Người dịch: hanghulis
Paris Sweeny là một họa sỹ giỏi có khả năng tâm linh. Cô nhìn thấy ma, biết tất cả các câu trả lời ngay tức thì, và đèn giao thông luôn chuyển sang màu xanh khi cô tới gần. Một buổi sáng khi vừa mới thức dậy, cô khám phá ra mình đã đi lại và vẽ lại một vụ cướp của giết người khi đang ngủ. Sau đó cô thấy người trong tranh đã chết. Richard Worth, chàng triệu phú sắp ly hôn với vợ đã yêu cô. Cô từ chối hẹn hò với anh cho đến khi vụ ly hôn kết thúc, nhưng cô cần anh ôm cô và giúp cô chống lại cơn lạnh khủng khiếp sau mỗi lần có thêm những nét vẽ mới lên bức tranh về vụ giết người sắp sửa xảy ra. Cô hy vọng có thể biết trước nạn nhân là ai để kịp thời cảnh báo cho người đó…
“Cái kia, sư phụ, người đang nói đùa à?”
“Ta đang nói thật.” Mái tóc dài phủ xuống bờ vai của Bạch Trì Hữu khẽ lay động trong làn gió đêm, “Nhã Nhã, sư phụ cũng có thể giống như phu quân.”
Từ Vi Vũ tính hơi hơi ưa sạch, da mặt cũng hơi hơi dày, ngoài ra còn hơi hơi bỉ ổi, nhưng anh trước mặt mọi người luôn luôn là một Từ Vi Vũ trăng thanh gió mát, tách biệt xa lạ, trong kiêu ngạo có lạnh lùng, trong lạnh lùng có xa cách, trong xa cách có cao sang.
Nhưng cứ về đến nhà là anh nhập vào trạng thái “cuồng cởi”:
“Tắm, tắm, tắm. Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp anh không?”
Thanh Khê nghĩ, liệu anh còn có thể bỉ ổi hơn được nữa không?
Hoặc là: “Vợ ơi, nấu cơm cho anh đi, là yêu cầu hợp pháp đấy!”
“Tình yêu, mua quần áo cho anh đi, anh hết quần áo mặc rồi, yêu cầu hợp pháp!”
“Vợ, tối nay xem phim nhé, yêu cầu hợp pháp đấy!”
“Thanh Khê này, hát tình ca cho anh đi, yêu cầu hợp pháp, yêu cầu hợp pháp nhé!”
Những lúc như vậy, “bạn nhỏ” Thanh Khê phải cố gắng lắm mới không có hành vi “xử lý” phạm pháp với anh.
Hạnh phúc là gì, hạnh phúc là mười ba năm trước, tan trường, có một cậu bé đi trước mặt bạn theo hình chữ S, mười ba năm sau, vẫn là cậu bé đó ôm bạn vào lòng, mặt dày nói: “Cố Thanh Khê, cả tuổi xuân của anh đều dành trọn cho em, vậy nên em phải chịu trách nhiệm với anh đấy!”
Con dâu trẻ, mẹ chồng già, cùng chung sống trong một gia đình, mỗi người đều có quan điểm riêng, cãi vả không ngừng,
Vợ chồng trẻ, vợ chồng già, quan niệm về cái mới và cái cũ liên tục xung đột;
Rốt cuộc thì gió đông thổi tan gió tây, hay là gió tây đánh bay gió đông,
“Anh chàng” mưu sinh nơi kẽ hở nên đi nơi nào…
***
Thẩm Trú là một phóng viên tin tức, hôm nay tỉnh dậy, bỗng ngơ ngác khi biết mình đã xuyên đến Tây Hán trở thành Âm Lệ Hoa *.
Người ta nói ”Làm quan thì phải nắm chức Kim Ngô **, lấy vợ phải lấy người như Âm Lệ Hoa”, cô lại gặp một người giống hệt bạn trai cô ở thời hiện đại lúc cô còn chưa bị tai nạn tên Lưu Tú.
Chẳng lẽ đây là thứ mà ông trời bù đắp cho cô?
Trong chiến loạn, cô liều lĩnh đi tìm hắn, cùng hắn tiến lui.
Triều đình đấu đá, cô đánh bạc hết tất cả gả cho hắn….
Cô kiều diễm như hoa, nụ cười khuynh thành, nhưng lại từ thê trở thành thiếp.
Cô là một người phụ nữ từng trải, chắc chắn không thể nhẫn nhịn chịu nhục và khó xử….
Giây lát hồng nhan già nua, xinh đẹp không còn.
Cô lại từ thiếp biến thành thê, nắm quyền trong cung.
Từ nay về sau, mưa rơi thay đổi như chong chóng, giống như lật bàn tay….
Kiếp sống mấy chục năm trong hậu cung, cô vì hắn mà chống đỡ, trông coi, để trời đất yên bình, quản con cái, sống cuộc sống yên lặng, mãi cho tới khi mẫu thân và đệ đệ bị người ta sát hại….
Bảy năm tính kế, chỉ thua một kích cuối cùng, cô bình tâm tĩnh khí chờ đợi, đứa con trai cô thương yêu nhất, đột nhiên chết trước mặt mình….