[Nữ chính quyến rũ hệ cá muối] vs [Nam chính phúc hắc, cao lãnh như hoa trên núi]
Cao Hạnh Hạnh từng yêu Lục Trạch Ngôn ngay từ cái nhìn đầu tiên, không chút sợ hãi vượt biển băng sông để đến bên anh, nhưng lại nhận được câu nói: “Chúng ta không phải người cùng một thế giới.”
Cô đàng hoàng quay lưng rời đi, quyết tâm quên anh.
Mấy năm sau, tại một buổi đấu giá, Cao Hạnh Hạnh — giờ đã là một nhân viên ngân hàng mới vào nghề — lại một lần nữa gặp Lục Trạch Ngôn. Anh đã trở thành Tổng giám đốc Lục, kẻ chiến thắng cuối cùng trong cuộc tranh đấu quyền lực, hoàn toàn ứng với câu nói năm xưa: “Chúng ta không phải người cùng một thế giới.”
Cao Hạnh Hạnh luôn ghi nhớ bài học cũ, cố gắng giữ khoảng cách với Tổng giám đốc Lục, nhưng dường như khoảng cách ấy không do cô kiểm soát, ngày càng rút ngắn…
Cao Hạnh Hạnh nhíu mày: “Nếu thế, tôi sẽ coi anh là bàn đạp đấy! Tôi cảnh cáo anh, bây giờ tính khí tôi không tốt đâu!
Lục Trạch Ngôn: “Cam tâm tình nguyện.”
Lục Trạch Ngôn từng bình thản trả lời câu hỏi về cái chết:
Anh nói: “Trong mắt tôi, nếu cái chết đến với cô ấy, tôi hy vọng có thể ở bên cô ấy. Nếu cái chết đến với tôi, tôi hy vọng cô ấy có thể buông bỏ tôi.”
Tôi từng nghĩ việc thoát khỏi xiềng xích của số phận là vì khao khát tự do. Hóa ra thứ tự do tôi muốn chính là…tự do yêu em.
“Nếu em không nói, anh sẽ đợi.”
“Đợi đến khi em thích người khác.”
“Thế nếu em không thích ai cả thì sao?”
“Thì cả đời.”
“Cũng may…”
“May sao người em thích là anh.”
“Cũng may…”
“Người anh chờ chính là em.”
Tôi là nữ phụ xinh đẹp độc ác.
Hôm đó, tôi đột nhiên nhìn thấy rất nhiều bình luận trực tiếp.
[Bình luận nói:] Này nữ phụ, cô đừng tát nam chính nữa được không?
Chỉ cần cô không tát anh ta, đảm bảo anh ta sẽ yêu cô!
Nữ chính tính là gì chứ, nữ phụ đúng là ngốc!
Thực ra anh ta chỉ cần nói một câu xin lỗi là giây tiếp theo cả thế giới sẽ hôn lên rồi.
Một giây trước tôi còn đang ở phim trường tranh giành vai diễn với người khác, giây tiếp theo đã thấy những bình luận trực tiếp này, tôi ngây người.
Giây tiếp theo nữa, giọng nói của Thẩm Tri Sở vang lên, sự lạnh lùng và chế giễu kéo tôi về thực tại: "Nhan Sương, em nói chuyện với anh mà cũng mất hồn à? Chắc là mệt quá rồi. Đã vậy, vai diễn này cứ giao cho Tiểu Anh đi."
Đồ khốn kiếp!
Tôi ngẩng mắt lên, Thẩm Tri Sở một tay ôm Giang Anh, vẻ thản nhiên nhìn tôi.
Bộ phim này là dự án lớn của đạo diễn nổi tiếng, lúc thử vai nữ chính, tôi là người đứng đầu.
Cái tên Thẩm Tri Sở đáng chết này, dám đưa vai diễn của tao cho người khác!
Tôi giơ tay lên định tát anh ta.
Dù sao thì, trong giới giải trí, tính nóng nảy của tôi cũng nổi tiếng ngang với nhan sắc đỉnh cao.
Nhưng tay còn chưa kịp giơ lên đã nghĩ đến những bình luận trực tiếp vừa rồi, tôi đành cứng đờ dừng lại.
Lúc này, tất cả mọi người trong phim trường đều nhìn tôi.
Tôi nhìn vào bình luận trực tiếp: [Cô bé cưng của tôi xinh quá!]
[Bé cưng biết không? Lúc không có bé cưng ở đây, tôi chơi oẳn tù tì với người khác cũng chỉ dám ra kéo thôi, vì bé cưng là tất cả của tôi mà!]
Khi tôi xuyên thành nữ thú độc ác chuyên ngược đãi nam chính, anh ấy đang quỳ dưới chân tôi.
Người đàn ông cao lớn, trầm lặng quỳ thẳng tắp, giơ cao cây roi: “Xin thê chủ trách phạt.”
Tôi nhìn chằm chằm anh ấy, ánh mắt u ám.
Trong truyện, Mặc Bạch cuối cùng không thể chịu đựng nổi sự ngược đãi của tôi, đã tự tay giết chết tôi.
