Nàng là nữ binh đặc chủng thiết huyết thời hiện đại, cao ngạo cuồng vọng, kiêu ngạo cường hãn;
Nàng là độc hậu có tiếng không có miếng, hay ghen tị, ngốc nghếch, lòng dạ hẹp;
Mai kia xuyên không, linh hồn chiếm được, độc hậu biến cuồng, không người dám nghịch!
Ngày thứ nhất, một cước dẫm nát trên người Lệ Phi, cuồng vọng quát: “Người tới đem nữ tử trên mặt đất đi, ngay tại chỗ trượng tễ!”
Ngày thứ hai, khinh thường hoàng quý phi đến cực điểm liếc mắt một cái bị dọa choáng váng ngã xuống đất: “Theo ta đấu, trở về luyện luyện lá gan lại đến!”
Ngày thứ ba, bàn tay bạch ngọc vừa nhấc, sẳng giọng nhìn gần Hoa Phi: “Giết chết ngươi, so giẫm chết một con kiến còn dễ dàng.”
Hắn là hoàng đế Vân Triêu quốc ôn nhuận như ngọc;
Phong thần tuấn lãng chi tư, lại phúc hắc, vô tình;
Hậu cung giai lệ ba ngàn, lại không một sủng hạnh;
Rõ ràng thân cường thể cường tráng, cũng là không — cử.
Nàng là quân cờ hắn tùy ý đùa bỡn trong tay,
Hắn là khăn lau, nàng khinh thường, tùy ý vứt bỏ.
Nàng cuồng vọng đến cực điểm, sợ hãi đi yêu. . .
Hắn tà mị vô tình, không tin tình yêu. . .
Lúc hắn cùng nàng gặp nhau sau. . .
Đoạn ngắn phấn khích 1:
Mỗ nữ: Thế nào? Ngươi muốn cứng rắn đến?
Mỗ nam: Có gì không thể?
Mỗ nữ: Chậc chậc!
Mỗ nam: Nhìn cái gì?
Mỗ nữ tay ngọc vuốt cằm, cao thấp đánh giá,
Lắc đầu, thở dài, nô tì là sợ hoàng thượng thận hư thể nhược, lực bất tòng tâm a!
Mỗ nam vẻ mặt hắc tuyến, hộc máu. . .
Đoạn ngắn phấn khích 2:
Mỗ nam dựa bàn vùi đầu phê duyệt tấu chương
Thái giám: Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đang cùng Quý thiếu gia đấu rượu.
Mỗ nam: Sau đó?
Thái giám: Hoàng hậu nương nương lôi kéo quần áo Quý thiếu gia, sau đó kiêu ngạo rống to. . .
Mỗ nam: Rống cái gì?
Thái giám: Hoàng hậu nương nương quát, tin hay không lão nương liền ở trong này bạo ngươi!
Mỗ nam chợt đứng dậy, không thấy bóng dáng. . .
(Sally: Mn đừng bị câu ‘Rõ ràng thân cường thể cường tráng, cũng là không — cử.’ gây hiểu lầm ak, anh ấy là sạch 100% nha. Mn đọc truyện vui, nhà ta sắp lấp xong hố ‘khí phi’, giờ chuẩn bị đào hố mới, Mn ùng hộ nhiệt tình nha.)
Văn học Nhật đem đến cho độc giả cảm giác bình yên, lãng mạn khi đắm mình trong những tác phẩm tinh tế, chìm trong câu chữ nhẹ nhàng nhưng đầy trầm tư, ám ảnh. Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa cũng vậy. Không nhiều màu sắc, không nhiều kịch tính, dữ dội mà chỉ với một gam màu trầm buồn, một khung cảnh ảm đạm ngày mưa, một cốt truyện nhẹ nhàng, Ichikawa Takuji đã vẽ nên được một bức tranh tình yêu tuyệt diệu.
