn thì kết quả sẽ là bi thống khổ đau"
Ta nói: Ta chẳng tin, dù thống khổ ta vẫn muốn bên chàng, cả ngàn năm sau vẫn thế.
Mạn Châu Sa Hoa ngàn năm nở ngàn năm tàn vĩnh viễn cũng sẽ không thấy được lá xanh. Chìm trong Vong Xuyên Hà chịu đau đớn giằng xé cũng muốn bên chàng. Ngàn năm vẫn vậy, không muốn thay đổi.
Cô, một cô nàng lúc nào cũng nở trên môi nụ cười, hồn nhiên vô tư và không nghĩ đến xung quanh bất cứ thứ gì. Đơn giản vì hiện tại cuộc sống của cô lúc này đây quá ư là hạnh phúc. Hạnh phúc thế nào ư? Hạnh phúc rất trọn vẹn, có cả tình yêu, bạn bè và gia đình, học tập đủ xuất sắc để thầy cô khen…và có cả một nhan sắc khiến hàng ngàn người phải ganh tị. Đôi khi cô thầm nghĩ ông trời ưu ái cho cô quá chăng. Nhưng không? Cô lầm rồi. Lầm một cách u mê khi qúa tin vào thứ gì đó.
Vào một hôm định mệnh ấy, đùng một cái cô mất tất cả, ba thứ được cô xem là quan trọng nhất cùng một lúc ra đi chung với nhau. Mẹ cô bị tai nạn và sống cuộc sống thực vật. Đứa bạn thân nhất với cô tay trong tay với người yêu cô quay lưng đi. Trước khi đi hắn không quên để lại cho cô một câu đau đến xé lòng “Anh xin lỗi, người anh yêu là Tuyết, có lẽ anh hết yêu em lâu rồi”. Không có gì là không thế? Đúng. Nhiều lần nó thấy hai người đó rất thân mật nhưng lòng tin của cô đối với họ quá nhiều khiến cô không hề đâm ra nghi ngờ. Cô đã có một tình yêu đẹp và trong sáng giống như tuổi học trò suốt 3 năm liền. Kèm theo đó là tình bạn 5 năm trời, ấy thế và chúng đều tan biến sau một cái quay lưng của hai con người đó. Cô thật sự đã mất hết niềm tin trong cuộc sống rồi.
Có lần cô đã nghĩ giá như mình có thể chết đi thì hay biết mấy, để không phải mệt mỏi như bây giờ nữa. Nhưng ý nghĩ đấy vụt tắt khi thấy giọt nước mắt của ba. Phải chăng ba rất đau lòng sau vụ tai nạn của mẹ, nếu cô mà chết đi thì ba sẽ sụ đổ hoàn toàn mất. Nghĩ thế nên cô quyết định sống cho ba và mẹ. Không nghĩ bất kì ai nữa. Từ đây cô sẽ thay đổi tất cả. Không tình bạn, không tin yêu…chỉ có gia đình.
Đó là cuối năm lớp 10…Một năm đau buồn nhất…
Trần Thái Vân sống cả đời này thực thẹn với lòng.
Làm con không tròn chữ hiếu, làm tỷ tỷ không đủ bao dung, làm vợ không tròn bổn phận, làm người chẳng đủ khiêm tốn.
Khi hoàng thượng tứ hôn cho nàng, nàng liền kháng chỉ, muốn phụ mẫu đồng ý cho nàng và hắn, trở thành một đôi uyên ương cả đời không rời. Nhưng nào không ngờ rằng người nàng yêu lại hại gia đình của nàng , hại cả Trần gia nàng chết thảm.
Sống lại đời này, nàng nhất định trân trọng những thứ mình có, dùng cả đời để bảo vệ gia tộc cùng mở to mắt nhìn thấu lòng người.
Nàng phải mạnh mẽ, thề không tin bất kì một nam nhân chết tiệt nào nữa.