Suy nghĩ giây lát, tôi đưa mũi chân nâng cằm anh ấy lên, thành công nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông đột nhiên đỏ bừng.
Đang lúc đắc ý, bỗng thấy trên đầu anh ấy lóe lên một dòng chữ nhỏ——【Giá trị hắc hóa 90%】.
Tôi: Hết vui.
Ta là một người bán đậu phụ.
Một cân đậu năm văn tiền, có thể làm ra ba cân đậu phụ.
Mỗi ngày ta xay đậu phụ trong một canh giờ, đi về hai mươi dặm đường núi, mỗi cân đậu có thể kiếm được một văn tiền.
Nhờ từng đồng tiền lẻ này, ta đã nuôi lớn đệ đệ muội muội, được mặc áo bông, và còn ở trong căn nhà ngói xanh gạch đỏ.
Vương gia hét lớn: “Cứu Trắc phi!”
Vương phi không còn vùng vẫy nữa, lặn sâu xuống đáy nước.
Nhờ vào công phu khổ luyện bấy lâu, nàng dốc sức lặn một mạch sang tận bờ bên kia hồ sen, cố nén hơi thở cuối cùng, rút ra chiếc ống sậy giấu trong búi tóc.
Một đầu ngậm chặt trong miệng, đầu kia vươn lên mặt nước, nàng hít mạnh một hơi.
Khụ—con nha đầu chết tiệt Xuân Hoa, không biết moi từ xó xỉnh nào ra cái ống sậy cũ rích này! Chủ tử ở dưới nước suýt nghẹt thở đến nơi rồi, hiếm hoi mới kịp lấy hơi, vậy mà vừa hít vào đã nếm trọn cái mùi bùn nát lẫn rong rêu lên men!
Mùi ấy nồng nặc đến mức suýt nữa khiến ta bật dậy trồi khỏi mặt nước.
May thay ta còn kìm được. Không vì gì khác—chỉ là đã quen rồi.
Vị hôn phu tôi dẫn theo một cô gái lạ đến tang lễ ông nội, bắt cô ấy quỳ lạy, nói muốn cho ông nội thấy ai mới là cháu dâu thật sự.
Mọi người im lặng, thi thoảng liếc tôi, nhưng tôi chẳng bận tâm.
Ánh mắt tôi vẫn dõi theo người chú nhỏ của anh ta
—anh mặc đồ đen, da trắng như ngọc, đẹp mê hoặc.
Anh ta ấm ức, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi:
“Ban ngày cái tên đàn ông đó là ai?!”
Thấy tôi không trả lời, anh lại đỏ hoe mắt, vòng tay ôm lấy tôi.
“Hắn chắc chắn không giàu bằng anh, cũng chẳng đẹp trai bằng anh, nên đừng có mà qua lại với hắn.”
Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là điều gì đã khiến anh ta, sau ngần ấy năm chia tay, lại trở thành một tên si tình đầu óc toàn chuyện yêu đương như bây giờ?!
Diệp Hoài bị một học muội giới thiệu kéo vào nhóm tài nguyên, nhóm này chuyên chia sẻ những video và hình ảnh tài nguyên học tập, cậu vào xem, và được giới thiệu cho đối phương, người này chuyên có những tài nguyên phong phú.
“Tiểu ca ca, anh còn có thêm tài nguyên gì nữa không?”
“Có rất nhiều, cậu hứng thú? “
Diệp Hoài bị đánh bại mà không có bất kỳ lý do gì: “Vô cùng hứng thú”
“Ngày mai gửi cậu nhé.”
Diệp Hoài: “Cảm ơn tiểu ca ca, ca ca thật tốt!”
“Ừm, cậu cũng vậy.”
Tôi nhận mình là ‘chị dâu’ tệ nhất lịch sử.
Hôm qua mới chia tay người yêu đỉnh lưu, hôm nay chuyện tình của chúng tôi đã bị lộ.
Chỉ sau một đêm, tôi từ diễn viên vô danh trở thành “chuột chạy đường” bị mọi người mắng chửi.
Tôi đăng weibo đính chính:
“Đã chia tay.”
Đỉnh lưu lập tức trả lời:
“Vợ ơi, đừng giận nữa.”
Bà bà ghét ta cả một đời.
Bà chê ta xuất thân bùn lầy, vậy mà lại có thể theo nhi tử bà làm phu nhân quan gia.
Bà hận trượng phu ta tuy hiếu thuận, nhưng lại không chịu nghe lời bà hưu thê tái giá.
Bà càng căm ghét việc ta cả đời không sinh con, khiến nhà họ Chu không có trưởng tử trưởng tôn.
Sau khi trọng sinh, bà lập tức vội vàng hủy bỏ hôn sự với nhà ta.
Để dập tắt ý định của nhi tử, bà bày mưu khiến ta phải gả cho một tú tài què chân trong thôn.
Bà chờ xem ta sa sút thảm hại, sống cuộc đời khốn khổ.
Không ngờ, thứ bà chờ được lại là ta được phong mệnh phụ, con cháu đầy đàn.
