Ở hiện đại nàng là cao thủ đệ nhất tản đà quốc gia, sau khi xuyên qua, thành nữ nhi vô dụng của tướng quân, thay muội muội xuất giá, gả cho Cửu vương gia bị người đời xem là "thích nam nhân".
Người ta đồn Cửu vương gia là chiến tướng dũng mãnh của Lương quốc, anh tuấn tuyệt mĩ, chỉ là không bao giờ gần nữ sắc!
Liễu Lâm Ba sau khi xuyên tới, châm ngôn là: chính phi không độc, địa vị không vững, tiểu thiếp không cút, không thể nương tay!
Không gần nữ sắc? Cũng tốt!
Đêm đại hôn, tân nương không thấy! Nửa năm sau, nghe đồn trên triều đình có thêm một vị đại tướng dũng mãnh, mày liễu xinh đẹp thắng ba quân, tay nhỏ khẩy đàn lùi ngàn quân, nhoẻn miệng cười vạn ngựa hí, một người địch lại muôn vàn người!
Triều thần quan lại trăm người đều biết, Cửu vương gia xem vị "huynh đệ" kia như là bảo bối, che chở hết lòng, so với người nhà còn thân hơn.
Nhưng lại không biết, thay ra một thân quân trang, nàng là bạch y thắng tuyết, đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.
Đương lúc Cửu vương gia đổ mồ hôi cho rằng mình thật sự là đoạn tay áo, Lương Thi công chúa khóc cực kì bi thảm, “Hoàng, hoàng huynh, Liễu Tướng quân nàng là nữ nhân!”
Kết quả là, có người hoàn toàn rối loạn, n lần lâu sau mới biết nguyên lai Liễu tướng quân mặt như quan ngọc mình nhận "tiểu huynh đệ" cư nhiên là Cửu vương phi mình còn chưa vén khăn voan!
—————————–
Đoạn đặc sắc một:
“Vương gia, Vương gia không tốt , Vương phi đem Thái tử phi ném ra khỏi vương phủ.” Thị vệ vương phủ vội vàng báo lại.
“Là Vương Phi tự mình động thủ?”
“Hồi Vương gia, đúng vậy!”
“Việc nặng như vậy cư nhiên lại để Vương phi tự mình động thủ, truyền lệnh xuống, toàn bộ gia đinh hộ vệ trong phủ trừ tiền công một năm.”
—————————–
Đoạn đặc sắc hai:
Ban đêm gió lớn, hai vợ chồng bị nhốt trong sơn động say rượu ngửa đầu đếm sao.
“Lương đại ca, huynh có đói bụng không?”
“Đói.”
“Xuỵt, ta đây có mang đồ ăn.” Có người say rượu hí hửng, lộ rõ hình tượng nữ hán tử thế kỉ 21.
“Là cái gì?”
“Bánh bao nhân đậu đỏ!” Bộ dạng luôn không ăn khói lửa nhân gian đột nhiên xốc vạt áo lên, nghe nói, đêm đó có người cả đêm chảy máu mũi.
Một mình mang bầu, một mình sinh con, cuối cùng bản thân cái gì cũng không có, con không còn, người yêu nhẫn tâm từ bỏ.
Mười năm tuổi trẻ chìm trong đau khổ và nuối tiếc thứ cuối cùng nhận được chỉ là một ánh mắt khinh thường trong lễ đính hôn của người mà cô đã-từng-yêu.
Cái ôm muộn màng, những lời nói cuối cùng cô cũng không còn nghe được nữa, bên cạnh là con rối gỗ dính đầy máu tươi.
Một lần trọng sinh cho Tô Tranh thêm một cơ hội để bắt đầu,nhưng là bắt đầu từ lúc cô không hề mong muốn, từ lúc hết thảy đã xảy ra, cô đã không còn khả năng thay đổi những sai lầm đó, và theo như tôi nghĩ, cô hoàn toàn không muốn thay đổi, nếu ông trời cho cô trở lại khi tất cả mọi thứ bắt đầu, cho cô một lần lựa chọn lại thì có lẽ cô vẫn sẽ chọn con đường ấy.