Ở tác phẩm không có sự đối lập, hoặc giả có đi chăng nữa thì cũng hết sức nhạt nhòa, chỉ có sự hài hòa được đề cao (đặc trưng của văn phong Nhật). Sự hài hòa không chỉ ở vòng xoay giữa Takumi, Mio và Yuji mà còn lan ra cả những mối quan hệ khác với thầy Nombre,và chú chó Pooh, với cả thiên nhiên cùng mùa mưa ẩm ướt.
Nét u huyền phảng phất suốt tác phẩm gây cho người đọc những cảm xúc không thể diễn tả, có một cái gì đó không chắc chắn, không rõ ràng vẫn đang tồn tại đâu đó. Ta không thấy sự đau khổ đến tột cùng của Takumi khi Mio qua đời, không thấy niềm hạnh phúc mãnh liệt của anh khi bỗng nhiên nàng quay lại, ta chỉ thấy một sự nhẹ nhàng lan tỏa trong tình yêu đó - phẳng lặng nhưng tràn ngập ở khắp nơi. Vậy mới biết, tình yêu có rất nhiều cung bậc, không phải cứ cuồng nhiệt nhiều, đau đớn nhiều đã là yêu nhau nhiều, mà có khi chỉ cần nhẹ nhàng, êm dịu như tình yêu của Takumi và Mio là đã đủ chạm đến thiên đường hạnh phúc.
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa được viết với lời văn trong sáng, ngắn gọn và đôi chút ngộ nghĩnh sẽ đem đến sự thú vị và ấm áp khi “nhấm nháp” những trang sách, có thể trong một ngày mưa nhẹ nhàng.
©
Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa
Tác Giả: Ichikama Takuji
***
“Hôm nay là lần đầu tiên chúng mình gặp nhau với đôi giầy có cổ và có gót. Cũng phải nói thêm, hôm nay cũng là lần đầu tiên anh thấy em mặc chiếc váy liền màu đỏ sẫm. Lần đầu tiên anh thấy em tô son. Lần đầu tiên anh thấy mái tóc em đung đưa mỗi lần em nghiêng đầu, lần đầu tiên anh cảm thấy bồn chồn không yên khi nói chuyện với em.
Tất cả đều là lần đầu tiên, đến nỗi mà khó tìm được một thứ không phải lần đầu tiên.’’
---------
"Anh cũng hiểu, tuy chỉ mang máng, rằng ngay cả giai đoạn hôn thôi cũng cần phải có thời gian. Anh không vội, hơn nữa, em là người sẽ sống cùng anh cả đời nên vẫn còn khối thời gian. Ít ra thì chúng mình đã mất ba năm mới hẹn hò nhau lần đầu, kể từ sau lần nói chuyện đầu tiên. Cho nên, muốn tiến tới được giai đoạn hôn thì cũng phải mất thêm ba năm nữa.
Anh đã nghĩ vậy.
Trong lần trò chuyện năm tiếng này, chúng mình đã tiến gần đến đoạn hôn nhau. (Không biết lúc hôn, cái răng khểnh của em có bị vướng không?) Anh đã nghĩ thế lúc nhìn vào môi em.
Trời tối, chúng mình phải về. Giờ nhìn lại có thể nói lần hẹn hò này là bước mở đầu cho giai đoạn tiếp theo, nhưng thú thật với em là khi ấy, anh không đủ tự tin để nghĩ vậy. Nhiệm vụ trước mắt của anh là phải hẹn được em cho lần sau chứ không phải nghĩ tới chuyện hôn hay cưới em."
(trích "Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa", Ichikawa Takuji, Mộc Miên dịch)
Về Tác Giả:
Takuji Ichikawa sinh ngày 7 tháng 10 năm 1962 tại Tokyo. Ông tốt nghiệp trường đại học Dokkyo. Cuốn tiểu thuyết đầu tay của ông, Separation, xuất bản năm 2002. Cuốn Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa (xuất bản tại Nhật với tên Ima Ainiyukimasu) in lần đầu năm 2003, là một trong những tiểu thuyết thành công nhất Nhật Bản, được chuyển thể thành truyện tranh, kịch, phim truyền hình ở Nhật và điện ảnh tại Mỹ.