Còn nhi tử bà, cả đời cũng không thể bước ra khỏi ngôi làng nhỏ kia.
Lục Hương xuyên thành nữ phụ pháo hôi ở thập niên 80, trong sách, bà nội xấu xa vì tham ô sính lễ, bắt cô thay nữ chính kết hôn, sự việc bại lộ lại bôi nhọ cô không biết điều.
Nữ phụ ôm hận mà chết trong tiếng chửi rủa của cả thôn.
Lần này, Lục Hương trực diện đáp trả bà nội xấu xa và thân thích cực phẩm, giẫm đạp toàn bộ những kẻ trêu chọc cô dưới chân. Dựa vào tay nghề làm đồng, nấu nướng, kiếm bộn tiền ở thập niên 80.
Nữ chính trọng sinh nghĩ mãi không ra, Lục Hương trước đây chỉ làm nền, sao cuộc sống lại ngày càng khá lên?
Ta là một thứ nữ, từ khi sinh ra đã được ghi danh dưới tên phu nhân, thân phận chẳng khác gì đích nữ.
Ngay cả sinh mẫu của ta, Thu di nương, khi gặp cũng phải gọi ta một tiếng "Tam tiểu thư".
Nhưng rồi chiến sự biên quan thất bại, Thái hậu đích thân tới Hầu phủ để chọn nữ tử hòa thân.
Phu nhân viện cớ đích tỷ có bệnh, chỉ triệu ta đến yết kiến.
Thánh chỉ hòa thân vừa hạ, phu nhân thì ba phần buồn bã, bảy phần vui mừng, chỉ riêng di nương là khóc đến xé gan xé ruột.
Nghe tin ta bị giày vò đến chết nơi nước địch, ngay đêm đó di nương đã gieo mình xuống hồ sen tự vẫn.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên cao đường, giận dữ quở trách di nương là người lẳng lơ.
Ta, lúc này mới mười ba tuổi, bước tới bên di nương, ngẩng cao đầu phản bác:
"Phu nhân trách mắng di nương, chẳng bằng lo mà quản cha ta cho tốt!"
Tác giả: 天山茶賓館
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Gia Đấu, Linh Dị, Nữ Cường, Hiện Đại, Hài Hước, Sủng, Huyền Huyễn, Xuyên Không, Tiên Hiệp, Điền Văn
Team dịch: Vân Mộng Hạ Vũ
Giới thiệu:
Cô gái Chu Thiện, có khả năng nhìn thấy và thay đổi số mệnh, đang đối diện với một thế lực tàn ác và phong kiến đầy tín dị dị.
Đây là một tình huống thú vị trong những câu chuyện về việc thay đổi số phận hay chiến đấu với số mệnh.
Tác giả: Khả Nhạc Khương Thang
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại, Vả Mặt, HE, Hài Hước, Chữa Lành, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn
Team dịch: Hina
Giới thiệu
Khương Thư Yểu sau khi xuyên không trở thành một tiểu thư ác độc không được lòng người, gả cho Tạ Tuân - chàng thiếu niên được nhiều người chú ý trong kinh thành.
Đối mặt với sự chán ghét của phu quân, sự chê bai của mẹ chồng và sự khinh thường của đại ca đại tẩu, Khương Thư Yểu cảm thấy bất lực.
Tuy nhiên, nàng dựa vào tài nấu nướng điêu luyện của mình, dùng các món ăn ngon dần dần chinh phục được lòng người trong gia đình.
Mẹ chồng, đại ca đại tẩu nghiêm khắc đều thay đổi cách nhìn về nàng, đồng loạt khen ngợi sự hiếu thuận và đáng yêu của nàng.
Cuối cùng, ngay cả Tạ Tuấn vốn không thèm để ý đến nàng cũng phải "đầu hàng" trước những món ăn ngon.
Trước khi ta chào đời, mẫu thân đã định sẵn cho ta một mối hôn ước.
Đối tượng chính là con trai của người bạn khuê phòng thân thiết của bà ấy.
Trước lúc lâm chung, bà ấy vẫn luôn nhấn mạnh: Ta và Lục Vân Trì là nhân duyên trời định, bảo ta nhất định, nhất định phải gả cho hắn!
Khi ấy, ta còn ngây thơ, chẳng hiểu lời bà ấy có ý nghĩa gì.
Mãi đến mười hai năm sau, đích nữ nhà Lạc Thiện Bá, Thịnh Vô Hạ, uống say.
Nàng ta đỏ mặt, chỉ vào mũi ta, vênh váo tự đắc tuyên bố: Nàng ta là người trời xuyên không từ thế giới khác tới đây, cho dù ta và Lục Vân Trì vốn là đôi phu thê ân ái nổi danh trong sử sách, nàng ta cũng nhất định phải cướp hắn đi!
Sáng sớm hôm sau, khi trời mới vừa tờ mờ sáng.
Thư từ hôn của Lục gia đã được gửi đến tay ta.