Tình yêu của tuổi trẻ ngông cuồng cỡ nào, những lời hứa đó có thành hiện thực bao nhiêu. Một kiếp phu du sống trong chờ đợi và hi vọng, kiếp này Tô Tranh không còn là cô bé ngốc vẫn mãi chỉ hi vọng Mạc Phong sẽ mang lại cho cô hạnh phúc nữa, cô học được kiên cường, học được cách tự lập, tự mình đi tìm cái mình mong muốn và kiếp này Tô Tranh ấy cũng không tin vào cái gì gọi là tình yêu nữa.
Mười năm, với người khác là 10 năm, nhưng với cô cái thời gian đau khổ đó là 10 năm kiếp này với 10 năm tiền kiếp, cô đã có thể có đủ điều kiện để quang minh chính đại đứng trước mặt con mình, không như ở kiếp trước phải khốn khó giả làm người hầu cận.
Mạc Phong của 10 năm sau vẫn vậy, đầy hận thù với người con gái mà anh nghĩ vì tiền bạc có thể bỏ qua anh, phẫn hận, không cam lòng hay vì chút tình yêu còn lại với người con gái ấy để anh lại tiếp tục cho cô ấy thêm cơ hội, nhưng anh lại một lần nữa thất vọng vì sau 10 năm ấy, Tô Tranh vẫn như cũ, nguyện gánh vác hết thảy chứ không lựa chọn chờ đợi anh, tin tưởng anh.
Mạc Phong – Tô Tranh, không thể nói rõ ràng là ai sai ai đúng,có sai chăng vì lúc tuổi trẻ, khi tình yêu, sự tin tưởng vẫn chưa đủ độ, khi hai con người còn chưa yêu nhau sâu sắc đã gặp phải cách trở quá lớn nên đã không thể vượt qua. 10 năm trước, khi Tô Tranh cần anh nhất, thì Mạc Phong đã không ở đó, anh vẫn chưa đủ yêu, chưa đủ tin tưởng và hơn hết là chưa đủ thực lực để bảo vệ cô, để rồi 10 năm sau Mạc Phong trưởng thành, vững trãi thì Tô Tranh cũng đã không còn là cô gái cần sự trở che của anh thủa nào. Cô quay lại, không phải vì tình yêu hay vì anh mà vì muốn lật đổ nhà họ Mạc, vì mang đi hai đứa con của mình.
Một câu truyện hay, không có nhiều chi tiết thừa, Tô Tranh quay lại, mong muốn dùng số tiền gấp 10 lần số tiền năm đó Mạc lão phu nhân đưa cho cô để có được 2 con của mình, nhưng 2 đứa trẻ đó đã không còn là đứa bé đỏ hỏn không biết gì năm xưa để mặc người ta quyết định, 10 tuổi cũng đủ để chúng tự có những lựa chọn cho tương lai mình.
Những không chỉ có những khúc mắc, truyện cũng có những giâyphút gia đình ấm áp như bao truyện ngôn tình khác và là một truyện đáng đọc.
Kiều Dụ ho nhẹ một tiếng đầy ý chêu trọc cười hỏi:
“thật ra anh vẫn muốn hỏi em, em có nghĩ tới hay không, sau này em thật đi chuyến đi này, người khác sẽ xưng hô với em như thế nào?”
Kỷ Tư Tuyền dương dương đắc ý mới vừa tính toán mở miệng, chợt gục mặt xuống, lẳng lặng nhìn Kiều Dụ:
Kỷ công
Kỷ…..công… tế….công
Gương mặt cô đau khổ nhào vào ngực anh:
” Kiều Dụ , em hận anh”
Kiều Dụ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mi mắt giãn ra, mặt thỏa mãn.
Cứa sổ trong phòng học mở rộng , bên ngoài hoa nở lá rơi, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá lưu lại nền đất bàng bạc
Trong kia có nguy hiểm, vào được cần cẩn thận.