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Hào môn thế gia, Cung đình hầu tước
Giới thiệu:
Định Tây hầu phủ đích nữ Lục Niệm sau hai mươi năm xa xứ đến Thục địa nay đã hồi kinh, mang theo cả trưởng nữ vừa cập kê – Dư Như Vi.
Đường sá xa xôi, tin tức khó bề thông suốt, nhưng trong kinh thành, giới quyền quý vẫn từng bước nghe được tình hình của hai mẹ con này—quả thật ly kỳ khó tin.
Lục Niệm khi chưa xuất giá đã nổi danh ngang ngược, phụ thân không quản nổi, kế mẫu không dám can thiệp, đến mức hầu phủ buộc phải gả nàng đi thật xa để tránh hậu họa.
Nào ngờ nữ nhi nàng sinh ra còn vượt xa mẫu thân, khiến Dư gia gần như tuyệt diệt, cuối cùng đành quay về nương nhờ Lục gia.
Các phu nhân trong phủ công hầu bá tước đều lập tức cảnh giác—tuyệt đối không thể để Dư Như Vi, kẻ còn hơn cả Lục Niệm năm xưa, nhắm trúng con trai nhà mình!
Sinh ra là cháu gái nhỏ của tam triều Thái sư, A Vi dù theo phụ mẫu huynh trưởng đến nhậm chức ở vùng đất xa xôi, vẫn là tiểu bảo bối được tộc nhân cưng chiều nhất.
Nhưng thời thế xoay vần, Thái sư phủ bị cuốn vào tranh đoạt hoàng vị, một sớm sụp đổ.
A Vi may mắn thoát nạn, gian nan mưu sinh, cho đến khi gặp được Lục Niệm, lúc đó đã gần như phát điên.
Nàng trở thành Dư Như Vi, trở thành liều thuốc của Lục Niệm, lại càng là thanh đao trong tay nàng ấy.
Nàng giúp Lục Niệm báo thù, cũng vì chính mình mà phục hận.
Một câu chuyện về cặp “mẹ con giả” đồng hành trên con đường báo thù.
[Cô gái trầm lặng + Đại lão lạnh lùng + Chênh lệch tuổi tác + Giấu giếm + Lừa dối]
Ôn Nhiễm từ nhỏ đã ngoan ngoãn, suốt hai mươi hai năm cuộc đời, lần phản nghịch duy nhất của cô chính là để giành lại di vật của ông nội. Cô giấu đi thân phận, trở về nước, trở thành một nhà thiết kế trang sức sơ cấp. Rời khỏi vòng bảo bọc của gia đình, từng bước của Ôn Nhiễm đều đầy khó khăn.
Nhan Vọng Thư lạnh lùng, cao ngạo, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng dù biết rõ thân phận của Ôn Nhiễm, anh vẫn mềm lòng với cô, cẩn thận nâng niu đóa hoa trong nhà kính này.
Anh dạy cô cách sinh tồn, dạy cô cách vượt qua giới hạn của bản thân, dạy cô cách yêu anh.
Trước đây, tại một ngôi chùa, Ôn Nhiễm nhìn Nhan Vọng Thư: “Trông anh chẳng giống người tin Phật chút nào.”
Nhan Vọng Thư mang sự ngông cuồng của riêng mình: “Đó chỉ là những niềm tin hư ảo. Chỉ khi không thể chống lại hiện thực người ta mới đi tin những thứ này. Còn anh chỉ tin chính mình.”
Về sau.
Ba quỳ một lạy, bước qua 1088 bậc thang.
Cầu mong người tôi yêu bình an vô sự.
Tôi nguyện năm nào cũng làm vậy.
Chỉ mong cô ấy mãi mãi bình an.
Ngày ta chết bệnh, toàn cung điện đều bi thương.
Chỉ có Hoàng Đế Yến Lang không khổ sở, hắn chỉ là có chút phiền muộn.
Phiền muộn từ nửa tháng trước, vì hắn tưởng sách phong muội muội của ta Thôi Minh Xu làm Quý Phi, ta với hắn cãi nhau to một trận, còn chưa từng cúi đầu nhận sai với hắn.
Phiền muộn Lễ Bộ Ty không có mắt mũi quỳ gối ngoài điện, nói không biết làm sao để quyết định thuỵ hiệu cho Hoàng Hậu nương nương thế nào, làm sao để viết tiểu sử, nhập hoàng lăng ra sao.
Tấu chương như tuyết trên mái ngói đặt ở trên án, đủ loại từ ngữ tán dương vô cùng của các loại quan lại, phỏng đoán hỉ nộ của thiên tử.
Viết thuỵ hiệu hiền đức ôn cung, nhưng ta cũng đã từng vì Yến Lang bị người ta cắt xén thức ăn, giống như người đàn bà đanh đá mà cầm đao đuổi theo thái giám kia suốt ba con phố để mắng chửi.
Viết cuộc đời tôn quý vô ưu, nhưng sau khi đăng cơ, ta với hắn không phải là khắc khẩu thì là giận dỗi, hình như ta khóc rất nhiều, vẫn luôn khóc.
Lại nói đến việc nhập hoàng lăng, dường như Yến Lang cũng nhớ ra vài điều tốt đẹp ở ta, làm vợ chồng một hồi, hắn không tiếc mà ban cho ta một lễ tang trọng thể, ân chuẩn ta với hắn chôn cùng huyệt.
Hợp táng chu phê (1) còn chưa hạ, Tôn cô cô, chưởng sự Kiêm Gia Cung đã cung kính quỳ gối ngoài điện, nói khi nương nương còn sống muốn cầu ân chuẩn.
Yến Lang đại khái đoán ra.
Tám phần là muốn cúi đầu nhận sai với hắn, lại muốn tôn thuỵ, muốn truy phong, muốn hắn không cho Thôi Minh Xu vào cung.
“Nương nương không muốn cùng ngài hợp táng, nàng nói cuộc đời này quá khổ sở rồi, cùng trời cuối đất cũng không mong gặp lại.
Phu quân ta trên chiến trường đã ngủ với nữ huynh đệ của mình.
"Nàng ấy khác với nàng, thú vị lắm."
Hắn muốn cưới nữ huynh đệ, ta liền gả cho hán tử thô kệch.
"Lăng thị, đến lúc nàng khóc lóc quay về cầu xin ta, thì chỉ có thể làm thiếp thôi!"
Hắn chờ đợi mấy tháng, lương thực trong nhà đã cạn đáy, vẫn chưa thấy ta mang theo của hồi môn về bù đắp.
Khi hắn không nhịn được đánh đến tận cửa, lại thấy ta đang tức giận đá một cước vào vai vị Trấn Bắc tướng quân kia.
Hắn lại đầy thỏa mãn nâng chân ta nhẹ nhàng xoa bóp. "Còn đau không?"
Gặp lại người yêu cũ trong thang máy.
Anh ta nhìn tôi, rồi lại liếc sang người đàn ông đứng cạnh—một người đàn ông trung niên ăn mặc như đại gia mới nổi, trên tay còn bế theo một đứa trẻ.
Ánh mắt chạm nhau, anh ta lạnh lùng buông một câu:
"Vì muốn gả vào hào môn mà cô phải tự hạ thấp mình đến mức này sao..."
Tôi khựng lại.
...
Ba à, con thề, có tiền thật sự không phải lỗi của ba đâu!
Tác giả: Bố Đinh Lưu Ly
Chuyển ngữ: Iris
Designer: Penhaligon's
Tag: Con cưng của trời, Cưng chiều, Hào môn thế gia, HE, Hiện đại, Nam/nữ có bệnh, Ngôn Tình, Ngọt, Ngược, Vả mặt, Chữa lành - cứu rỗi,
Tổng số chương: 114
Giới thiệu
Sau khi Hoắc Thuật về nước, anh bị ông cụ đẩy đi từ thủ đô đến nơi phố núi.
Ban đầu, anh chỉ coi Lâm Tri Ngôn như một món đặt cược, làm trò tiêu khiển trong cuộc sống nhàm chán của mình. Dù sao cũng chỉ là một cô bé câm điếc, không nghe thấy những lời nói tổn thương, cũng không thể nói khi bị ấm ức. Cô trầm lặng, ngoan ngoãn, không khiến người khác phải lo lắng.
Cho đến một ngày, Hoắc Thuật chơi quá trớn.
Khi anh vội vã trở về từ bữa tiệc trong bộ đồ vest và giày da sáng bóng, đập vào mắt anh là ngôi nhà đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa dữ dội.
Người xung quanh sợ hãi, bàng hoàng nói với anh: “Đội cứu hoả nhận được nhiều cuộc gọi báo cháy, nhưng khi nghe lại không thấy nói gì. Họ tưởng có ai đó chơi khăm, nên…”
Hoắc Thuật quay người lao vào trong biển lửa.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, anh thấy hối hận vì Lâm Tri Ngôn là một người câm!
___________
Lưu ý:
1. Đứa con riêng chó điên cực kỳ thông minh x Người phụ trách tắm rửa dịu dàng bị câm.
2. Cả hai đều sạch, HE; văn máu chó thời xưa, tự chặt chân để làm thức ăn cho mình được tự do, không hợp chú ý đừng vào.
3. Nam chính có xu hướng mắc chứng rối loạn đa nhân cách, không phải nhân vật có tính cách hoàn hảo; nữ chính bị điếc, sau này sẽ dùng công nghệ để khôi phục thính giác và học cách nói chuyện.
4. Do khiếm khuyết về cơ thể và hoàn cảnh, nên mới đầu nữ chính làm công việc phụ trách tắm rửa kiêm giáo viên mỹ thuật của trường chuyên biệt. Sau đó cô ấy sẽ ra khỏi vòng an toàn, có được công việc tốt hơn, có cả quá trình phát triển hoàn chỉnh. Không thích hãy cân nhắc khi nhấp vào, xin từ chối kỳ thị nghề nghiệp.
# yêu thầm ## truy thê hỏa táng tràng #
Chu Y Y là một cô gái bình thường, bình thường đến mức ném cô ấy vào một đám người thì sẽ không tìm thấy.
Cuộc đời của cô có một điều không bình thường đó chính là quen biết với Tiết Bùi, Cô thích Tiết Bùi, Bọn họ cùng nhau lớn lên, Cô và Tiết Bùi khi còn nhỏ uống chung 1 lon Coca, cùng nhau chơi bắn bi pha lê ,cô còn ở nhà anh trải qua hết thời gian nghỉ hè, cô không làm kịp bài tập hè thì đều chép lại của anh.
Không hề có người nào cho rằng giữa anh và cô không phải bạn bè trong sáng , bởi vì cô lớn lên thì vô cùng bình thường, mà Tiết Bùi lại lớn lại lên vô cùng rực rỡ.
Cô biết cuộc sống không giống trang truyện cổ tích, cũng biết Tiết Bùi sẽ không bao giờ thích mình, bởi vì cô càng giống như một nhân chứng tình yêu của Tiết Bùi hơn, cô chứng kiến hết tất cả từng cuộc tình của anh, từ cao trung cho đến đại học.
Sau đó,kết thúc kì thi đại học, Tiết Bùi thi đậu Bắc đại, mà Chu Y Y lại thi đậu bắc thành một ngôi trường đại học chuyên khoa, tựa như 《 từ điển Tân Hoa 》 nói: bọn họ đều có một tương lai tươi sáng.
Tốt nghiệp đại học năm thứ ba, Chu Y Y bị người nhà giục đi xem mắt
Rất nhanh, người nhà tìm cho cô một đối tượng kết hôn phù hợp với cô, cũng không cảm thấy đối phương yêu cô bao nhiêu, nhưng bọn họ lại vô cùng xứng đôi với nhau, đều là những người bình thường.
Trước một ngày lễ đính hôn của cô diễn ra, cô gọi điện thoại cho Tiết Bùi, nói với anh rằng mình muốn kết hôn.
Bắt đầu từ ngày đó, Tiết Bùi càng ngày càng trở nên giống với người điên.
*
Đã từng có một Chu Y Y vì tới gần Tiết Bùi, mà bước về phía hắn 9999 bước, nhưng Tiết Bùi không bước nốt một bước còn lại, sau này tiết Bùi lại hướng về phía cô bước 9999 bước, nhưng Chu Y Y quyết định sẽ không bước về phía trước nữa.
"Không có người nào sẽ luôn ở một chỗ chờ anh."
Tác giả: 故夕辞
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Hệ Thống, Nữ Cường, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Gia Đình, Xuyên Sách, Chữa Lành, Xuyên Không, Cưới Trước Yêu Sau, Điền Văn, Gả Thay, Sảng Văn
Team dịch: Hina
Giới thiệu
Cựu chiến binh thô kệch ☺ Nữ bác sĩ xinh đẹp
Vừa mở mắt, Mạnh Tịch đã xuyên không thành thiên kim thật cùng tên với mình trong một câu chuyện thời đại.
Trong nguyên tác, thiên kim thật vì ghen tị với thiên kim giả có nhan sắc, học vấn, bạn trai ưu tú và tình thương của cha mẹ.
Cô ta bèn bắt chước thiên kim giả đi thi đại học, còn quyến rũ bạn trai của thiên kim giả, làm đủ trò để thu hút sự chú ý của cha mẹ.
Cuối cùng thiên kim thật thi trượt đại học, danh tiết bị hủy hoại.
Không lâu sau khi bị cha mẹ ruột ép gả cho một sĩ quan thương tật xuất ngũ, cô ta đã chết vì ung thư dạ dày.
... Khi đọc truyện Mạnh Tịch nghĩ thiên kim thật đáng chết.
Cho đến khi cô thức khuya đột tử và xuyên không thành Mạnh Tịch trong truyện, mới phát hiện ra——
Truyện chỉ nhắc đến việc nhân vật chính ghen tị với thiên kim giả sau khi nhận ra thân phận.
Nhưng không đề cập đến sự lạnh nhạt của cha mẹ, sự căm ghét của anh trai, và thái độ châm chọc của thiên kim khi nhân vật chính đoàn tụ gia đình.
Nhân vật chính từng bước bị nữ phụ độc ác hãm hại.
Sau khi biết sự thật, Mạnh Tịch tức điên.
Là con gái tên Mạnh Tịch không thể sống uất ức như vậy.
Mang theo hệ thống y tế xuyên không, cô quyết định cho Mạnh Tịch một cuộc đời rực rỡ.
Nhân vật chính đã đăng ký thi đại học phải không? Được, vậy sẽ thi đỗ đại học.
Nhân vật chính muốn trở nên xinh đẹp? Được, vậy sẽ dưỡng trắng làm đẹp.
Nhân vật chính bị cha mẹ ruột lạnh nhạt? Vậy sau khi thành công sẽ từ bỏ họ.
Tiểu thư giả muốn hãm hại Mạnh Tịch? Mạnh Tịch sẽ đưa cô ta vào tù.
Còn về gã cựu chiến binh thô kệch tàn tật mà cha mẹ nhân vật chính tùy tiện chọn——
Mạnh Tịch thấy anh ta đối xử với nhân vật chính không tệ, lại bị thương vì bảo vệ đất nước,
Nên đại phát từ bi chữa lành chân cho anh ta, rồi ly hôn để anh ta được tự do.
Ngày đề cập chuyện ly hôn, cô bị gã thô kệch ép vào tường hôn.
"Ly hôn? Mơ đi".
Giang Oản Oản mở mắt ra, đập vào mắt là mái nhà lờ mờ ánh sáng, nhìn quanh bốn phía, cả căn nhà đều rách nát, cũ kỹ vô cùng.
Nàng đang ở đâu đây, chẳng lẽ được những người sống sót khác cứu sao? Nhưng với một đàn xác sống lớn như vậy, còn có người sống sót cứu được mình sao?
“Nương... mẫu thân~”
---
Thế tử gia Chu Cảnh Sâm của Cảnh Vương phủ kinh tài tuyệt diễm, là thiếu niên anh tài, có tướng minh quân. Được Hoàng đế đương triều đặc biệt khâm điểm là một trong những người được chọn cho vị trí đế vương Vấn Đỉnh, lại bởi vì phụ thân mưu phản, cả nhà đều bị lưu đày tới Tây Bắc.
Ba ngàn dặm lưu đày, ba nam bốn nữ của Cảnh Vương phủ người chết người tàn, khi đến Tây Bắc thì cũng chỉ còn lại một quả phụ và một cháu gái.
Vì để kéo dài hương khói, quả phụ dốc hết túi tiền để cưới cho hắn một nàng vợ.
Cũng chính là Diệp Gia của nhà họ Diệp ở thôn Thập Lý Tám, từng đọc sách cũng biết chữ, nhưng làm người thích bắt nạt kẻ yếu, ham ăn lười làm, thô tục nông cạn, cũng chỉ có một gương mặt có thể hù chết người.
Nếu Diệp Gia nhớ không lầm, ngày thứ ba sau khi Cảnh Vương phi chết, mụ la sát này cũng bị Chu Cảnh Sâm cho một tờ hưu thư(*) đuổi ra khỏi nhà. Vừa trở lại nhà mẹ đẻ được một ngày thì bị người cha tham tài của nàng ta bán vào nhà đất hạ đẳng, chưa tới một năm đã bị khách làng chơi đánh chết.
(*) Hưu thư: thư bỏ vợ/ chồng.
Diệp Gia: “…” Được rồi, cứ lăn lộn trước đã.
Sinh viên đứng đầu khoa của ngành kỹ thuật kỹ thuật, đầu tiên là phải chỉnh sửa lại nóc nhà dột nát đã.
Đời trước Chu Cảnh Sâm giết hết kẻ thù, tàn sát sạch sẽ hoàng thất, mối thù lớn cũng đã báo, lại cô đơn cả một đời, cô độc một mình.
Vào năm ba mươi tám tuổi thì dầu hết đèn tắt, bệnh chết ở trên long sàn.
Khi tỉnh lại mở mắt ra lại trở về năm mười chín tuổi, mẫu thân vẫn còn khỏe mạnh, cháu gái cũng chưa yêu. Nữ nhân nông thôn chỉ vì trọn chữ hiếu mà cưới vào cửa đời trước cũng đang cầm một cây gậy đứng ở cửa như hổ rình mồi.
Thế tử gia: “…”
Ét o ét, đây là truyện ngọt, HE, hài nha bà conn.
Tống Thời Hạ xuyên sách rồi.
Lúc trong đầu vang lên một giọng máy nói cho cô biết "Tống Thời Hạ" của thế giới song song muốn trao đổi cuộc đời với mình, cô đồng ý không chút do dự.
Biết là xuyên sách, cô lại khá thả lỏng.
Từ khi phát hiện trên người có không gian linh tuyền, cô bèn nghỉ học đi gây dựng sự nghiệp, mở một quán trà dưỡng sinh cao cấp kiêm bán lá trà, tiếp xúc không ít nhân vật lớn.
Tuy kiếm được không ít của cải, nhưng cô còn trẻ mà đã bị suy nhược thần kinh, cũng cực kỳ mê mang với tương lai.
TRUYỆN GỐC CỦA PHIM KHOM LƯNG (TỐNG TỔ NHI, LƯU VŨ NINH ĐÓNG CHÍNH)
Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù: " “Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng? ”
[1]Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh.
Sau đó… Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại.
“Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi…” Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai.
“Rốt cuộc, còn… bao lâu nữa?”
Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.
“Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi”.
Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh.
…
Có một câu nói rằng:
Ngụy Thiệu: “Trẫm là một cầm thú, biết không?
Tiểu Kiều: “Hừ, súc sinh mới đúng!”
…
Đây là câu chuyện không tưởng mô phỏng lại bối cảnh những năm cuối thời kỳ Đông Hán. Ngoài ra Tiểu Kiều này không phải là Tiểu Kiều trong Tam Quốc, chẳng qua tôi chỉ thấy dễ nghe nên mượn nó mà thôi.
Nội dung: trọng sinh xuyên không, tình yêu chiến tranh
Trình Hoan nhìn chằm chằm đôi tay mình, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.
Chẳng qua cô chỉ ngủ một giấc, vì sao tỉnh lại liền thay đổi thành một người khác?!
Ký ức trong đầu tràn ra quá mức khó tin, Trình Hoan đứng lên, lảo đảo bò dậy muốn tìm gương. Cổ chân đập vào chân bàn, rất đau, nhưng cô lại không tạm dừng chút nào.
Phòng rất nhỏ, chỉ trên dưới 10 mét vuông, bởi vì bày biện quá nhiều đồ đạc nên có vẻ chật chội, Trình Hoan không có tâm tư thưởng thức cách bài trí, cô chạy thẳng đến mở cửa căn phòng toilet đối diện, tìm được gương.
Trong gương phản chiếu bộ dáng của cô, ánh mắt sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng xa lạ. Trình Hoan duỗi tay, chậm rãi xoa gương mặt, người trong gương cũng làm động tác giống cô.
Cô gắt gao nhắm mắt lại, nửa ngày sau mở ra, cảnh tượng trước mặt không có chút biến hóa nào.
Không phải đang nằm mơ.
Ta thay tỷ tỷ gả cho vị thanh mai trúc mã sa sút mà nàng không nguyện ý lấy.
Từ sau khi thành thân, ta tận tâm lo liệu việc nhà, cùng hắn tương kính như tân.
Đến khi Lăng Diễn đỗ trạng nguyên, mọi người đều chúc mừng ta khổ tận cam lai.
Thế nhưng lại truyền đến tin hắn muốn tái cầu hôn tỷ tỷ, nạp nàng làm bình thê.
Khắp phố chợ đều rộ lên câu nói của hắn:
"Tô đại tiểu thư xinh đẹp cao quý, vốn nên được vạn người sủng ái. Nay Lăng mỗ công thành danh toại, về sau tuyệt không để nàng chịu nửa phần khổ sở."
Bọn họ trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Còn ta, vốn nên chịu khổ.
Đêm ấy, người thê tử cơ hàn như ta liền thu dọn hành trang, nhường chỗ cho tỷ tỷ.
Rời xa quê cũ, mai danh ẩn tích.
Tân khoa trạng nguyên điên cuồng tìm thê tử, cuối cùng cũng tìm được ta nơi chân trời góc biển.
Ta nhìn hắn, thấy trong mắt hắn đỏ hoe, liền nghi hoặc mở lời:
"Chàng tìm ta làm gì? Giữa ta và chàng, nào có tình cảm chi đâu."
Hắn nhìn ta đăm đăm, giọt lệ lăn dài trên má, lại bật cười giận dữ:
"Nàng nói... nàng không yêu ta ư?"
Tác giả: An Ninh Nhi
Tran / Editor: AI_Quýt
Beta: AI_Bán Nguyệt Diệp
Thể loại: Chữa lành, Hiện đại, HE, Hài hước, Showbiz, Có baby, Gương vỡ lại lành
Độ dài: 61
Giới thiệu
Khi Bùi Vũ Hành 25 tuổi, anh giành được giải thưởng lớn, trở thành ảnh đế, sau đó hào phóng công khai đã có người yêu.
Tuy nhiên, cô người yêu kia lại để lại một bức thư làm tan nát trái tim anh rồi bỏ chạy.
Hơn hai năm sau, cuối cùng cô cũng xuất hiện.
Cùng xuất hiện với cô còn có một phiên bản thu nhỏ của anh.
Anh phẫn nộ đi tìm cô, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị bé con ôm chầm lấy chân, ngọng nghịu nói: “Bố!”
Khi anh vừa chuyển từ ngạc nhiên sang mừng rỡ thì bé con đã buông tay chạy đến chỗ trợ lý của anh, cũng ôm đùi, gọi bố.
An Duyệt ngượng ngùng giải thích: “Đừng hiểu lầm, thằng bé nhìn thấy ai đẹp trai đều gọi là bố hết.”
Bùi Vũ Hành: “Sau này bảo thằng bé, ai đẹp trai nhất mới là bố.”
An Duyệt: “Tôi sợ bố nó bị vả mặt.”
Kiếp trước, anh nghe lời ân sư cưới tôi, nhưng tôi lại đối xử với anh cực kỳ lạnh nhạt.
Mãi cho đến khi anh bị đối thủ cạnh tranh hại chếc.
Trong di vật của anh, tôi tìm thấy một chồng thư tình anh viết cho mình.
Từng câu từng chữ, là nỗi đau khổ vì yêu tôi mà không được đáp lại.
Mở mắt lần nữa, tôi quay về ba năm trước.
Năm chúng tôi vừa kết hôn.
Tôi xông vào phòng anh, nhìn cánh tay bị thương của anh, mắt hoe đỏ hỏi: "Giang Nghiên, anh có đau không?"
Vẻ mặt anh khựng lại, rồi cam chịu nhắm mắt, giọng nói khó khăn: "Sao? Lại muốn xát muối vào vết thương của tôi à?"